Chương 4: Chủ động cầu xin
Cả ngày hôm ấy, thằng Hà lúc nào cũng lơ đễnh, nơm nớp lo sợ. Đến cả cái Thanh gọi mà nó cũng không nghe.
"Hà... Hà ơi!" Thanh lay lay người Hà, vẻ hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc ấy thằng Hà mới giật mình bừng tỉnh, nó nhìn Thanh, ngơ ngác hỏi:
"Hả?"
"Tớ bảo cậu vào nhà nghỉ đi, vừa tỉnh lại đã làm việc nặng rồi."
"À..."
"Tớ không sao, cậu cứ mặc tớ."
Dĩ nhiên Thanh không thể làm như lời thằng Hà nói được. Nó ngồi xuống bên cạnh cậu, vẻ mặt tội lỗi và áy náy:
"Sao cậu lại dại như thế?"
"Cái gì cơ?" Hà cứng người, ngưng tay giặt quần áo, giả bộ không biết.
"Sao cậu lại nói dối tớ. Cậu có biết hôm đó tớ sợ thế nào không? Hôm ấy cậu chảy nhiều máu lắm, nếu thầy thuốc không tới kịp thì chắc cậu chết mất." Nói đến đây, cái Thanh ứa nước mắt.
"Xin lỗi Hà, tất cả là tại tớ, nếu như tớ không yếu đuối như vậy thì cậu đã không... Tớ xin lỗi." Thấy con bé thút thít khóc, nó lúng túng không thôi, vội vã ôm con bé vào lòng, để nó tựa đầu lên vai mình:
"Không phải lỗi của Thanh đâu, là do tớ nói dối Thanh mà. Tớ không đau nữa rồi nên cậu đừng lo nữa nhé." Bàn tay nhỏ bé của nó vuốt ve mái tóc Thanh, nhẹ nhàng dỗ dành. Trong tâm trí những đứa trẻ mười sáu tuổi quằn quại vì miếng cơm manh áo, hành động ấy chỉ đơn giản là động viên, dỗ dành nhau, chẳng có chút suy nghĩ không phải nào bên trong cả. Nhưng trong mắt một người đàn ông đang tuổi hai mươi như Minh thì lại khác. Từ hành lang lát gạch bông sang trọng, cậu Minh dõi mắt quan sát hai bóng dáng bên bờ ao, đầu mày cau chặt. Được một lúc, cậu phất áo rời đi, khuôn mặt lạnh tanh.
Phía xa xa, hai đứa trẻ vẫn đang thì thầm với nhau.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ, cậu Minh biết sự thật rồi. Cậu sẽ..."
"Thanh đừng khóc nữa, tớ có cách cả rồi."
Thanh lắc đầu nguây nguẩy, hiển nhiên là sau chuyện này, con bé sợ thằng Hà lại làm liều như lần trước.
"Hà nói thật đấy, Thanh đừng lo. Thanh nghe tớ nói này." Hà nắm lấy bắp tay con bé, dõng dạc:
"Cậu Minh rất thích viết sách. Mà muốn viết thì phải có mực. Giờ ta chỉ cần xin cậu cho ta làm mực chuộc tôi, thả nào cậu cũng chịu."
Nghe xong, Thanh có vẻ vẫn còn lo lắng:
"Lỡ cậu không đồng ý thì sao?"
"..." Thằng Hà có vẻ cũng lo lắng.
"Chúng ta cứ thử." Nó đánh bạo trả lời.
Trông Hà có vẻ quyết tâm, Thanh cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ cầu mong cho lương tâm của cậu Minh thức tỉnh, thương cho hai người mà không bắt phạt. Tối hôm ấy, đúng như dự định, thằng Hà lại mang mực và trà tới phòng cậu Minh, rụt rè đứng một góc. Cậu Minh coi nó như không khí, chỉ chuyên chú viết chữ, thậm chí liếc mắt nhìn nó một cái cũng không buồn.
Hà không vì thế mà nản lòng, cẩn thận châm trà cho cậu, hễ trà nguội là nó lại đổi. Dĩ nhiên, những người như cậu Minh sẽ chẳng vì chút chu đáo đó mà cảm động.
"Hết mực rồi." Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm trầm vang lên như một chiếc lông vũ gãi vào màng nhĩ, khiến Hà ngứa ngáy không thôi.
"Dạ." Dứt lời, thằng Hà đổ chút nước vào trong nghiên, nó ngồi ngay ngắn, tay cầm thỏi mực theo phương thẳng đứng, dùng một lực vừa đủ, mài ngược chiều kim đồng hồ, giữa chừng còn nhỏ thêm vài giọt nước. Động tác của nó khiến cậu Minh không khỏi chú ý, đôi mắt đa tình dán chặt vào nghiên mực. Nhìn mực nó mài ra tan đều, không bị vón cục, cậu Minh hơi nhấp môi, liếc mắt nhìn nó một cái.
Cây bút đặt trên nghiên mực được cậu cầm lên, nhúng đầu bút vào nghiên. Trong mực không có cặn, tự nhiên chữ viết ra cũng đều và đẹp hơn bình thường. Cậu Minh có vẻ hài lòng lắm, cậu vén ống tay áo sang một bên, từng con chữ thanh thoát hiện lên trang giấy.
Cứ thế qua hai tuần hương, thằng Hà đã đứng đến mức gót chân nhức nhối, tuy vậy vẫn chẳng dám lơi là dù chỉ một phút. Bấy giờ, cậu Minh mới đặt bút xuống, cử chỉ thong dong và nhã nhặn như tranh vẽ.
"Cậu có chuyện gì muốn nói thì nói đi."
Được cậu cho phép, thằng Hà vội quỳ xuống mặt cậu, chân thành cầu xin:
"Cậu Minh, con... con biết tội của mình rồi ạ. Xin cậu tha cho con."
Cậu Minh không đáp, mặt vẫn lạnh tanh như tiền.
"Con... con biết làm mực tàu."
Đến lúc này, cậu mới nhìn thẳng vào mắt thằng Hà, khiến nó sợ hãi, vội vàng dập đầu xuống đất, giọng run run:
"Cầu xin cậu cho con ở lại trong phủ, con sẽ... con sẽ ngày ngày làm mực cho cậu."
"... Cậu nghĩ tôi cần mực cậu làm à?" Cậu Minh không nói nhiều, lời ít ý nhiều. Đúng thật là mực tốt giờ quý, không phải ai cũng có được, nhưng cậu Minh không nằm trong số đó. Để lôi kéo bè phái, "bên trên" thi thoảng lại đưa quà đến, trong đó có rất nhiều mực tàu, giấy tốt, chẳng cần đến một đứa thấp kém như nó làm.
Người thằng Hà run lên, kết quả tồi tệ nhất mà nó nghĩ đến đã thực sự xảy ra: cậu Minh chẳng cần chút tài lẻ của nó.
"Mực... mực của con khác bọn họ."
"Khác chỗ nào?"
Ngừng lại một chút, Hà cẩn thận sắp xếp lời nói. Mặc dù mực của cậu Minh khi mài ít có tiếng sột soạt, nhưng cũng không thể gọi là mực tốt.
"Mực con làm ra khi mài có độ sánh, keo và đen bóng. Hơn nữa..."
"Hơn nữa làm sao?"
"Mực tàu cậu dùng có mùi thơm, nhưng mùi này lại hơi lạ... Không giống mùi mực tốt hay có."
Ngay khi những lời ấy vang lên, cậu Minh khựng người, con ngươi mở to, sống lưng cứng đờ. Một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng, khiến cậu không khỏi gai người.
"Lẽ nào..." Cậu Minh lẩm bẩm, đột nhiên bật cười. Tiếng cười lớn văng vẳng giữa đêm đen tĩnh lặng, khiến thằng Hà sợ đến run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro