Chương 3: Lấy oán báo ơn

"Hà, Hà ơi, cậu tỉnh dậy rồi à?" Tiếng cái Thanh vang lên bên tai, vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Hà khó khăn mở mắt, nhìn thấy cái Thanh mừng đến phát khóc ngồi bên cạnh giường, nó mấp máy môi tính an ủi, tiếc là cổ họng nó đau quá, cố thế nào cũng không phát ra âm thanh được. Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vội vã thu hút sự chú ý của nó. Vài giây sau, cậu Minh và bà cả dẫn đầu bước vào, theo sau còn có thầy thuốc và mấy con hầu.

"Hà, con tỉnh rồi đấy à?" Bà Vân sốt sắng tiến lại gần, không hề ghét bỏ mà dùng khăn tay bằng lụa quý của bà lau mồ hôi cho nó.

"Tốt quá, tốt quá rồi."

Mới tỉnh lại làm đầu óc nó hơi chậm chạp, đến lúc nhận ra bà cả dùng lụa quý để lau mặt cho nó, nó giật mình thon thót, há miệng muốn nói nhưng chẳng nói lên lời, thế là lại ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn bà cả bằng ánh mắt lo sợ.

Thấy nó có vẻ né tránh sự quan tâm của mình, bà cả càng thêm lo lắng:

"Con sao vậy Hà, vẫn còn đau ở chỗ nào à?"

"Được rồi, mọi người ra ngoài cả đi." Cậu Minh - người luôn đứng lặng một góc, hai tay buông thõng, đầu mày nhíu chặt - cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Ở nhà này, lời của cậu chẳng khác nào lệnh quan, đâm ra ai cũng nghe theo răm rắp, thành ra chỉ có bà Vân là còn nán lại.

"Mẹ, mẹ cũng ra ngoài đi, để thầy thuốc còn bắt mạch cho người ta."

Bà Vân có vẻ không hài lòng trước cách hành xử lạnh lùng của cậu Minh, nhìn cậu trách móc, nhưng trước mặt người ngoài, bà cũng không tiện công khai trách mắng:

"Lát nữa ra nói chuyện với mẹ."

Mọi người ra ngoài hết, chỉ còn mỗi cậu Minh và thầy thuốc Tăng trong phòng thằng Hà.

"Thầy xem giúp con xem cậu ấy thế nào rồi."

Thầy Tăng không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh Hà rồi bắt mạch cho nó, một lát sau thầy nói với cậu Minh:

"Không sao rồi, cậu này mất máu quá nhiều cộng thêm suy dinh dưỡng nên mới ngất vậy thôi. Vẫn khỏe hơn cậu nhiều lắm." Ông lão rũ tà áo, không hề kiêng nể mà nói thẳng.

"Tôi biết rồi, cần chữa gì thì cứ chữa cho cậu ta, bao nhiêu tiền tôi cũng trả."

Thấy ông lão gật gù tỏ ý đã hiểu, cậu Minh chẳng thèm phí thêm một giây nào ở đây nữa. Cậu đi rồi, thầy Tăng lôi từ trong túi ra một ít lá kinh giới, nghiền nát cho ra nước rồi đắp lên miệng vết thương, căn dặn:

"Sau này cứ lấy lá kinh giới rửa sạch đắp vào, chừng nào vết thương khép miệng và khô lại thì bôi nghệ tươi vào là được."

"Không cần trả lời đâu, cậu cứ nằm đó thêm một lát đi. Tôi đi trước đây."

Thầy thuốc vừa rời đi, chân trước chân sau đã thấy thằng Hà thò đầu ra ngoài. Nguyên nhân chính là do nó sợ, nó sợ sẽ bị ghét bỏ vì nó làm tốn tiền thuốc thang, lại nằm lì suốt mấy ngày liền, không làm được gì như thằng phế vật. Thằng Hà thầm nghĩ trong đầu: có khi tiền thuốc thang còn đắt hơn cái mạng nó. Vậy nên nó càng phải làm, phải khiến cái mạng nó không thua cái tiền đó mấy đồng, thua quá thì đời con cháu nhà nó trả không hết.

Nghĩ thế, thằng Hà cứ thẳng đường vào bếp mà đi. Ừ thì ta ốm! Ta không làm được việc nặng nhọc, không chặt củi gánh nước được thì ta giặt rũ, quét dọn, đỡ hơn là nằm một chỗ không làm gì.

Thật ra mấy việc ấy cũng chưa hẳn là nặng nhọc đối với những gia nhân là đàn ông khác trong nhà, nhưng đối với Hà thì khác. Người nó nhỏ thó, lại chẳng cao hơn cánh con gái bao nhiêu. Nên dù tóc nó ngắn, lại dựng đứng lên như lông nhím, da thì sạm đen như than củi, trông nó cũng chẳng nam tính lên được bao nhiêu. Không ít người bảo nó có nét con gái, cái môi, cái mắt, cái mũi xinh xinh, cái gì cũng na ná đàn bà con gái, thành ra người ta dùng từ "đẹp" để hình dung nó chứ chẳng phải mấy từ khác.

Nhắc đến đẹp, thằng Hà vô thức nhớ tới người luôn ngồi sau rèm ngọc, đầu miên man suy nghĩ:

"Nói đến đẹp thì cậu Minh mới là đẹp chứ nhỉ? Tại sao không ai khen cậu đẹp hết..."

Thằng Hà càng nghĩ càng thấy vô lý, rõ ràng cậu Minh rất đẹp: da trắng ngần, đôi mắt toát ra một cái gì đó rất đa tình, môi thì đỏ hơn cả môi phụ nữ. Mặc dù trông hơi xanh xao vì bệnh tật, nhưng nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ cậu là một người đàn ông rất đẹp. Vậy thì tại sao chẳng ai khen cậu đẹp, mà toàn dùng từ đó trên người nó.

Quá chăm chú suy nghĩ mà Hà không nhận ra mình đã đi tới gần nhà chính từ bao giờ, đến tận khi giọng cậu Minh vang lên nó mới giật mình tỉnh ngộ, vội xoay người định quay về chỗ cũ.

"Con đã nói là không giữ cậu ta ở lại."

"Con sao thế hả Minh? Thằng bé đã cứu con một mạng cơ mà! Nó cứu con mà con lại nhẫn tâm đuổi nó ra khỏi nhà như thế?"

"Thì con cũng đã bỏ tiền thuốc thang chữa cho cậu ta rồi, nếu mẹ thấy chưa tận nghĩa thì cho thêm vài đồng rồi đuổi đi là được."

"Cái thằng này..." Hà vội vã rời đi, không dám nán lại thêm một giây nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro