Chương 109: Thượng từ hạ hiếu.

Ngày hôm sau, Nhiếp Tiểu Phụng lên núi Ái Lao. Nàng tức giận, gặp La Huyền ở thác nước, không chút suy nghĩ, mỉa mai: "La đại hiệp đánh người rồi, liền coi như không có chuyện gì sao?"

La Huyền quay đầu nhìn nàng, trên mặt có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi đã biết, hẳn nên biết vì sao đánh hắn."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Đương nhiên biết, nhưng không biết vì sao ngươi ngươi phát hỏa lớn như vậy?"

Gân xanh trên trán La Huyền giật giật, nhưng ánh mắt dò xét của Nhiếp Tiểu Phụng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nhịn một lát, nói: "Tiểu Phụng không muốn."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng: "Không muốn? Làm sao ngươi biết nàng không muốn?"

La Huyền giận dữ, Nhiếp Tiểu Phụng liền châm dầu: "Nếu nàng thật sự không muốn, nàng sẽ không cho A Kiều cơ hội đến gần nàng."

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng có chút nhẹ nhõm, có chút vui mừng cũng có chút khổ sở, nói: "Cho dù là diễn giả cũng có thể có khả năng làm thật."

Trái tim của La Huyền hung hăng bị quất vào một roi, hồi lâu vẫn không nói lời nào.

Nhiếp Tiểu Phụng không muốn nhìn hắn, liền nói: "Lấy Đại Hoàn Đan ra cho ta."

La Huyền sắc mặt tái nhợt nói: "Không."

Nhiếp Tiểu Phụng cười nhạo, nói: "Đánh người xong, liền phủi mông đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?"

La Huyền cười lạnh: "Ngươi cũng là người núi Ái Lao, tại sao lại giúp một người ngoài như vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, trong lòng đặc biệt vui sướng, nói: "Hắn không tính là người ngoài."

La Huyền nắm chặt tay rồi lại thả ra, không nói chuyện với nàng nữa.

Nhiếp Tiểu Phụng cũng biết Đại Hoàn Đan chắc chắn sẽ không tới, nhưng vẫn muốn ép hắn.

La Huyền xoay người rời đi, không nghe lời nàng nữa.

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh mặt đi theo.

La Huyền rất tức giận nói: "Ngươi vì A Kiều mà ép hắn đi?"

Hắn chẳng qua là La Huyền mặc đồ đen mà thôi. Nhiếp Tiểu Phụng dừng một chút, nói: "Ta làm sao có thể ép hắn? Hắn vì bệnh huyết quy mà bỏ đi."

La Huyền không khỏi trách móc: "Đúng vậy, nhưng hắn đâu cần phải ra ngoài sớm như vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng thản nhiên nói: "Hành y tế thế là việc hắn thích nhất, hắn ra ngoài thì liên quan gì đến ta."

La Huyền không muốn nói chuyện với nàng nữa.

Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Không có Đại Hoàn Đan, vậy còn Tiểu Hoàn Đan thì sao?"

La Huyền tức giận nói: "Tự mình đi lấy đi."

Nhiếp Tiểu Phụng sảng khoái nói: "Ta muốn ngươi đưa cho ta."

Người mình đánh, còn phải tự mình cho thuốc? La Huyền phất tay áo, chuẩn bị rời đi.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Phương Bắc sắp loạn, A Kiều rất nhanh sẽ rời đi."

La Huyền dừng lại một chút, cuối cùng đi đến phòng dược lấy thuốc, đặt lên bàn.

Nhiếp Tiểu Phụng cầm thuốc, chuẩn bị rời đi.

La Huyền lớn tiếng nói: "Đợi một chút."

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu lại, La Huyền lạnh lùng nói: "Nói cho hắn biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Nhiếp Tiểu Phụng nghênh ngang rời đi.

Dưới chân núi, A Kiều dùng Tiểu Hoàn Đan dưỡng thương. Trên núi, Tiểu Phụng rất an tĩnh.

La Huyền lần đầu tiên dùng sức lộ nanh, hơn nữa còn dùng để giết A Kiều. Lúc đầu, Tiểu Phụng rất sợ hãi, trên người hắn máu, ý định giết chóc cũng lộ ra. Ngay cả khi nhìn nàng, cũng giống nhau.

Nhưng nàng yên tĩnh đợi mấy ngày, yên tĩnh lại nàng không khỏi nghĩ đến chuyện A Kiều đã làm với nàng, lần đầu tiên trong đời, nàng tiếp xúc với chuyện nam nữ. Nàng từng không chỉ một lần ồn ào qua Tiểu Bách Linh muốn câu dẫn La Huyền, nhưng là nàng lại nào biết quan hệ nam nữ là như vậy.

Trần Thiên Tướng cũng tức giận với Tiểu Phụng, đều là bởi vì nàng mà sư phụ phải bế quan mấy ngày.

Hôm nay, Trần Thiên Tướng thấy nàng ngồi ngẩn người, không nhịn được nói: "Tiểu Phụng."

Tiểu Phụng lẩm bẩm một cách vô thức.

Trần Thiên Tướng nhấn mạnh: "Ngươi về sau chú ý một chút đi."

Trần Thiên Tướng vừa nói được vài câu, Tiểu Phụng liền tức giận nói: "Ngươi tới dạy ta?"

Trần Thiên Tướng tức giận nói: "Ta dám dạy ngươi sao. Ngươi ôm hôn người khác, còn làm như vậy... sư phụ không phạt ngươi. Ta nào dám nói ngươi!"

Sắc mặt Tiểu Phụng lập tức trở nên khó coi, thấp giọng nói: "Trần Thiên Tướng, ngươi chỉ nghĩ đến việc ta bị đánh mắng. Sư phụ không phạt ta, ngươi liền cảm thấy khó chịu sao?"

Trần Thiên Tướng bị lời của nàng làm cho tức giận, lập tức quát: "Ta không dễ chịu? Ta có cái gì không dễ chịu? Người không dễ chịu là sư phụ. Ngươi đã làm sư phụ tổn thương."

Người đàn ông lương thiện lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt mình. Tiểu Phụng cũng bị sốc, sau đó vừa muốn phát hỏa, lời nói của Trần Thiên Tướng làm cho nàng ngẩn người, nàng tổn thương hắn? Là bởi vì A Kiều hôn nàng?

Ý nghĩ này hiện lên trong lòng, Tiểu Phụng cố ý nói: "Người tức giận, ta đã giải thích, nhưng người không nghe, còn bảo ta cút đi."

Trần Thiên Tướng thấy nàng không hối cải, càng tức giận hơn, nói: "Giải thích? Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi còn giải thích làm gì."

Tiểu Phụng tiếp tục khiêu khích y, nói: "Ta không nên giải thích, dù sao ta và A Kiều cũng có hôn ước."

Trần Thiên Tướng nghe vậy, thật sự thay La Huyền lạnh lòng, y nói: "Đúng vậy, ngươi có hôn ước. Sư phụ thương tâm là người tự tìm."

Trần Thiên Tướng tức giận nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ đem tình cảm của sư phụ đối với ngươi làm hao mòn hết."

Tim Tiểu Phụng đập thình thịch, nàng xác nhận nói: "Ngươi nói cái gì?"

Trần Thiên Tướng lạnh giọng nói: "Ta nói cái gì, ngươi còn có thể để ý sao?"

Tiểu Phụng không để ý đến giọng khí khó chịu của y, nói: "Ngươi nói sư phụ đối với ta.... Đối với ta có cảm tình? Sao ngươi biết?"

Trần Thiên Tướng rất tức giận, nhưng khi Tiểu Phụng hỏi như vậy, y liền tỉnh táo lại, hối hận vì đã nói ra những lời này. Có lẽ sư phụ không muốn cho nàng biết.

Tiểu Phụng tiến lại gần y một bước và nói: "Giải thích rõ ràng đi."

Trần Thiên Tướng hối hận nói: "Tiểu Phụng."

Tiểu Phụng đột nhiên bỏ chạy, Trần Thiên Tướng ở phía sau nàng hét lên: "Ngươi đi làm cái gì?"

Tiểu Phụng không trả lời y, trong lòng nàng tràn ngập những lời nàng mới nghe được. Nàng muốn xác nhận, cho tới nay, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn luôn nói với nàng rằng La Huyền không yêu nàng, hắn là một kẻ vô tình vô nghĩa.

Tiểu Phụng nhìn thấy kết cục của Nhiếp Tiểu Phụng, trong lòng thật sự tin La Huyền không hề yêu nàng. Mặc dù vật, nàng vẫn như cũ thích hắn, cẩn thận yêu hắn, lấy lòng hắn, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ đặt nàng trong lòng.

Nàng vừa chạy vừa nghĩ, nhớ đến đêm trước khi hắn đi Lâm An, hắn đã ôm chặt nàng như vậy, không nỡ buông nàng ra, hắn không nỡ buông nàng ra.

Nàng lại bị lời nói của Nhiếp Tiểu Phụng lừa gạt, vẫn luôn cho rằng hắn không thích nàng.

Hôm nay, nàng nhận được kinh hỉ lớn như vậy.

Thiên Tướng nói rằng sư phụ có tình cảm với nàng.

Tiểu Phụng vừa vui vừa buồn.

Có lẽ hắn không yêu nàng nhiều như nàng yêu hắn, nhưng chí ít, bây giờ trong lòng hắn vẫn có nàng.

Nàng chạy đến phòng thiền, nhịn không được hét lên: "Sư phụ."

La Huyền ở trong phòng thiền mấy ngày, đã bình tĩnh lại, hiện tại nghe Tiểu Phụng gọi mình, cũng không mở mắt, nói: "Không phải đã bảo ngươi đừng quấy rầy ta sao."

Tiểu Phụng đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ta có chuyện muốn nói với người."

La Huyền nhắm hai mắt, mắt không thấy tâm không phiền, nói: "Ta đang bế quan."

Tiểu Phụng nhẹ giọng nói: "Người cho ta đi vào đi, ta chỉ nói vài câu với người thôi."

La Huyền cứng rắn nói: "Có lời gì, để Thiên Tướng nói với ta."

Tiểu Phụng nghe vậy trong lòng cảm thấy nghèn nghẹn, nói: "Ngươi không muốn gặp ta đến vậy sao?"

La Huyền nhắm hai mắt, không nói lời nào.

Tiểu Phụng sợ hiểu lầm của mình sẽ càng sâu thêm nên không thèm để ý nữa, đẩy cửa bước vào.

Cửa mở, bên ngoài bầu trời thoáng đãng chiếu xuống mặt sân phủ đầy tuyết. La Huyền ngẩng đầu nhìn Tiểu Phụng từng bước một đi tới.

Tiểu Phụng dừng một chút, vẫn là đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nói: "Sư phụ, người còn đang giận ta sao?"

La Huyền nhắm mắt lại không nói gì.

Dưới vẻ mặt bình tĩnh, hắn đang che dấu một trái tim đang đạp loạn. La Huyền không ngờ nàng lại to gan như thế, không có lệnh của mình liền tự tiện xông vào, ép hắn không thể không đối mặt với nàng.

Tiểu Phụng cố gắng giải thích: "Ta biết đã quá muộn để nói bất cứ điều gì. Bây giờ, ta chỉ cầu xin Sư phụ đừng tức giận nữa."

Tiểu Phụng nhẹ giọng nói: "Sau này ta sẽ nghe lời người."

La Huyền là người người ăn mềm không ăn cứng, lời nói mềm mại của Tiêu Tiểu Phụng khiến trong lòng hắn dao động, hơn nữa tâm hắn loạn, trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn cũng mềm xuống.

Tiểu Phụng thấy hắn tuy không mở mắt nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, liền đánh bạo tới gần hắn, lòng tràn đầy vui mừng nhìn hắn.

Hơi thở rất gần, La Huyền cuối cùng cũng mở mắt, bởi vì gần, hắn nhìn qua, thấy Tiểu Phụng vừa thẹn thùng vừa lớn mật, nhìn thẳng vào hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, La Huyền liền thất thần, nàng bĩu môi, môi nàng ửng hồng, nhưng ngày đó, A Kiều hôn nàng, môi nàng đỏ tươi...

Cái gai trong tim La Huyền lại nhói lên.

La Huyền không nói gì, Tiểu Phụng lại khẩn trương, nhìn hắn nói: "Người vẫn chưa tha thứ cho Tiểu Phụng sao?"

La Huyền từ trên bồ đoàn đứng dậy, cách xa Tiểu Phụng vài bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta không cần phải tha thứ cho ngươi bất cứ chuyện gì. Ngươi cũng không cần phải xin lỗi ta."

Tiểu Phụng có chút ngẩn người.

La Huyền nhíu mày nói: "Bất luận cùng A Kiều như thế nào, đều là lựa chọn của ngươi."

Tiểu Phụng bước về phía hắn, ngữ khí gần như sắp khóc: "Ngày đó là ta làm sai, ta không nên..."

La Huyền lớn tiếng ngắt lời: "Chuyện cũ không có ý nghĩa gì, ta không muốn nghe nữa."

La Huyền phất tay nói: "Không cần nói nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng nói diễn giả làm thật, cũng có khả năng. Có lẽ cuối cùng nàng sẽ rời đi. Không phải có lẽ, mà là chắc chắn.

La Huyền cách nàng hai bước, nói: "Ngươi đi đi."

thấy hắn vẫn không nghe lời giải thích của mình, Tiểu Phụng không cam lòng nói: "Vì sao người không nghe ta giải thích? Ta không có tình cảm với A Kiều."

La Huyền nghe xong lời này, thân thể vẫn căng thẳng như cũ.

Hai người im lặng một lúc, Tiểu Phụng ra tay trước.

Tiểu Phụng tiến lại gần, mong ngóng nói: "Hôm nay, Thiên Tướng nói ta đã tổn thương người."

La Huyền càng thêm căng thẳng, trong lòng tức giận, Trần Thiên Tướng nói cái gì.

Tiểu Phụng thấy hắn không phản bác, lại tới gần hắn, lẩm bẩm nói: "Ta vẫn cho rằng trong lòng sư phụ không có ta, hôm nay ta đã biết, ta rất vui vẻ. Kỳ thật ta.... Ta cũng...."

La Huyền chỉ sợ tình ý bất thình lình của nàng, điều này làm cho trong lòng hắn run rẩy lại kinh hãi, cổ họng hắn giật giật, cố gắng trấn định, lại nghiêm khắc quát lớn: "Cả ngày không đi học, lại biết suy nghĩ linh tinh!"

Tiểu Phụng bị hắn mắng một phen, trong lòng đắng chát, lại nóng lòng chứng thực, chuyển tới trước mặt hắn, khẩn cầu nói: "Trong lòng người có ta, đúng không?"

La Huyền xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói. "Thân là sư phụ..."

Tiểu Phụng không muốn nghe những lời nói chính nghĩa của hắn, trong lòng tràn đầy lo lắng, trực tiếp nói: "Đêm trước khi người đi Lâm An, ta đã cảm nhận được rồi."

Sắc mặt La Huyền hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Lúc này, Tiểu Phụng xấu hổ, nói: "Ngươi ôm ta, ngươi..."

La Huyền đột nhiên xoay người, cách nàng một bước, nặng nề nói: "Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi ở Núi Ái Lao thân phận là gì?"

Tiểu Phụng nói: "Cái gì?"

Bàn tay bên cạnh hắn nắm chặt rồi lại buông lỏng, La Huyền lập tức hạ quyết tâm kết thúc chuyện này. Hắn không thể mất khống chế nữa, dứt khoát chặt đứt tất cả niệm tưởng đi. Vì thế, hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi là đệ tử mà ta thu nhận ở Thiếu Lâm trước mặt mọi người. Đây chính là thân phận của ngươi."

Nhìn thấy La Huyền sắp rời đi, Tiểu Phụng vội vàng ngăn lại, lo lắng nói: "Sư phụ."

La Huyền né tránh, Tiểu Phụng đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt hơi đỏ, không thể tin nói: "Ngươi thật sự chỉ coi ta là đồ đệ sao? Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, ta chỉ là đồ đệ của ngươi thôi sao?"

Để chặt đứt suy nghĩ của nàng, La Huyền nhẫn tâm nói: "Ta đã dạy dỗ ngươi tám năm, ngoại trừ tình nghĩa thầy trò, sở cầu bất quá mong được giống như một cặp cha con bình thường dưới chân núi, thượng từ hạ hiếu."

Cha và con gái!

Con gái!

Hắn đối xử với nàng như con gái của mình!

Sao hắn có thể coi nàng là con gái của mình được?

Hắn là người nàng yêu, qua nhiều năm như vậy, hắn là người duy nhất nàng yêu.

Không, câu trả lời này không phải là điều nàng muốn.

Tiểu Phụng kéo ống tay áo của hắn, nói: "Không, ngươi không phải cha ta."

La Huyền muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, hắn lảng tránh nói: "Tuy không phải cha ruột, nhưng cũng giống như cha ruột."

Tiểu Phụng đau đớn nói: "Ngươi nói dối, ngươi vì sao không chịu thừa nhận."

La Huyền hất tay nàng ra, thu hồi ống tay áo, lông mày bình tĩnh, thản nhiên nói: "Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì?"

Tiểu Phụng chỉ cần hắn đáp lại nàng, vì thế nàng nói: "Ta muốn nghe lời thật lòng của sư phụ."

Sau một hồi im lặng, La Huyền quay đầu nhìn nàng, khóe miệng lộ ra một tia cười tàn khốc: "Ngươi xem Tiểu Thiện, sẽ biết đáp án."

Cái kết của Nhiếp Tiểu Phụng và La Huyền mặc đồ đen chính là bóng ma trong lòng Tiểu Phụng, cũng là kết cục nàng sợ nhất.

Tiểu Phụng lắc đầu không tin: "Không phải, ta rõ ràng cảm giác được."

Vừa đạt được một chút hy vọng, liền tan vỡ, Tiểu Phụng sụp đổ, nói: " Ta không tin. Ta không tin."

La Huyền cứng lòng, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Phụng sợ mất đi hắn, nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, vội vàng chạy tới, ôm lấy La Huyền đang muốn rời đi, sau đó kiễng chân, La Huyền đột nhiên né tránh, môi Tiểu Phụng rơi vào trên cằm của hắn.

La Huyền khiếp sợ.

Không thể không nói Tiểu Phụng học quá nhanh. Cũng không thể không nói A Kiều đối với nàng ảnh hưởng rất nhiều.

La Huyền hít một hơi thật sâu, sắc mặt như băng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh thấu xương, giận dữ mắng: "Ngươi càn rỡ."

A Kiều vừa mới hôn nàng, nàng liền đem chiêu này dùng ở trên người hắn. Tên khốn kiếp này!

Tiểu Phụng run rẩy không buông tay, La Huyền không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo nàng xuống, lại chán ghét nói: "Ngươi bây giờ cái dạng này, ta thẹn với lời dặn dò của Giác Sinh đại sư."

Tiểu Phụng khóc đến nước mắt lưng tròng, nhìn La Huyền rời đi, A Kiều nói sư phụ chỉ biết đẩy nàng ra, chỉ biết quát lớn nàng. Là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro