Lời của Jung Kook [ ngũ ]
Nhiều năm trước......
"Quản gia đại thúc, vì sao anh Jimin lại bị đuổi đi?" khóc nức nở, thương tâm không thôi.
"Bởi vì...... cậu ấy phạm vào sai lầm nghiêm trọng." cho người phàm uống máu của chính mình.
"Sai gì vậy ? Tuy rằng anh ấy hay không nghe lời, nhưng mà...... cũng đâu cần đuổi anh ấy đi!"...... Ô...... Từ nay về sau không còn ai chơi với ta ...... Ô......
"Chính cậu ấy cũng không muốn ở tại chỗ này, đi ra ngoài...... có lẽ rất tốt." ai cũng trói buộc không được người này.
"Ô...... gạt người, không phải thúc nói ra Huyền thành, chúng ta mất mạng sao ?" anh Jimin sẽ không về nữa?
"..... Jung Kook thiếu gia, nếu ánh mặt trời chiếu đến chúng ta, chúng ta mới hóa thành tro bụi. Ra Huyền thành, chỉ cần không phải ban ngày, trốn tránh mặt trời thì sẽ không chết ."
"Thế à...... anh Jimin thật sự không trở lại ?" ô...... Tuy rằng cái miệng của anh ta xấu tính lại quái, nhưng...... đó là người huynh trưởng duy nhất làm bạn với ta
"Có lẽ có một ngày, khúc mắc của cậu ấy tháo ra, cậu ấy sẽ trở lại ."
"Khúc mắc gì?" tiếp tục khóc, phong vân biến sắc cũng muốn khóc, nói không chừng...... muốn ngay lập tức đem anh Jimin trở lại.
"Có một ngày, thiếu gia sẽ biết." hoặc sớm hoặc trễ, chung quy có một ngày, cũng phải đối mặt.
== == == ==
Có được một người bằng hữu, quá mức hưng phấn. Nói chuyện phiếm, suýt nữa, mặt trời mọc làm tiêu tán hồn phách.
Bị quản gia đại thúc đầy lo lắng cứu trở về. Vừa về, liền bị phạt tới linh đường quỳ gối
......
Đầu gối đau quá a, quỳ thật sự là vất vả. Mông đau quá a -- bị mẹ tức giận đạp hai chân, mặt không hề lưu tình .
Mình thật đáng thương.
Ôi cái lỗ tai ta ~, phụ thân vẫn còn đang rít gào.
...... Jeon Jung Kook ngươi là tên ngu xuẩn, ngốc đản, không muốn sống nữa có phải hay không ?!
...... Ngươi là người duy nhất của bộ tộc ta từ trước đến nay qua một cái lễ trưởng thành đi săn bắn đã bất thành còn suýt nữa mất mạng, ngu xuẩn, ngốc đản, đại hỗn đản!
...... Ta, mặt mũi cha của ngươi lót bên trong áo chăn toàn bộ bị ngươi làm mất mặt hết !!!
...... Ngươi là đứa nghịch tử bất hiếu, đứa ngu ngốc. Ngươi, ngươi...... cút cho ta tới linh đường quỳ đi......
Ai...... Bị mắng là xứng đáng, nhưng phạt quỳ...... ta đã làm gì đâu.
Nói cái gì đối tổ linh sám hối, nào có cái gì linh mất linh, một khi đến cuối đời, chúng ta đều giống như vậy , ngay cả tro cũng không còn một mẩu
Có lẽ là mệnh quá dài , cho nên mới mất đi quyền hồi sinh......
Ai...... đói lại mệt mỏi quá
"Kookie, lâu quá mới gặp......" đột nhiên , thanh âm quen thuộc phía sau vang lên.
Trong nháy mắt, ngây người, rồi sau đó mạnh mẽ quay đầu.
Đứng ở cạnh cửa , một đầu tóc đỏ, đôi mắt cong cong, cười kiêu ngạo......
"Anh Jimin!" kinh hỉ, vui vẻ nhảy dựng lên. Nhìn ngắm biểu huynh đã lâu không gặp.
Sau đó...... vô tình đụng đến, anh ấy lấy tay che lại.
"Này, này, này...... đừng dựa vào thân cận quá, mỹ nam như ta sao có thể mà tùy tùy tiện tiện mà dựa vào" đẩy ra thân hình của Jung Kook, thu tay lại, cúi đầu nhìn xem có móng tay nào bị thương không...... hoàn hảo, đôi tay vẫn hoàn mỹ như trước chưa sứt mẻ
"Anh Jimin...... anh về rồi" cách biệt hơn mười năm, tưởng niệm hơn mười năm, khó được nhìn thấy người, cư nhiên xuất hiện.
Vẫn là một thân diễm sắc, mỹ hồng nhân, đuôi tóc dài thắt bím choàng trên vai. Không thay đổi , đều tuyệt sắc.
"Kookie, nghe nói em náo loạn khiến cho cả tộc ai cũng đều cười to mà bàn luận, có phải không? Anh Jimin của em rất muốn nghe một chút đây" vẫn ngữ điệu này.
"Anh Jimin......" hết cách, đành làm nũng.
Thân ảnh cao gầy, không biết khi nào, đứng ở phía sau Park Jimin.
"Jimin, đừng náo loạn." thản nhiên , thanh âm ôn hòa.
"Ai đùa gì đâu...... Kookie của chúng ta nói xem, anh Jimin hiểu rõ em nhất có đùa không nào ?" ánh mắt sáng trong, cười đến hảo ngọt, hỏi cũng rất ngọt.
Bị hỏi , không dám lên tiếng, không dám trả lời. Lắc đầu.
"Cậu......" người đứng phía sau than nhẹ, mang theo vẻ mặt dung túng mỉm cười...... Âm cười, đều giống như xuân phong ôn hòa.
Hắn...... là ai?
"Khỏi tò mò, hắn là Hoseok, là lương thực của anh." mắt hạnh tà miết, độ cong khóe môi khẽ nâng.
Hoseok ? Hắn...... chính là người, là người anh Jimin cho máu.
Seokjin, đôi mắt trong veo ấy, là...... lương thực?
Chúng ta thân thể như vậy, trừ bỏ chính mình, không ai thương. Máu, lại trân quý dị thường. Cả đời chỉ cho hai lần.
Ai nếu trong người có mái của chúng ta, bản thân mình và người cùng đồng sinh cộng tử.
Nhưng, dễ dàng...... thương tổn, cũng có thể giết chết người kia cho mình máu.
"Anh Jimin, hắn kỳ thật là bạn của anh ?" bằng không sao liền dám cho hắn năng lực của mình.
Ngạc nhiên, cho tới bây giờ người vẫn thản nhiên, tuy nhiên một cái chớp mắt bối rối.
"Gì mà bạn hay không , ta nói lương thực chính là lương thực!" không thay đổi , tùy hứng. Chộp tới cánh tay người phía sau, kéo cổ tay áo lên cắn.
Người tên Hoseok , bạn của anh Jimin, đau nhíu mày, cũng không giãy, cứ để mặc anh ấy cắn.
Cắn cái người kia, nhưng thật ra đau lòng . Nhả ra, nhìn hai cái lỗ thủng, Nhăn mày.
"Ngu ngốc, sao không giãy dụa, để cho ta cắn." cúi đầu, thổi nhẹ, miệng vết thương chậm rãi khép lại, dần dần bất lưu dấu vết.
"Không phải cậu nói tôi là lương thực sao ?" đạm cười, phân không rõ là chế nhạo hay là kháng nghị.
"Ngươi...... Ngu ngốc!...... Kookie, tại em nói lung tung! Xứng đáng phạt quỳ." quay đầu, không nói đạo lý, tùy ý giận chó đánh mèo.
Ta thì có liên quan gì đâu? Ta chỉ đứng xem, ta vô tội ......
Mà, miệng của anh Jimin không thể trêu vào
"Anh Jimin...... đừng có mới đến liền khi dễ em" nhăn mặt, chu miệng. Hảo ai oán.
Khiôn mặt đang giận, đột nhiên liền đưa tình chuyển nhu, cười khẽ ra tiếng. Đi tới, nhẹ nhàng ôm đệ đệ nhiều năm chưa gặp.
"Jung Kook, em vẫn đáng yêu...... Kookie, hảo đệ đệ của ta, nhớ anh Jimin không?" vài thập niên trước, đồng dạng yêu làm nũng, đều bị dụ.
Được ôm lấy , hạnh phúc muốn khóc, cũng thật sự...... đỏ hốc mắt, ẩm ướt.
Nhớ anh lắm đó...... Tuy rằng tính cách người anh này có bao nhiêu kém cỏi, chua ngoa
......
"Đến, nói cho anh Jimin nghe, lần này gây tai hoạ gì ?" cảm tính ngắn ngủi, ôn nhu ngắn ngủi, trạng thái cố định nảy mầm tươi cười ác liệt.
Ai...... Không nên kỳ vọng rất cao , Pak Jimin chính là Park Jimin......
"Em, lần đầu tiên có bằng hữu !" thoải mái cười, không che giấu hưng phấn. Cùng huynh trưởng chia xẻ vui sướng.
Trong nháy mắt, cương cười, trợn tròn mắt, bỏ lại một câu.
"Xằng bậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro