VƯƠNG NGUYÊN: MONG ĐỢI CỦA "SỚM TỐI"

Tạm biệt thời đại thiếu niên của lứa tuổi đầu "1", Vương Nguyên bước vào tuổi 20 của cậu ấy. Con đường phía trước của cậu ấy tuy đơn giản nhưng kéo dài vô tận, nhưng sự trưởng thành trong tính cách lại như cây xanh sinh trưởng khắp bốn phương tám hướng. Trong luân chuyển "sớm tối", trưởng thành rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng không cách nào tường tận, cũng không cách nào cản trở.

Chòm sao Thiên Yết sinh năm 2000 Vương Nguyên, bước vào tuổi 20 của cậu ấy, hoặc là đã từng cùng cậu trải qua niên thiếu của thần tượng, cậu ấy của tuổi 20 hôm nay trưởng thành vượt trội hơn hẳn chúng bạn cùng lứa. Đồng thời do chịu ảnh hưởng của cung hệ nước, thêm nữa là khát vọng khám phá chinh phục, như rễ cây chắc khỏe ngoằn ngoèo sinh trưởng trong linh hồn, phá vỡ ranh giới mặt đất mà vươn lên.

Vương Nguyên phát triển bản thân, trong thời gian có hạn có thể va chạm và thể hiện chính mình, kết nối với thực tế rộng lớn, hít thở bầu không khí tự nhiên hơn, ở thế giới của âm nhạc và diễn xuất tìm kiếm niềm vui và đam mê, thông qua đó biểu đạt cái tôi, đối thoại với thế giới này.

"Tôi phấn đấu vì công việc mình yêu, nỗ lực làm những việc mình thích." Vương Nguyên nói, chẳng hạn như âm nhạc, đây là niềm yêu thích của cậu ấy cũng vô cùng đặc biệt với cậu. Yêu thích từ nhỏ, đến giờ vẫn vậy, không những hiện diện bên cạnh bầu bạn lúc trưởng thành, càng là mục tiêu và động lực cố gắng cho tương lai sau này, "tôi nghĩ tôi là một ca sĩ, chỉ vì là ngành nghề giải trí được công chúng quan tâm mà tôi trở thành một ngôi sao." Tôi ra mắt từ rất sớm, nhận được và có được rất nhiều sự mong đợi từ công chúng, đây là điều mà không cách nào tránh được, là một may mắn rất lớn, cũng đem lại áp lực rất lớn. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đó là một kiểu gông cùm xiềng xích, tôi sẽ suy nghĩ và trăn trở tại sao mọi người lại có kỳ vọng như vậy, với tôi đây cũng là trưởng thành, là suy nghĩ và tiếp thu. Tôi hi vọng mang suy nghĩ của mình đến với mọi người qua những tác phẩm âm nhạc, để mọi người có thể hấp thụ được sức mạnh hoặc có được sự đồng cảm ở đó.

Một năm qua Vương Nguyên đã trải qua rất nhiều, một mình ở nước ngoài học tập, chính thức mở ra đời sinh viên, "năm nay do dịch bệnh mà nhịp sống của mọi người cũng thay đổi rất nhiều . Vương Nguyên nói, "nếu nói là trưởng thành, tôi thấy biểu hiện rõ rệt nhất chính là tôi một mình đối diện với những việc đó, chẳng những bao gồm cả cuộc sống một mình không bị bó buộc, v.v" Như những gì cậu ấy nói, chúng ta có thể thấy được một cá thể Vương Nguyên độc lập. Cậu ấy tự quyết định công việc của chính mình, cũng đi đến một thành phố xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Cậu ấy nhìn nhận bản thân theo cách thức thích đáng hơn, ấm áp hơn. Cậu ấy có cách nhìn đa chiều hơn nhưng ôn nhu hơn về khái niệm trưởng thành của con người.

Đối với thân phận thần tượng, Vương Nguyên thản nhiên thừa nhận thần tượng là đại biểu lý tưởng hóa cho ước nguyện của công chúng, nhất là sự thành công của một tác phẩm trước mắt có thể tạo dựng nên hình tượng thần tượng hoàn hảo. Nhưng cậu ấy vẫn giữ chặt lấy sự chân thực của bản thân, giống với bao người khác, bản thân này có nhiều mặt, có chỗ lấp lánh hào quang thì cũng có chỗ không được toàn vẹn. Cậu ấy không cho rằng giữa thân phận với bản thân chân thật nhất có sự giằng xé nào cả, cậu ấy thẳng thắn ngay từ đầu đã là thần tượng, điều này giống với đại bộ phận chúng ta sở hữu thân phận kép giữa nghề nghiệp với cuộc sống, dù ở mặt nào thì cậu ấy vẫn là Vương Nguyên. Vì vậy thay vì chăm chăm hướng đến sự hoàn hảo thì hãy theo đuổi lấy mặt chân thực, như vậy có vẻ sẽ có ý nghĩa bao trùm hơn.

Tôi cảm thấy phải nhìn vào cái điều lý tưởng hóa này thể hiện ở phương diện nào, vì là nhân vật công chúng, khi bạn thể hiện ra trình độ nghiệp vụ, tôi thấy chúng ta vẫn phải phấn đấu hướng đến "lý tưởng hóa". Sự "lý tưởng hóa" này phải là một mục tiêu rõ ràng, nội dung chất lượng luôn là thứ mà chúng ta nỗ lực để giành lấy. Vương Nguyên đã phân biệt rạch ròi ý nghĩa của "lý tưởng hóa" trong công việc và trong cuộc sống, ở đó tìm ra điểm cân bằng và hợp lý giữa "thần tượng hoàn hảo của công chúng" và "chỉ là mình Vương Nguyên". "Nhưng tôi không đồng ý với quan điểm cho rằng tôi sẽ thể hiện những gì người khác muốn tôi trở thành, tôi sẽ chỉ mang dáng vẻ của người lý tưởng hóa". Bởi vì mỗi người mỗi tính, và bởi vì tính cách sẽ quyết định sự cuốn hút của một con người, giữ cá tính riêng biệt của mình là điều cần thiết. Nhưng ngoài những thứ này ra, thần tượng còn phải có một thứ gì đó đáng để người hâm mộ yêu thích, phải là một tôi tốt nhất trên mọi phương diện, chẳng hạn như bạn trình làng một tác phẩm", cậu ấy quý trọng và nâng niu đam mê của mình, đối với việc có thể đứng trên sân khấu mình ước ao cậu ấy cảm thấy vô cùng may mắn: "Thật ra người yêu thích âm nhạc thì nhiều lắm, nhưng để mà có thể đứng trên sân khấu mà mình ao ước, tiếp tục bước đi thì không phải ai cũng có được cơ hội như vậy, điều này luôn khiến tôi thấy mình thật may mắn." Dù đôi khi thiếu thời gian dành cho gia đình nhưng cậu ấy không coi đó là "không tốt' mà chỉ biểu đạt ra đôi chút nuối tiếc.

Vì vậy Vương Nguyên cảm thấy con đường phía trước đơn giản, cậu ấy sẽ đi theo tiếng gọi của đam mê, làm việc nghĩa không được phép chùn bước. Nhưng trong thế giới sáng tạo cậu ấy vẫn có cho mình không gian tìm tòi và tiến bộ. Điều gì sẽ xảy ra, bản thân sẽ thành bộ dạng thế nào, có thể trình làng tác phẩm ra sao, thật khó mà tưởng tượng kỳ vọng về bản thân mình.

Bên cạnh việc thể hiện nội tâm của mình bằng âm nhạc, Vương Nguyên cũng đang nỗ lực tìm tòi và thử sức mình trong mảng diễn xuất, với cậu ấy diễn xuất là một khoảng trời tự do khác song hành với âm nhạc, đi để sắm vai một người khác, đi qua cuộc đời một người khác, đi để sống theo một cách sống khác, trải nghiệm một cuộc đời khác. Biểu diễn khác với âm nhạc, mỗi thứ lại có một sức hút riêng. Khi đạo diễn Vương Tiểu Soái tiến công vào điện ảnh Berlin bằng bộ phim điện ảnh "Thiên trường địa cửu" (tên tiếng Anh là "So long, my son"), cậu đã sắm vai một thiếu niên muốn chạy thoát khỏi gia đình. Dưới đánh giá của Vương Tiểu Soái, Vương Nguyên có năng lực cảm nhận và đồng cảm cực kỳ cao, đồng thời cũng cần trưởng thành, cần thời gian dạy cho nhiều điều. Vương Nguyên chia sẻ, ngoài việc học hỏi các kĩ năng diễn xuất cùng đạo diễn và các bậc tiền bối trong đoàn phim, cậu còn bị cảm động bởi sự nhiệt tinh của họ. Khác với âm nhạc là "bày tỏ lòng mình", diễn xuất là cái gì đấy gián tiếp hơn, nhưng cũng là một cách thức thể hiện rất đơn thuần.

Trong bộ phim "Tôi và quê hương tôi" vừa ra mắt Vương Nguyên trong vai một thầy giáo ở vùng nông thôn Thiểm Tây, đây là một vai diễn khác rất nhiều so với trải nghiệm của cậu ấy trước đây. Để hoàn thành tốt vai diễn, cậu ấy rèn luyện bản thân không chỉ ở hình thể và tâm lý nhân vật mà còn rất dày công trau dồi tiếng địa phương, cuối cùng đã có màn trình diễn vô cùng thuyết phục.

Từng bước bước ra khỏi sự ngây ngô của tuổi teen, Vương Nguyên tiến vào tuổi 20 của cậu ấy. Ở concert "Sớm tối" tuổi 20 vừa rồi, Vương Nguyên trở về nơi bắt đầu của ước mơ. Ánh đèn vẫn có chút mờ nhạt ở con đường dưới lòng đất, phía trước lóe sáng lên hình ảnh chàng trai cầm micro say sưa ca hát, chớp mắt cái đã hăm hở trưởng thành rồi.

Kiên trì với những gì mình thích, từng bước xây dựng tương lai vững chắc, Vương Nguyên có sự đơn giản của chính mình, từ trong kinh nghiệm và suy nghĩ, giao lưu với thế giới bằng chính sự sáng tạo của mình, Vương Nguyên có cái vô hạn của mình. Mong đợi trong "Sớm tối", thiếu niên này có thể bắt đầu tuổi mới bằng chính mình độc đáo nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro