Lời của Jung Kook [ thất ]
Ngày nào đó, có chút chật vật nói tạm biệt, như là...... chạy trối chết.
Jung Kook biết đỏ mặt, hơi thở rối loạn.
Phải nói là tâm...... rối loạn. Chính mình cũng không hiểu, tò mò , rung động.
Quên nó, dường như không có việc gì, coi như chưa phát sinh.
Bởi vì chúng ta là bằng hữu, là...... bằng hữu a.
== == == ==
Mẹ giống như đã biết, lý do ta chuồn đi ra. Không có trách cứ, chính là ánh mắt lo lắng, không che giấu xem ta.
Mẹ...... biết ta nhất định tự trách khiến bà quan tâm. Nhưng là lần này, con lần đầu tiên không muốn buông tha cho ý niệm trong đầu.
Con...... kỳ thật cô đơn đã lâu . Con thật sự muốn một bằng hữu, có thể nói hết có thể sẻ chia có thể làm càn hồ nháo.
Jin người đó, là bằng hữu đầu tiên của con, có lẽ cũng là duy nhất.
"Jung Kook, mẹ biết con lần này sẽ không nghe lời mẹ nói, nhưng có một việc con phải đồng ý với mẹ, tuyệt đối không thể đem máu cho ai bất luận kẻ nào, vô luận dưới tình huống nào cũng không được." là cầu xin. Gần đây, dự cảm trong lòng đều bốc lên, làm cho người ta nôn nóng bất an, chỉ mong là do chính mình nhiều lo lắng.
"Mẹ, Jung Kook sẽ nghe lời, tuyệt không đem máu cho ai hết, vô luận dưới tình huống nào." vì sợ mẹ lo, tìm mọi cách an ủi.
"Mẹ đừng buồn lo vì con , con đã trưởng thành, làm việc gì sẽ đúng mực." yêu kiều , tựa đầu trên vai mẹ, thanh âm nhè nhẹ, cố ý dỗ vẻ mặt lo âu bất an từ bà.
" Đúng mực? Con nếu đã hiểu, tại sao lần đầu tiên săn bắn còn suýt nữa đánh mất tánh mạng."
"Dạ, mẹ xinh đẹp nhất của con, quên chuyện này đi. Nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì...... Mẹ cũng đừng mắng con nữa. Chừa con chừa chút mặt mũi đi...... làm ơn ~." làm nũng, xoa xoa hai tay cầu xin.
Người làm mẹ lập tức mềm lòng thành nước, không hề trêu chọc chế nhạo. Chính là ôm chầm bảo bối, hôn lên hai má trắng như tuyết
Ai...... Thiên hạ của cha mẹ, làm nữ nhân , năng lực chịu được bao nhiêu......
== == == ==
Dưới ánh trăng, bên cửa sổ, Jin ngồi chờ. Tay phải chống má, quấn lấy băng vải. Sắc mặt, cô đơn.
"Tay ngươi làm sao vậy?!" Jung Kook lại trốn thành công, khẽ gọi ra tiếng.
Lần trước rời đi, rõ ràng còn hảo hảo , như thế nào nay liền bị thương ?
"Cậu đã đến rồi?" trong nháy mắt, mặt sáng ngời, khó nén sung sướng thoải mái.
Lần trước tạm biệt, đã mấy ngày chưa gặp mặt. Nghĩ, cậu tối nay cũng không đến......
"Ta đến chứ. Ngươi trước nói cho ta biết, làm sao bị thương ?" Jung Kook nhảy vào phòng, muốn kéo tay cậu, lại vội vàng dừng lại.
"Bị thương chút xíu thôi, bớt đau rồi." bâng quơ , né qua không đáp.
"Bị chút xíu thì sao lại băng vải? Ngươi mau nói cho ta biết, đến tột cùng sao lại thế này?" bướng bỉnh muốn biết nguyên nhân, Jung Kook đuổi theo hỏi.
"Mới sáng sớm, lúc cùng cha nuôi ra cửa, tôi không cẩn thận thì bị thương. Thật sự không có gì đáng ngại." Jin dấu tay ra sau lưng.
"Cha nuôi? Là người nuôi dưỡng ngưoi ? Ngươi và ông ta ra cửa sao để bị thương ? Ngươi che cái gì, che ta cũng xem được." Jung Kook vừa bực mình vừa buồn cười, giữ chặt cánh tay Jin.
Jin có chút mất tự nhiên, khẽ từ chối, tránh không thoát, chỉ phải mặc hắn tay lạnh lạnh...... lôi kéo.
"Tôi cứ mỗi tháng, đi cùng cha nuôi tới chổ của Min YoongGi tiên sinh. Thời điểm trở về không cẩn thận làm cho người ta đụng vào, tay chỉ trầy da thôi, chẳng nặng gì đâu." không lay chuyển được hắn, Jin thản nhiên giải thích.
"Min YoongGi tiên sinh? Lại là ai?" này một tầng lại một tầng, ẩn ẩn phiếm tơ máu , hơn cả trầy da.
"Ông ấy là đại phu Y Quán. Cậu đừng hỏi nhiều nữa , khó được hôm nay cậu đến, kể chuyện thú vị cho tôi nghe đi......" Jin mỉm cười, nói sang chuyện khác.
Biết cậu cười là dừng ở đây, đừng cứ bức cậy mạnh. Jung Kook than nhẹ một tiếng, buông tha cho.
"Chuyện thú vị...... Đúng rồi, hôm nay lúc sắp tới, suýt nữa ta bị mẹ xinh đẹp độc nhất vô nhị thông minh phát hiện. May mắn bổn thiếu gia vốn tài trí vô song, dương đông kích tây, thế này mới có thể chuồn êm thành công" chợt nhớ lại gương mặt lo lắng của mẹ, tâm tình đàm tiếu chợt trở thành nhạt.
"Mẹ à...... thật tốt, Jung Kook có mẹ yêu thương." Jin như trước cười, nhưng vẻ mặt đầy tâm sự
"Mẹ của Jin đâu ? Là người như thế nào ? Nhất định là mỹ nhân." chỉ biết cậu sống chung với cha nuôi, chưa từng nghe nói đến song thân.
"Mẹ của tôi...... có phải mỹ nhân hay không, tôi không biết, tô......chưa từng nhìn thấy." thanh âm ngẹn ngào, cảm xúc dao động.
"Jin ngươi......" làm sao vậy? Là ta hỏi sai sao?
"Jung Kook cậu......" không thể trốn tránh , nói rõ thôi.
Cùng nói lên , hai người đều dừng lại.
"Ngươi nói trước đi......" Jung Kook buông tay, ngồi ở ghế đối diện Jin.
"Cậu..... có mẹ, cậu trốn ra khỏi nhà...... cho nên, cậu có nhà có thân nhân, cậu...... thật sự không phải là quỷ?" Jin mở to mắt, không có tiêu cự, chậm rãi , chuyển đối phương hướng.
"Lần trước không phải nói với ngươi , thế gian này có quỷ nào mà đẹp trai hơn ta?" nhớ lại lần trước lôi kéo tay hắn, đụng chạm mặt mình, rất... ấm áp, phớt qua môi..... nhiệt khí đều tụ tập trên mặt mình.
Đúng rồi, lần trước, hai người đều xấu hổ hoảng hốt...... tạm biệt cũng vội vàng.
Nhưng......
"Vậy...... cậu không phải quỷ. Cậu...... là cái gì?" mặt Jin lại khác thường dần dần tái nhợt. Thanh âm đứt quãng, thấp vài phần.
"Ngươi...... không sợ quỷ mà?" quỷ còn không sợ, sắc mặt trắng bệch như vậy, là sợ cái gì?
Jung Kook thấy, Jin chậm rãi nhắm mắt lại, thần sắc phức tạp. Jung Kook không để ý , tay Jin nắm chặt thành quyền, gân xanh ẩn hiện.
"Nhiệt độ cơ thể của cậu rất thấp, không phải người thường. Cậu, cứ ban đêm lại đến, ban ngày đi, cho nên...... cậu, chẳng lẽ là...... Hấp Huyết Tinh?" sớm nên...... đoán được .
Xúc cảm lạnh như băng quen thuộc, hành tung quỷ mị mới xuất hiện ban đêm, sớm nên. đoán được ...... lại còn dối gạt bản thân, không chịu đối mặt. Chính là ham muốn có người chia sẻ khoái hoạt giả dối......
"Ừm, còn tên khác là Quỷ Hút Máu." nhìn mặt Jin, Jung Kook chậm rãi nói từng chữ.
Tâm, bởi vì Jin...... Vẻ mặt càng trắng bệch khó coi, một chút một chút trầm xuống.
......
"Ngươi sợ ta sao?" Jung Kook nhìn chằm chằm mặt Jin, bình ổn hô hấp hỏi. Cảm thấy trái tim giống bị người nắm chặt ở trong tay vuốt ve.
"......" Jin mở ra mắt, lẳng lặng ......
" Ngươi...... sợ ta?" Jung Kook lại hỏi, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Tôi nghĩ, tôi cũng có bằng hữu . Tôi nghĩ, vô luận chủng tộc tướng dị có khác nhau, sẽ không ngăn cách...... Tôi, chung quy vẫn đi sai à?
"Không...... tôi, không sợ cậu." Jin như trước tái nhợt nghiêm mặt, vẻ mặt lại hờ hững. Lạnh lùng đáp.
Là ông trời xếp đặt...... trốn không nổi vận mệnh.
Sẽ không trốn, cứ như vậy đi
=======
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro