Những Kí Ức Từ Quá Khứ
Mấy ngày tiếp theo, Phương và Hương vẫn tiếp tục gặp nhau thường xuyên để chỉnh sửa bài hát, nhưng giờ đây những cuộc trò chuyện giữa họ đã bắt đầu chuyển sang những câu chuyện đời thường, những mẩu chuyện về quá khứ, về những kỷ niệm không ai khác hiểu được. Điều đó làm mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu sắc hơn, không chỉ là sự hợp tác công việc mà còn là sự chia sẻ những cảm xúc mà trước đây họ không dám bộc lộ.
Một chiều, khi họ ngồi lại tại quán cà phê quen thuộc, Hương bắt đầu kể về một ký ức mà có lẽ nàng chưa từng chia sẻ với ai.
"Phương biết không, tôi cũng đã từng có một khoảng thời gian khó khăn," Hương nói, giọng nàng trầm xuống, mang một sự tiếc nuối mơ hồ. "Trước khi bắt đầu ca hát, tôi đã thử nhiều nghề. Nhưng chẳng có gì khiến tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc."
Phương nhìn nàng, ánh mắt đầy sự quan tâm, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vậy Hương đã làm gì để vượt qua?"
Hương cười nhẹ, nhưng trong đó vẫn có một chút buồn. "Tôi đã phải đối diện với rất nhiều sự nghi ngờ, kể cả từ chính mình. Nhưng tôi nhận ra rằng chỉ có âm nhạc mới khiến tôi cảm thấy được là chính mình. Và từ đó, tôi quyết định theo đuổi nó."
Phương lắng nghe, cảm nhận sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong những lời nói của Hương. Cô không biết vì sao, nhưng cảm giác thân quen cứ dâng trào mỗi khi họ trò chuyện với nhau như vậy.
"Vậy... còn cô?" Hương quay sang Phương, đôi mắt nàng tìm kiếm sự đồng điệu trong ánh mắt Phương. "Cô đã vượt qua những khó khăn của mình như thế nào?"
Phương hơi im lặng một lúc, rồi thở dài. "Tôi cũng đã có những thời điểm khó khăn, nhưng không giống như cô. Tôi luôn cảm thấy mình có thể tiếp tục làm những điều mình thích mà không cần phải đối diện với quá nhiều thử thách. Có lẽ là vì tôi luôn có những người bạn như cô giúp đỡ."
Hương nhìn Phương với ánh mắt trìu mến. "Cảm ơn cô. Nhưng có lẽ chính cô cũng đã tự vượt qua rất nhiều thứ mà không ai biết được."
Phương không trả lời, chỉ nhẹ mỉm cười. Cô không cần phải nói thêm gì, vì trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy sự thấu hiểu của Hương là đủ.
Bầu không khí giữa họ dần trở nên ấm áp hơn. Những câu chuyện về quá khứ không chỉ giúp họ hiểu nhau hơn, mà còn tạo ra một sự kết nối sâu sắc mà cả hai không thể dễ dàng diễn tả thành lời.
Khi trời tối dần và quán cà phê bắt đầu vắng khách, Phương và Hương vẫn ngồi lại với nhau, không có vội vàng, không có sự gấp gáp. Họ tận hưởng sự hiện diện của nhau trong một không gian yên tĩnh, nơi mà âm nhạc không phải là điều duy nhất kết nối họ, mà là những cảm xúc chân thành mà họ đã chia sẻ.
"Hương," Phương gọi nhẹ, ánh mắt cô có chút lúng túng. "Cảm ơn cô. Không chỉ vì công việc mà còn vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Tôi nghĩ tôi thật sự rất may mắn khi có cô ở đây."
Hương nhìn Phương, không nói gì, chỉ nở một nụ cười ấm áp. Nụ cười ấy mang theo một cảm giác bình yên mà Phương chưa từng cảm nhận được từ ai khác. Cô biết rằng, dù không nói thành lời, họ đều hiểu những gì đang diễn ra trong lòng nhau.
"Chúng ta sẽ làm những điều tuyệt vời cùng nhau," Hương thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng. "Chắc chắn là vậy."
Phương gật đầu, lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng vào lúc này, cô biết rằng Hương là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro