Món ăn riêng của bạn gái
Văn Tĩnh Thư cùng đứa bé đi vào trước cửa phòng Cổ Việt Đàn, mới phát hiện chính mình làm việc rất lỗ mãng, không biết Cổ Việt Đàn có đồng ý hay không liền tự tiện dẫn người tới gặp hắn, ngộ nhỡ hắn không muốn gặp đứa bé nàng chẳng phải là làm tổn thương nó sao?
Văn Tĩnh Thư khó xử cúi đầu nhìn xuống, “Chị không biết anh ta có chịu gặp em hay không, em có thể hay không……”
“Không sao, chị đi vào trước hỏi Cổ tiên sinh, em có thể chờ ở đây.” đứa bé nhìn thấy sự ngượng nghịu trên mặt Văn Tĩnh Thư, liền nói.
Đứa bé làm cho trên mặt Văn Tĩnh Thư hiện lên ý cười, “Chị nhất định sẽ hết sức nói giúp em.”
“Cám ơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia vui vẻ.
Văn Tĩnh Thư vỗ vỗ đầu của nó, mỉm cười, “Chị thật sự sẽ cố gắng hết sức.”
Văn Tĩnh Thư cúi đầu nhìn nó nhếch miệng cười, đẩy cửa phòng rồi đi vào, lập tức khép cửa phòng lại.
“Việt Đàn.”
Cổ Việt Đàn nằm ở trên giường, liếc thấy Văn Tĩnh Thư, lập tức ngồi thẳng người dậy, cười với nàng.
“Có phải muốn hỏi hôm nay anh ăn cái gì?”
Ai! Người đàn ông này là như thế, nhìn thấy nàng coi như chỉ biết là ăn!
“Không phải.” Văn Tĩnh Thư chậm rãi dời bước đi đến trước mặt hắn.
“Không phải?” Thấy nàng từng bước đi vào trước giường, hắn nhanh
tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, để trước môi dùng đầu lưỡi trêu đùa tay nàng.
Văn Tĩnh Thư hai má nhất thời nổi lên đỏ ửng, thẹn thùng rút tay về, “Đừng nghịch, bên ngoài có một đứa bé nói muốn gặp anh.”
“Có đứa bé muốn gặp anh?” Cổ Việt Đàn buông tay nàng ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Tĩnh Thư, “Đứa bé nào?”
Văn Tĩnh Thư ngồi ở mép giường chăm chú nhìn Cổ Việt Đàn, “Chính là đứa bé đến đây cùng một người đàn ông mấy ngày hôm trước đó”.
Cổ Việt Đàn khoanh hai tay trước ngực, suy ngẫm một lát, “Có phải em nói là đứa bé đi cùng Hạ Chấn không?
Trí nhớ của hắn thật tốt, lập tức đã nhớ ra.
Văn Tĩnh Thư mừng rỡ gật mạnh đầu, “Chính là đứa bé đó.”
“Đứa bé kia tìm anh làm gì?” Cổ Việt Đàn cau mày trừng mắt nhìn Văn Tĩnh Thư.
Trong nháy mắt thái độ đã biến đổi, cảm giác được hắn lạnh như băng, nhưng mà trước mặt đứa bé kia, nàng đã vỗ ngực cam đoan mình sẽ cố gắng hết sức.
Đôi môi đỏ mọng của Văn Tĩnh Thư khẽ nhếch, không biết làm sao. Nên làm cái gì bây giờ?
“Một người đàn ông thật là vô dụng bảo con tới gặp anh?” Cổ Việt Đàn sắc mặt trầm xuống, mày rậm nhăn lại.
“Không phải bố nó bảo nó tới gặp anh, mà là mẹ của nó muốn nó tới gặp anh.” Văn Tĩnh Thư nhanh miệng giải thích.
“Vợ của Hạ Chấn?” Cổ Việt Đàn cau mày lại.
Văn Tĩnh Thư xấu hổ không biết làm sao liền cười ha ha.
“Đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nheo hai con mắt lại nhìn nàng.
Rõ ràng là ánh mắt tức giận, vì sao hắn có thể làm nàng si ngốc mà yêu
như vậy? Có lẽ là sức quyến rũ của hắn đã hấp dẫn, rung động lòng nàng một cách sâu sắc!
“Tĩnh Thư, anh hỏi em, đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư đang đột nhiên không hiểu sao lại ngẩn người ra.
Văn Tĩnh Thư nhất thời ngạc nhiên, vội vàng hoàn hồn, ngón tay bối rối chỉ vào cửa, “Ngay tại ngoài cửa!”
“Ở ngoài cửa?”
Giọng nói đầy kinh ngạc, Cổ Việt Đàn sắc mặt khó coi đến cực điểm, hình như là trách cứ nàng chưa hỏi ý kiến của hắn coi có đồng ý hay không mà đã liền tự tiện mang đứa bé vào nhà.
Nàng tự biết đuối lý, liền cúi đầu xin lỗi hắn, “Thực xin lỗi, trước đó không có hỏi ý của anh…… đã dẫn nó đến.”
Một cơn tức giận nghẹn ở ngực Cổ Việt Đàn, nhưng chính là không biết phải làm sao đối với nàng.
“Dẫn nó vào.”
Văn Tĩnh Thư nghe vậy, liền đi tới cửa mở ra cửa phòng. Vì không để đứa bé phải sợ, nàng liền mỉm cười, “Vào đi.”
Đứa bé sợ hãi nói, “Thật sự có thể chứ?”
“Đừng sợ, anh ta cũng không phải là loại người hay ăn thịt người, vào đi.” Văn Tĩnh Thư nhẹ nhàng nói muốn cho trong lòng nó tan đi nỗi sợ hãi.
Cổ Việt Đàn ngồi ở trên giường trợn mắt nhìn nàng.
Từ trước đến giờ, nàng còn nghĩ hắn là loại người lão hổ ăn thịt người?
Đứa bé nơm nớp lo sợ bước vào phòng, cúi đầu đứng ở bên cạnh Văn Tĩnh Thư, lễ phép nói: “Cổ tiên sinh xin chào.”
Cổ Việt Đàn bình tĩnh nhìn nó “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta?”
“Đúng vậy.” Đứa bé trong thanh âm rõ ràng là đang run run.
“Là vì chuyện của ba cháu Hạ Chấn sao?”
“Đúng vậy.”
Cổ Việt Đàn lộ ra vẻ cười cười, trong vẻ cười cười có chút châm chọc đùa cợt. “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta, có phải muốn ta thấy cháu nhỏ tuổi liền thương hại muốn ta thu mua nhà xưởng?”
“Không! Chú hiểu lầm ý của mẹ rồi.” Đứa bé liền giải thích cho Cổ Việt Đàn hiểu.
Cổ Việt Đàn trở nên ngẩn ra, “Không phải?”
Văn Tĩnh Thư thoáng chốc cảm thấy tò mò, ngồi xổm xuống nhìn nó, “Vậy vì sao mẹ cháu muốn cháu tới gặp Cổ tiên sinh?”
Đứa bé hít một hơi vào liền nói: “Mẹ muốn cháu đến cám ơn Cổ tiên sinh vì đã không thu mua nhà xưởng, nếu Cổ tiên sinh thu mua nhà xưởng
thì hai mẹ con cháu sẽ phải lưu lạc đầu đường rồi.”
Lưu lạc đầu đường ?
Văn Tĩnh Thư không thể tin nhìn đứa bé, “Điều này sao có thể? Cho dù là không bán thì cũng bị ngân hàng niêm phong.”
Đứa bé lắc đầu, “Bán hay bị niêm phong, đối với cháu và mẹ mà nói đều là giống nhau.”
“Tại sao có thể như vậy?” Văn Tĩnh Thư hoàn toàn nghe không hiểu.
Trong lòng Cổ Việt Đàn đều biết, động đậy thân thể ngồi ở mép giường nhìn đứa bé, một chút tà mị cười hiện lên bên khóe miệng, “Thì ra mẹ cháu biết ba của cháu, ông ta……”
“Mẹ biết.” Không chờ Cổ Việt Đàn nói thêm, đứa bé liền gật mạnh đầu, muốn càng ít người biết chuyện của nhà nó càng tốt.
Biết? Biết cái gì? Văn Tĩnh Thư vẻ mặt mờ mịt nhìn Cổ Việt Đàn cùng đứa bé đang nói chuyện
Cổ Việt Đàn rốt cục lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười khó hiểu, “Ta biết, cháu trở về nói với mẹ cháu, ta biết ý của mẹ cháu rồi. ”
Đứa bé thật cao hứng hoàn thành nhiệm vụ của mẹ, cảm kích hướng Cổ Việt Đàn cúi đầu, “Cám ơn chú.”
Cổ Việt Đàn cười lạnh, “Ta cũng có câu muốn cháu chuyển tới mẹ cháu.”
Đứa bé lập tức thắt lưng thẳng thắn nhìn thẳng Cổ Việt Đàn, “Xin hỏi là cái gì?”
Cổ Việt Đàn mày rậm nhíu lại, ánh mắt liếc về phía đứa bé, “Mặc kệ chuyện nhà xưởng thế nào, nhưng là cháu và mẹ cháu tuyệt đối sẽ không lưu lạc đầu đường.”
Đứa bé ánh mắt ảm đạm nháy mắt đã sáng ngời, “Thật vậy chăng?”
“Ta dám cam đoan với cháu. Tốt lắm, cháu có thể trở về.” Cổ Việt Đàn mỉm cười vuốt cằm.
“Cám ơn chú, cháu sẽ chuyển lời nói của chú tới mẹ.” Đứa bé đi ra cửa, lòng mang cảm kích quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Việt Đàn một cái, mỉm cười xoay người đi ra khỏi phòng .
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đứa bé đi ra cửa rồi biến mất.
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn Cổ Việt Đàn, “Là nguyên nhân gì làm cho mẹ nó không tán thành anh mua nhà xưởng của họ?”
Cổ Việt Đàn ngẩng đầu lên, hai tay để ở sau đầu, “Đối với em, không cần hỏi nhiều.”
Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ quan trọng của hắn, Văn Tĩnh Thư không lên tiếng.
“Đúng rồi.” Hắn rút hai tay về, nghiêm trang nhìn chăm chú nàng, “Đã sớm tới trưa rồi sao? Cơm trưa của anh……”
Giữa trưa? Cơm trưa?
Nàng nhất thời nhớ lại chính mình vốn muốn đi mua đồ, lại bị chuyện của đứa bé làm chậm trễ thời gian.
Văn Tĩnh Thư mở to mắt, “Còn chưa mua đồ ăn, bây giờ lập tức đi mua.”
“Cái gì? Đã giữa trưa rồi, cơm trưa của anh còn chưa làm?” Cổ Việt Đàn tức giận kêu lên với nàng.
“Em lập tức đi làm.” Văn Tĩnh Thư chạy lao ra cửa phòng.
Tức giận thì tức giận, kêu thì kêu, trong lòng Cổ Việt Đàn lại thấy ngọt.
Chuyện của đứa bé luôn tạo thành một áp lực vô hình trong lòng Văn Tĩnh Thư , nàng không ngừng lo lắng nếu nhà xưởng của Hạ Chấn bị pháp viện niêm phong, đứa bé cùng mẹ nó hắn thật sự sẽ lưu lạc đầu đường sao?
Cổ Việt Đàn đã nói hắn sẽ không làm cho đứa bé cùng mẹ nó lưu lạc nơi đầu đường, lời này thật sao sao? Hắn sẽ làm như thế nào?
Từ sau khi hết bệnh, Cổ Việt Đàn suốt ngày bên ngoài bôn ba công tác, nàng không nghe hắn nhắc tới chuyện có liên quan đến đứa bé.
“Tĩnh Thư, bữa sáng của anh chuẩn bị xong chưa vậy?” Cổ Việt Đàn thần thái sáng láng từ lầu hai bước nhanh xuống lầu.
Văn Tĩnh Thư đang bần thần suy nghĩ, nghe thấy tiếng của hắn, vội vàng vực lại tinh thần nhìn hắn.
“Đã làm xong từ sớm rồi.”
Cổ Việt Đàn lấy ghế dựa ra ngồi xuống, vừa mở ra báo chí xem tin tức trên báo, vừa ăn bữa sáng.
Văn Tĩnh Thư lén lút đánh giá vẻ mặt của hắn.
Ừm, coi như không tệ.
“Việt Đàn, em muốn hỏi anh……”
“Cả ngày đều chỉ là một ít tin tức.” Cổ Việt Đàn buông tờ báo trong tay xuống, giương mắt nhìn Văn Tĩnh Thư,“Tĩnh Thư, trưa anh muốn ăn mỳ Ý.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn,“Trưa anh muốn ăn mỳ Ý?”
“Ừ.” Hắn đẩy ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng cúi đầu xuống hôn lên hai má của nàng,“Anh muốn ăn hải sản. Anh đi đến công ty đây!” Nói xong, lập tức đi nhanh rời đi.
Văn Tĩnh Thư nhìn hắn rời đi, đột nhiên mới nhớ lại chính mình muốn hỏi hắn về chuyện liên quan đến đứa bé.
“Ai, thật là ngốc, mới bị người ta hôn mà đã quên đi chuyện chính! Bỏ đi, chờ trưa anh ấy trở về hỏi lại vậy.”
Buổi trưa, Văn Tĩnh Thư bị Cổ Việt Đàn hôn nhiệt tình lại quên mất chuyện muốn hỏi.
Buổi tối, thừa dịp hắn còn không có về nhà, nàng không ngừng nhắc nhở chính mình không thể quên, trăm ngàn không thể quên……
Làm nàng nghe được tiếng xe của hắn về đến cửa, cao hứng phấn chấn nhằm phía cửa.
“Việt Đàn……” Nhìn thấy hắn, lòng nàng cũng kích động lên.
“Anh làm sao vậy?”
Hắn cười khổ,“Không biết, nói chung cảm thấy tràng vị là lạ.”
“Tràng vị không thoải mái? Em cùng anh đi bệnh viện nhé?” Vẻ mặt nàng hoảng sợ vội vàng đỡ hắn.
Cổ Việt Đàn buồn rầu lắc đầu,“Lên lầu nghỉ ngơi một chút thì được rồi.”
Một lần kinh nghiệm nàng đã nhận thấy được bệnh viện là nhược điểm trí mạng của hắn.
Nàng bất đắc dĩ tà nghễ liếc mắt một cái, “Một người đàn ông mà không dám đến bệnh viện?”
Văn Tĩnh Thư nói như thì thầm nhưng vẫn là bị Cổ Việt Đàn nghe thấy.
Hắn phản bác: “Không phải không dám, mà là không thích.”
“Không dám cùng không thích, ý tứ đều giống nhau. Thử hỏi có ai thích đến bệnh viện? Nhưng là có bệnh vẫn phải gặp bác sĩ.” Nàng cố ý quở trách hắn.
“Trong bệnh viện có mùi thuốc sẽ làm anh càng khó chịu hơn, anh thích ở nhà, có em ở bên cạnh theo giúp anh.”
Tuy là ngụy biện, nhưng lọt vào tai nàng cũng là vô cùng ngọt ngào.
“Anh luôn già mồm cãi lý, em không cãi với anh nữa.”
Đỡ hắn đi vào phòng, nàng đi vào bên giường nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, giầy, dìu hắn nằm xuống giường.
Cổ Việt Đàn nằm ở trên giường, lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa với nàng.
“Cảm giác có em thật tốt.”
Nàng đắp chăn cho hắn, bất đắc dĩ nhếch miệng cười khổ với hắn.
“Anh trở nên nịnh nọt như vậy từ bao giờ ?”
“Không phải nịnh nọt, là nói thật lòng.” Hắn cảm thấy mỉm cười mỹ mãn, hắn tin tưởng làm hoàng đế cũng là như thế này mà thôi.
Giúp hắn nằm xuống xong xuôi, Văn Tĩnh Thư hai tay chống mép giường, dịu dàng hỏi: “Thật sự không có một chút khẩu vị nào sao?”
Cổ Việt Đàn hai mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ, “Anh nghĩ……”
Thừa dịp hắn đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nhớ lại trong lòng muốn hỏi chuyện của đứa bé kia.
“Việt Đàn, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Câu hỏi của nàng cắt đứt suy nghĩ của hắn, Cổ Việt Đàn không hiểu Văn Tĩnh Thư có chuyện gì hỏi hắn.
“Chuyện gì?”
“Em muốn hỏi anh về chuyện đứa bé con của Hạ Chấn……”
“A, anh nghĩ là.” Hắn đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cắt đứt câu hỏi của nàng.
Văn Tĩnh Thư ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn, “Anh nghĩ đến điều gì?”
Anh biết bây giờ anh muốn ăn cái gì rồi, anh nghĩ ăn trứng bắc thảo cháo thịt nạc.” Hắn nở một nụ cười rộng miệng trên mặt.
Hai vai Văn Tĩnh Thư rủ xuống, “Thật sự là bị anh làm tức chết, em còn đang tưởng anh đang nghĩ tới cái gì đâu, thì ra vẫn là ăn!”
“Làm ơn giúp anh đi mà, anh đói bụng.” Bộ dáng hắn điềm đạm đáng yêu, ý đồ tranh thủ sự thương cảm của nàng.
Nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn, đành phải nói: “Được, em lập tức đi làm cho anh ăn.”
Bên môi hắn lập tức hiện lên ý cười, “Anh biết lúc nào em cũng hiểu ý của anh mà.”
Nghe được câu nói này của hắn, làm cho nàng không thể không lập tức đứng dậy ra khỏi phòng nấu ăn cho hắn.
Cổ Việt Đàn miệng nở nụ cười.
Nàng còn chưa mở miệng, hắn đã sớm nhìn thấu lòng của nàng .
Thật sự là cô ngốc , hắn cố ý làm vậy để bỏ đi sự chú ý của nàng.
Lần này đến lần khác muốn hỏi về chuyện của đứa bé đều bị từ chối, Văn Tĩnh Thư không khỏi cảm thấy ảo não, còn có vài phần uể oải, trong lòng đối với Cổ Việt Đàn có một tia oán giận.
Tuy rằng sự việc không liên quan mình, nhưng là nghĩ đến ánh mắt của đứa bé kia nàng lại không đành lòng.
Sáng nay nàng quyết định lúc hắn ra cửa, nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu là hắn đã quên việc này cũng nhắc nhở hắn luôn.
Nàng nhìn Cổ Việt Đàn đang ăn bữa sáng,“Anh đã quên chuyện của đứa bé kia sao?”
Cổ Việt Đàn ra vẻ mơ hồ nhìn nàng,“ Đứa bé ? Em nói đứa bé nào?”
Hắn thật sự đã quên!
Văn Tĩnh Thư tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng,“Làm sao anh có thể nói không giữ lời?”
“Anh khi nào nói không giữ lời?” Cổ Việt Đàn lật tức dừng ăn, sau đó đặt khăn ăn xuống bàn, thân để sát vào nàng,“Em muốn lập tức sinh cho anh một đứa bé phải không? Được, anh sẽ làm hết sức.”
Đôi mắt mang ý đùa cợt, làm cho mặt nàng bỗng dưng nóng hồng lên.
“Em, em không phải nói này……”
Nàng nói đông hắn nói tây, nàng chỉ muốn hỏi hắn chuyện của đứa bé kia, hắn lại nghĩ đến nàng vội vã phải giúp hắn sinh đứa nhỏ?
Cổ Việt Đàn nhẹ giọng mỉm cười, “Tốt lắm, anh đáp ứng em nhất định sẽ như em mong muốn.”
Không không không không, nàng không phải muốn chuyện này!
Nàng ngượng ngùng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực, nào có dũng khí tiếp tục truy vấn chuyện của đứa bé.
Mãi cho đến kia tiếng bước chân càng lúc càng xa, nàng mới dám ngẩng đầu. Nhìn hắn lái xe ra khỏi cửa, nàng chỉ có thể ở tại chỗ dậm chân oán giận.
“Tức chết người đi được.”
Nàng giận không phải hắn, mà là chính mình vô dụng. Hắn nói hai ba câu không chỉ có có thể chặn miệng của nàng, còn có thể làm cho nàng xấu hổ đến không nâng nổi đầu.
Văn Tĩnh Thư xoay người thu dọn bàn ăn.
Lúc này bảo vệ đột nhiên đi vào phòng khách, “Văn tiểu thư.”
Văn Tĩnh Thư quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ, “Sao anh vào được?”
Quy định bất thành văn của nhà họ Cổ, bảo vệ là không thể tùy tiện vào phòng khách.
“Thực xin lỗi, ngoài cửa có đứa bé nói muốn tìm một vị tỷ tỷ bên trong, ta đoán tưởng có thể là ngươi, cho nên muốn mời ngươi đi ra xem sao.”
Văn Tĩnh Thư thần sắc biến đổi.
Có phải là đứa bé kia?
“Nó hiện giờ đang ở ngoài cửa?”
“Vâng, cô mau lên, tôi phải lập tức về vị trí của mình.” Bảo vệ nói, lập tức xoay người bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Văn Tĩnh Thư hít một hơi thật sâu.
Ngộ nhỡ thật sự là đứa bé kia, nàng nói với nó thế nào đây? Lúc trước nàng nói giúp nó, hiện tại, đối với Cổ Việt Đàn miệng hỏi không ra một nguyên cớ, nàng làm sao ăn nói với đứa bé kia?
Văn Tĩnh Thư bỏ công việc đang làm, đi ra cửa.
Đúng là đứa bé kia, vừa nhìn thấy nàng, nó liền đưa tay ra vẫy.
« Chị ơi, chị ơi. »
Văn Tĩnh Thư mở cửa sắt ra rồi đi ra ngoài, ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhìn nó với vẻ mặt có phần xin lỗi, “Thực xin lỗi, chị……”
“ Chị.” Đứa bé thân thiết chủ động ôm cổ của nàng,“Cám ơn chị.”
“Cảm ơn chị?” Nàng không giúp nó việc gì, sao nó lại cảm ơn nàng?
“Nếu không có chị, Cổ tiên sinh…… Không, vị thúc thúc kia sẽ không giúp em và mẹ, cho nên mẹ muốn em đến gặp chị để nói cám ơn.” Đứa bé cười lộ lúm đồng tiền trên mặt.
Văn Tĩnh Thư sửng sốt.
Nàng đem đứa bé đang ở trong lòng mình đẩy ra một chút, “Em có thể nói nói rõ ràng một chút hay không?”
Đứa bé cười hì hì nhìn Văn Tĩnh Thư,“Thúc thúc mua nhà xưởng của ba ba, nhưng là hắn lại bán trao tay cho mẹ em, thúc thúc đó nói hy vọng mẹ em sẽ làm cho tốt.”
Văn Tĩnh Thư nghe thấy, cau mày nhìn chằm chằm nó, “Chị không biết em đang nói cái gì.”
Đứa bé xem xét Văn Tĩnh Thư,“Em cũng không biết rõ lắm, dù sao em cùng mẹ sẽ không lưu lạc đầu đường, mẹ nói vậy.”
“Như vậy sao?” Nàng vẫn là không hiểu.
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt khó hiểu nhìn bộ dạng vui sướng của đứa bé.
“Chị, chị đang suy nghĩ cái gì?”
“Chị?” Văn Tĩnh Thư vội vàng thu hồi nghi hoặc trên mặt, mỉm cười,“Không có việc gì, chỉ cần em cùng mẹ bình an vô sự là tốt rồi.”
“Cám ơn chị.”
Phải một câu cám ơn, trái một câu cám ơn, trong lòng Văn Tĩnh Thư liền cảm thấy hết tội lỗi.
Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu nó, “Về sau em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
“Em biết rồi, em về nhà với mẹ đây.” Nó cười hì hì vẫy tay rời đi.
Văn Tĩnh Thư nhìn nó tươi cười rạng rỡ nhẹ nhàng chạy đi, khóe miệng của nàng lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, nhưng trong lòng lại bị bao phủ một lớp sương mù.
Là chuyện gì khiến cho đứa bé kia vui mừng như vậy?
Nàng tin đây là do Cổ Việt Đàn làm.
Cổ Việt Đàn nha Cổ Việt Đàn! Văn Tĩnh Thư cúi đầu cười.
Lúc trước nàng vẫn lo lắng hắn đã quên chuyện của đứa nhỏ, không ngờ hắn cũng là giấu nàng giúp đứa bé.
Tuy rằng hắn muốn làm nàng cảm động, nhưng là…… hắn cũng không thể cố ý giả bộ trêu đùa nàng nha!
Vì cảm niệm thiện tâm của Cổ Việt Đàn, tối nay Văn Tĩnh Thư làm rất nhiều đồ ăn hắn thích, chờ hắn trở về.
Đến thời gian tan tầm, rất đúng giờ nghe thấy tiếng xe Cổ Việt Đàn
tiến vào cửa, lát sau nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở phòng khách.
“Anh về rồi ăn cơm đi.” Văn Tĩnh Thư đem một mâm hành bạo thịt bò đặt ở trên bàn cơm.
Ăn cơm là chuyện vui vẻ nhất! Cổ Việt Đàn ba bước vọt tới bàn ăn, cúi đầu nhìn trên bàn bày ra tất cả đều là đồ ăn hắn thích ăn, nhịn không được liền nuốt nước miếng.
Khẩn cấp lấy ghế dựa ngồi xuống, hắn xoa tay chuẩn bị ăn,“Hôm nay là ngày đặc biệt gì? Tất cả đều là món anh thích ăn.”
Văn Tĩnh Thư xem bộ dạng háu ăn của hắn, nhịn không được hé miệng cười cười.
“Đây là vì cảm niệm anh mà nấu đó.”
Một miếng hành bạo thịt bò đang ở trong miệng, hắn ngẩng đầu nhìn Văn Tĩnh Thư.
“Cảm niệm cái gì?” Nuốt vào miệng thịt bò, hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn nàng, “Em cảm niệm anh phải không? Vẫn là nói cảm niệm anh đêm nay có thể cố hết sức tặng em một đứa con trai?”
Lại tới nữa!
Hai gò má nõn nà trong nháy mắt biến thành quả táo hồng, “Đứng đắn ăn cơm!”
Lời nói của Cổ Việt Đàn khiến nàng xấu hổ đến xoay người chạy đi vào phòng bếp.
Sau lưng của nàng tuôn ra tiếng cười to ha hả.
Vọt vào phòng bếp Văn Tĩnh Thư thở hồng hộc tự giễu,“Thật vô dụng, người ta mới nói mấy câu mà đã rụt đầu đi vào nhà bếp trốn.
Đột nhiên, có một hơi ấm áp bao lấy nàng từ phía sau, trên eo còn xuất hiện một đôi tay, vòm ngực rộng lớn của Cổ Việt Đàn kề sát lưng của nàng, đem nàng cả người ôm vào trong ngực, tựa vào nàng, bên tai nỉ non.
“Em vừa rồi rốt cuộc nghĩ muốn nói cái gì với anh?”
Không nghĩ tới hắn lại vào phòng bếp, trái tim Văn Tĩnh Thư đập loạn xạ.
“Em , em ………”
Toàn thân tê dại làm cho đầu lưỡi của nàng đều líu lại, suy nghĩ cũng không biết bay đến đâu mất rồi, đầu óc rơi vào cảnh trống không, làm sao còn nhớ rõ nàng muốn nói cái gì!
Hắn đem thân thể của nàng quay về hướng chính mình, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của nàng.
“Em không phải là muốn hỏi chuyện của đứa bé kia?”
Nàng chính là muốn biết chuyện này.
“Làm sao anh biết?” Rất thần kỳ, chuyện gì của nàng đều không giấu được hắn.
Hắn nhếch khóe miệng, cặp mắt đen bao quát lấy nàng,“Khi trở về, bảo vệ nói cho anh biết buổi sáng có một đứa bé chạy tới tìm em, cho nên anh đoán em nhất định đang lo lắng về chuyện này.”
“Hôm nay đứa bé đó đến tìm em, mặc dù không hiểu lời của nó nói lắm nhưng qua biểu hiện trên vẻ mặt của nó em nghĩ chuyện của nhà nó đã được giải quyết
Nàng nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, hy vọng hắn có thể giúp nàng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.
“Anh chỉ là đem công ty trao lại cho vợ của hắn, từ nay về sau Hạ Chấn cùng vợ con hắn không còn quan hệ gì nữa.
“Vì sao nhất định phải làm như vậy?” Nàng vẫn đang không hiểu.
“Hạ Chấn bán nhà xưởng, không phải hắn kinh doanh không tốt, mà là hắn đem toàn bộ tiền kiếm được cho người đàn bà khác, phương pháp duy nhất có thể nghĩ đến chính là bán nhà xưởng. Người như thế mà có tiền, anh dám nói là hắn vẫn sẽ không bận tâm đến vợ con của mình đâu, cho nên anh lấy giá thấp mua lại, bán trao tay cho vợ hắn, cứ như vậy, đứa bé đó cùng mẹ nó sẽ không phải lưu lạc đầu đường.”
Thì ra là như vậy, khó trách lúc Hạ Chấn xuất hiện cầu cứu, hắn kiên trì không chịu cứu trợ.
“Nhưng mà Hạ Chấn đồng ý sao? Làm sao vợ hắn có thể tiếp tục kinh doanh?” Tiền mới là vấn đề lớn nhất, vợ của Hạ Chấn trong tay nếu là có tiền, thì đứa bé kia nhất định sẽ không lo lắng.
Cổ Việt Đàn buông hai tay ra, “Tạm thời anh cho mượn.”
“Anh?” Nàng kinh ngạc mở lớn mắt, khóe miệng lại lộ ra nét cười.
Hắn bỏ hai tay vào trong túi, “Em nghĩ anh có nguyện ý hay không ? Nếu như không phải đứa bé kia thông minh biết thu phục lòng của em trước, em nghĩ anh sẽ làm như thế này sao ?”
Hắn nói với bộ dáng ủy khuất, Văn Tĩnh Thư cũng là ngọt ở trong lòng.
“Vì sao lại làm như vậy?”
“Nếu em không vui, anh liền ăn không ngon, cho nên lâu……” Hắn trong mắt thoáng hiện bướng bỉnh ý cười.
Nàng chủ động ôm cánh tay hắn, “Anh như vậy thật đáng khen, từ nay về sau em sẽ làm nhiều món ăn ngon cho anh”
“Thật vậy?”
Không cần hỏi, hắn cũng biết là thật, chính là như vậy khiến hắn thích nàng, chỉ cần nhìn nàng cười lòng của hắn như muốn bay lên thiên đường
“Đương nhiên là thật, thúc thúc.” Nàng cười khẽ.
“Thúc thúc?” Hắn ngẩn người.
Nàng thẹn thùng vươn ngón tay nghịch ngợm caravat trước ngực hắn,“Bởi vì đứa bé gọi em là chị, xưng anh là thúc thúc, cho nên hiện tại anh so với với em là ở lứa tuổi già hơn đó.”
“Đáng giận, anh như vậy già sao? Gọi em là chị lại bảo anh là thúc thúc.” Cổ Việt Đàn miệng mắng mà lại bật cười.
Văn Tĩnh Thư liền nhào vào lòng hắn, “Thúc thúc nghe qua rất dễ nghe.”
“Không cho phép coi anh là già.”
Hắn đẩy nàng ra, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cặp mắt đen nguy hiểm nheo lại, đôi môi lại đặt lên môi của nàng, triền miên hôn nồng nhiệt.
Mặc kệ có phải coi hắn là già hay không, nàng càng lúc càng thích sự bá đạo của hắn! Văn Tĩnh Thư vui vẻ thầm nghĩ.
Văn Tĩnh Thư trong tay mang theo canh gà, thừa dịp Cổ Việt Đàn còn chưa tan tầm về nhà, về nhà thăm Văn Tâm Vũ.
Nàng đã ở nhà họ Cổ đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này Cổ Việt Đàn đối nàng luôn luôn che chở, trước mặt mọi người hai người không để lộ ra gì cả , nhưng khi có hai người thì cả hai đều rất ngọt ngào.
Văn Tĩnh Thư vừa đi vào nhà, Văn Tâm Vũ mừng rỡ tiến đến gắt gao ôm lấy nàng.
“Tĩnh Thư.”
Văn Tĩnh Thư cũng vui mừng ôm lấy Văn Tâm Vũ, khi hai người buông nhau ra nàng giơ lên bình đựng canh gà, “Em có làm canh gà cho chị nè.”
Văn Tâm Vũ liếc canh gà trong tay nàng, trên mặt lộ vẻ vui vẻ. “Em nấu canh gà?”
“Vâng.” Văn Tĩnh Thư cười hì hì nhìn Văn Tâm Vũ,“Chị thích ăn canh gà nhất còn gì.” Nàng mở nắp ra, hương vị của canh gà bay khắp phòng.
Văn Tâm Vũ hít vào một hơi, “Thơm quá .”
“Nước miếng của chị chảy hết cả ra rồi kìa.” Văn Tĩnh Thư cười cười, múc một chén canh gà đưa cho Văn Tâm Vũ.
Văn Tâm Vũ cầm chén canh từ tay Văn Tĩnh Thư, dùng sức hít tán thưởng nói: “Thật sự thơm quá.”
Văn Tĩnh Thư lại đưa thìa cho chị gái, “Uống nhanh đi.”
Văn Tâm Vũ vội vã cầm thìa nhấm nháp canh gà, một ngụm ở trong miệng, chậm rãi nuốt xuống,“Tuyệt quá! Đã lâu không uống được canh gà ngon lành rồi.”
Văn Tĩnh Thư không nói, chỉ mỉm cười.
Văn Tâm Vũ lại uống mấy ngụm canh gà, xuôi xuôi mới nói: “Tĩnh Thư vài ngày nữa, sản phẩm công ty chúng ta sẽ ra thị trường.”
“Thật sự?” Nghĩ đến công ty có sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, lòng vui sướng Văn Tĩnh Thư biểu hiện trên mặt.
Văn Tâm Vũ buông bát trong tay: “Tin tưởng chị, không quá ba tháng, là chúng ta có thể trả tiền cho Cổ Việt Đàn.”
“Trả tiền cho Cổ Việt Đàn ? Không phải hắn là cổ đông của công ty chúng ta sao, sao lại trả tiền cho hắn?” Tĩnh Thư không hiểu ý của chị mình là gì.
Nhắc tới đây, Văn Tâm Vũ trong lòng liền một phen phát hỏa.
“Không!” Nàng căm giận gầm nhẹ: “Hắn không phải là cổ đông của công ty chúng ta, hắn thật đáng ghét, sợ chị không có tiền trả cho hắn, hắn liền bắt em làm con tin.”
Con tin? Nàng không phải con tin!
“Không không không không không?! Chị hiểu lầm!” Văn Tĩnh Thư nhất thời lo lắng, lắp bắp phản bác lời nói của Văn Tâm Vũ.
“Chị hiểu lầm?” Văn Tâm Vũ khinh thường xuy hừ một tiếng,“Tình hình lúc ấy em cũng thấy rồi đó, nếu không phải vì công ty em có đi theo hắn hay không?”
Văn Tĩnh Thư nhất thời á khẩu không trả lời được. Lúc ấy ở ngoài mặt nàng nguyện ý đi cùng hắn, trong lòng quả thật có bất đắc dĩ, nhưng là hôm nay tình hình hoàn toàn không giống.
Nàng không muốn xa hắn!
“Chỉ cần sản phẩm mới đưa ra thị trường, chị nắm chắc không quá ba tháng, có thể trả tiền cho hắn.” Văn Tâm Vũ nhìn Văn Tĩnh Thư với vẻ mặt áy náy,“Tin tưởng chị, chị sẽ không để em tiếp tục ở cạnh bên hắn nữa.”
“Tâm Vũ……” Nàng muốn nói với chị gái rằng nàng không muốn xa hắn nhưng lời nói trong miệng không thốt ra được.
“Nhà họ Cổ đối xử với em có tốt không?”
“Tốt lắm.” Dựa vào tay nghề của nàng, nhà họ Cổ đối đãi nàng quả thật tốt vô cùng. Chợt nghe nhà họ Cổ đối tốt với nàng, Văn Tâm Vũ thoáng thở phào, “Cổ Việt Đàn đâu? Hắn có khắc nghiệt với em hay không?”
“Hắn……” Nàng phải nói như thế nào về việc này đây?
Nói cho Tâm Vũ, nàng cùng Cổ Việt Đàn đang yêu nhau? Không biết Tâm Vũ có chấp nhận hay không?
“Hắn thế nào? Đối xử với em không tốt có phải hay không?”
Giọng điệu với khí thế bức người của Văn Tâm Vũ làm cho nàng vô lực chống đỡ, nàng không dám nói ra tình hình thực tế, lo lắng Văn Tâm Vũ không thể chấp nhận.
“Không, hắn đối xử với em cũng tốt lắm, chưa từng lớn tiếng với em.” Văn Tĩnh Thư thấp giọng trả lời một cách mơ hồ, đồng thời khẩn trương nhìn Văn Tâm Vũ.
Văn Tâm Vũ thở dài nhẹ nhõm,“Cũng may hắn không coi em là con tin, nếu không cả đời này chị sẽ sống trong day dứt mất.”
Đối đãi nàng như con tin?
Tâm Vũ ơi Tâm Vũ, là em không muốn rời xa hắn nha!
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt buồn rầu suy nghĩ.
“Chị suy nghĩ nhiều quá, em phải trở về đây.”
Văn Tâm Vũ ngẩn ra, nhìn Văn Tĩnh Thư, “Nhanh như vậy đã phải trở về sao?”
Thấy trong ánh mắt Văn Tâm Vũ biểu lộ ý không muốn nàng rời đi, Tĩnh Thư đành phải nói “Em phải về đây, còn phải chuẩn bị bữa tối nữa.”
“Được rồi, em đi về trước, em cố gắng nhẫn nại một chút, không quá ba tháng, chị sẽ đến đón em.”
“Ừ.” Nàng đã không còn khí lực để trả lời.
Không quá ba tháng, Tâm Vũ sẽ đến đón nàng về nhà, lời này là ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro