Phần I, Chương 1

Hoàn cảnh gia đình của Jihyo khá đặc biệt.

Bốn, năm giờ sáng, cửa nhà Jihyo đã ầm ĩ tiếng người.

"Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi số, bảy giờ sáng bắt đầu đoán quẻ", trợ lý mà mẹ mời oang oang trước cửa.

Dù là các sếp lái Mercedes, hay Benz tới đây, hoặc các tín cô cỡ các bà các thím, một đoàn người náo nhiệt lấy số, rồi yên phận chờ đợi tới lượt, ai đi ăn sáng thì đi, về nhà thì về, dù sao hễ đúng giờ là sẽ có mặt ngay.

Không khí ồn ào.

Jihyo mười bảy tuổi lấy chăn trùm kín tai, muốn yên tĩnh một chút nhưng vẫn không tác dụng.

Nếu có thể chọn lựa, cô nhất định sẽ thi ở thành phố khác, tuyệt đối không tiếp tục ở lại Pohang nữa.

Pohang là một thành phố nhỏ nằm ở Trung Nam Bộ, nổi tiếng là thành phố du lịch quốc tế.

Đây là một thành phố khá giàu có, tấc đất tấc vàng, giá nhà đất sánh ngang Seul và Kang Nam, Mercedes trên đường nhiều vô kể, những người đàn ông thấp bé thì thích lái Landrover.

Còn nữa, Pohang ngoài những đặc sản đặc trưng, còn có một thứ cũng vô cùng đặc biệt, đó chính là... mê tín.

Cô dâu này có nên bước vào cửa hay không, hạng mục làm ăn này có nên đầu tư, nhà mới ở vị trí này có nên mua, trẻ con thi tốt nghiệp nên điền nguyện vọng gì v.v..., đều phải... xin xăm.

Còn mẹ của Jihyo, trong giới này, rất nổi tiếng, cực kỳ nổi tiếng.

Mọi người đều nói, mẹ của Jihyo có thiên nhãn, rất thần thông, bà có thể nhìn thấy nhiều thứ kỳ quặc, có thể nhìn thấy quá khứ, tương lai, và càng có thể chỉ dẫn một con đường sáng cho bạn.

Thực ra, trước khi Jihyo ra đời, mẹ không phải thế. Bố Jihyo mất sớm, mẹ chỉ là một phụ nữ rất bình thường, duy trì cuộc sống hằng ngày bằng việc bán rau trong chợ.

Mười bảy năm trước, mẹ Jihyo vác bụng bầu đi Trung Quốc du lịch và thắp hương, mẹ muốn cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho Jihyo trong bụng được thông minh, học giỏi nhất lớp, lớn lên sẽ lấy được lang quân như ý.

Nhưng, sau khi về Pohang cơ thể mẹ Jihyo bỗng có sự thay đổi. Dưới da bà, có một đường chỉ đỏ tươi, từ huyệt bàn chân, cứ lan rộng lên trên từng ngày.

Màu đỏ như lửa.

Đường chỉ đỏ dưới da này lan đến đùi, lan qua bụng.

Mỗi buổi trưa, vào lúc mười hai giờ, mẹ bắt đầu nôn ọe, nghiêng sông đổ bể, Jihyo trong bụng cũng "say tàu" theo. Ban đầu, mọi người đều tưởng là ngộ độc thực phẩm hoặc phản ứng bình thường trong thai kỳ, nhưng đến bệnh viện khám, tiêm thuốc đều vô hiệu.

Đường chỉ đỏ lan đến phần ngực rồi chạm đến vị trí tim, mẹ bắt đầu ca hát, bình thường chỉ ngân nga vài câu đã rất khó nghe, giờ đây giọng mẹ thánh thót như chim vàng anh.

Sự hành hạ trải qua một tháng trời, bỗng ngày kia, sợi chỉ đỏ trong người mẹ bỗng lan đến trán.

Sau đó, mẹ hồi phục lại, khỏe mạnh như thường. Chỉ là, mẹ bắt đầu nhìn thấy được rất nhiều thứ.

Thậm chí như là, quá khứ của bạn, hiện tại của bạn, tương lai của bạn, một khúc đoạn quan trọng nào đó trong cuộc đời.

Vừa ra đời, mắt Jihyo đã đau nhức, mắt trái đặc biệt đau nhức. Dần dần lớn lên theo thời gian, về sau, Jihyo phát hiện mắt trái của mình, có thể nhìn thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro