Chương 118: Hiểu lầm
Lại qua thêm mấy ngày, đến một ngày nọ, Liên Ngộ cùng Giác Sinh đi đến phòng của La Huyền.
La Huyền đang dựa vào đầu giường uống thuốc, Tiểu Phụng đang ngồi ở bên giường chờ hắn. Tiểu Phụng nhìn thấy hai người đi vào liền đứng dậy.
Liên Ngộ bước tới, nói với La Huyền: "Ta và sư huynh muốn nói với ngươi vài lời."
La Huyền đưa bát cho Tiểu Phụng, nói với nàng: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tiểu Phụng lén nhìn Liên Ngộ, sau đó dời mắt lên người Giác Sinh thấy ông đang hiền hòa cười với mình, nàng trong lòng tuy không muốn nhưng vẫn nghe lời lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Liên Ngộ cùng Giác Sinh nhấc ghế đến ngồi bên cạnh giường, không khí rất hài hòa.
La Huyền sắc mặt tái nhợt, nhưng biểu tình trên mặt vẫn như thường.
Nhìn thấy hắn như vậy, Liên Ngộ có chút áy náy nói: "Chùa Vô Tướng nhất định sẽ không quên lần này khiến ngươi bị thương nặng như vậy, sư phụ lần này trở về sẽ cảm tạ ngươi."
La Huyền lắc đầu, nói: "Các môn phái ở Tây Nam bảo vệ và tương trợ lẫn nhau là điều hiển nhiên. Hơn nữa lần trước Chùa Vô Tướng và ngươi đã cứu sống Tiểu Phụng, cho nên ngươi và Trụ trì không cần khách khí như vậy."
Giác Sinh không biết chuyện lần trước Tiểu Phụng rơi xuống mạch nước ngầm, nghe La Huyền nói vậy, không khỏi giật mình, hỏi chuyện xảy ra như thế nào. La Huyền biết mình lỡ lời, áy náy đem chuyện kể lại cho ông nghe. Nghe xong, Giác Sinh không khỏi tự trách, cảm kích nói cảm ơn với Liên Ngộ, chàng khẽ cười nói "chuyện nên làm."
Ba người tán gẫu thêm vài câu, Giác Sinh nói: "Hôm nay ta và sư đệ sẽ rời đi."
La Huyền gật đầu nói: "Kinh điển đã thu thập xong, hai người ra ngoài đã lâu, nên trở về rồi."
Liên Ngộ cười nói: "Lần này ta sẽ cùng sư huynh về Thiếu Lâm, chắc sẽ ở lại đó dịch kinh hết kiếp này."
La Huyền có hơi bất ngờ: "Sao lại về Thiếu Lâm?"
Liên Ngộ đáp: "Kinh thư rất nhiều, một mình ta dịch không xuể. Vừa khéo sư huynh rất tinh thông Phạn ngữ, nhưng huynh ấy lại không thể rời Đạt Ma Động quá lâu để đến chùa vô Tướng với ta, nên ta phải đến Thiếu Lâm vào Đạt Ma Động cùng huynh ấy thôi."
Giác Sinh nghe vậy khẽ cười, nói: "Sư đệ lại móc mỉa ta rồi."
Lại nghe Liên Ngộ đáp: "Đệ nào dám. Đệ tâm không có điều vướng ngại, tứ đại giai không nên ở đâu cũng như nhau. Chỉ là đệ muốn đến Thiếu Lâm kéo huynh ra khỏi Đạt Ma Động, để huynh cùng đệ làm việc công đức, tích thêm phước điền."
Giác Sinh thở dài một hơi, trong lòng không khỏi bùi ngùi: "Những năm qua ta tự nhốt mình trong động sám hối lỗi lầm, một mặt có lỗi với Mị Nương, mặt khác lại có lỗi với Tiểu phụng. Quãng đời còn lại ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất là Tiểu Phụng được bình an, có thể tích thêm công đức hồi hướng cho con bé cũng tốt. Ta nên làm chút gì đó cho con bé, người vất vả nhất vẫn là La huynh, đa tạ huynh đã thay ta nuôi dưỡng Tiểu Phụng những năm qua, dạy dỗ con bé nên người."
La Huyền nghe vậy bình tĩnh nói: "Đại sư không cần khách khí." Nghĩ đến tình cảm Tiểu Phụng dành cho mình, La Huyền đối với Giác Sinh rất áy náy. Không biết bởi vì trong lòng bối rối, hay là vì nằm trên giường một gian, thân thể khó chịu, La Huyền không khỏi nhíu mày.
Liên Ngộ thấy sắc mặt của hai người đều có tâm sự, thầm "A Di Đà Phật" một tiếng, rồi cất giọng: "Thôi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên khởi hành rồi."
Giác Sinh gật đầu, hai người cáo từ La Huyền rồi trở ra. Hai người về phòng lấy hành lý, lúc lấy ngựa chuẩn bị ra khởi hành thì thấy Tiểu Phụng đang đứng bên ngoài đợi họ.
Giác Sinh và Liên Ngộ nhìn nhau, Liên Ngộ trong lòng sáng tỏ, còn Giác Sinh thấy nàng, ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó nhiều hơn là vui mừng.
Hai người đi nhanh tới chỗ nàng, Giác Sinh nói: "Ta phải trở về Thiếu Lâm, con ở lại phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu có chuyện gì hãy..." Ông muốn nói 'nếu có chuyện gì hãy viết thư cho cha.' Nhưng Tiểu Phụng đối với ông lạnh nhạt lại xa cách, lời đến bên miệng nhưng mãi thể nói ra tiếng được.
Tiểu Phụng tuy sắc mặt không mấy vui vẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Đã biết."
Liên Ngộ đối với biểu hiện này của nàng rất hài lòng, không nhịn được duỗi tay xoa đầu nàng, nói: "Ta cũng đi cùng sư huynh, ngươi ở lại phải biết kiềm chế tính tình, không được hành động thiếu suy nghĩ, không được tùy ý nổi giận, có biết chưa?"
Tiểu Phụng ghét bỏ đẩy tay chàng ra, khẽ khịt mũi một tiếng.
Liên Ngộ và Giác Sinh nhìn nhau cười, ông nói: "Con trở về chăm sóc sư phụ con đi, chúng ta phải đi rồi."
Tiểu Phụng gật đầu.
Hai người lên ngựa.
Tiểu Phụng vẫn đứng đó, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa mới trở về.
...
Ở miền Bắc, mùa xuân đến muộn vào tháng ba, thỉnh thoảng có thể có tuyết bất chợt nhưng sau Tết Đoan Ngọ thời tiết lại đột nhiên trở nên nóng bức.
Trần Thiên Tướng đưa Dư Anh Hoa đi chơi, khi quay lại thì gặp A Kiều ở cổng.
A Kiều ném dây cương cho người gác cổng, nhìn thấy họ liền cười nói: "Chúng ta ra ngoài chơi nhé."
Trần Thiên Tướng ngạc nhiên nói: "A Kiều ca được nghỉ ngơi rồi?"
A Kiều cười nói: "Ngày mai và hai ngày tiếp theo được nghỉ."
Khi họ bước vào cửa, A Kiều nói: "Bây giờ là thời điểm thỏ rừng béo lên. Ngày mai ta và ngươi sẽ đi đua ngựa bắt thỏ."
Trần Thiên Tướng nghe vậy, không khỏi động tâm. Cuộc sống ở biên giới khác với núi Ái Lao, xét cho cùng, y vẫn là một người thanh niên ưa thích náo nhiệt.
La Huyền có thể tự chăm sóc bản thân một chút, nên không để bọn họ hầu hạ nữa. Vì vậy Dư Anh Hoa thường xuyên kéo Trần Thiên Tướng đi mua sắm.
Mặt khác, Tiểu Phụng rất ít khi ra ngoài, thường xuyên đi theo La Huyền.
La Huyền nhìn thấy đôi trẻ quấn quýt nhau, vì thế ban ngày không có gọi Trần Thiên Tướng về, cho nên Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng phân ra hai ca sáng, tối.
Lúc này, Dư Anh Hoa kéo tay áo của Trần Thiên Tướng, Trần Thiên Tướng nói với nàng: "Tiểu Phụng ban ngày phải hầu hạ sư phụ, còn phải làm bài khóa người giao, việc này phải xem sư phụ có đồng ý không."
A Kiều nói: "Vậy ta sẽ nói chuyện với sư phụ ngươi. Thân thể của La đại hiệp đã khá hơn rất nhiều, Tiểu Phụng có thể ra ngoài đi dạo cùng chúng ta."
Trần Thiên Tướng biết tâm ý của sư phụ, bấm bụng nói: "Như vậy không được, sư phụ vẫn chưa khỏe lắm, vẫn cần người chăm sóc thật tốt."
A Kiều rất sáng suốt nói: "Xương cốt nằm lâu đều rỉ sét."
Vừa nói chuyện, họ vừa đến phòng của La Huyền. Tiểu Phụng đang ngồi lặng lẽ ở hiên nhà may quần áo. Ngay khi A Kiều và những người khác bước vào, Dư Anh Hoa nói.
"Tiểu Phụng, ta mang đồ ăn ngon đến cho ngươi."
Tiểu Phụng buông xuống việc mình đang làm, nói: "Các ngươi về muộn quá."
Dư Anh Hoa xách hành lý và nói một cách thần bí: "Ta mua một chiếc váy, mang đến cho ngươi này."
Trần Thiên Tướng nghe thấy điều này, lo lắng nói: "Tại sao nàng lại mua nó cho Tiểu Phụng?"
Dư Anh Hoa trừng mắt nhìn y một cái rồi quay sang nói với Tiểu Phụng: "Chúng ta cùng mặc nó nha."
Tiểu Phụng tò mò hỏi: "Váy gì?"
Dư Anh Hoa đi tới ôm lấy Tiểu Phụng, trìu mến nói: "Là váy của Phiên Bang, đẹp lắm."
Chiếc váy mà Dư Anh Hoa nói giống với y phục của Tây Vực thời xưa. Chúng được làm bằng vải mỏng và để lộ phần eo, có thể nói là một bộ váy kỳ lạ.
La Huyền trong phòng nghe rõ, nàng định mặc quần áo như vậy? Hắn khó chịu bước tới cửa, Dư Anh Hoa nhìn thấy hắn đi ra liền ngừng nói.
La Huyền nói: "A Kiều, ngươi trùng hợp tới đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
A Kiều mỉm cười bước tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
La Huyền nói: "Ta viết đơn thuốc chữa bệnh cho Ngô tướng quân."
A Kiều đáp: "Đưa cho ta, tình cờ ta có một số kỷ vật ở đây gửi cho ngươi."
La Huyền gật đầu nói: "Chúng ta ra ngoài đã lâu, nên trở về."
A Kiều hơi ngạc nhiên nói: "Ngươi chỉ mới khá hơn một chút thôi."
La Huyền lo lắng nói: "Ta vừa nhận được thư, hội chứng huyết quy đã xuất hiện."
La Huyền mặc áo đen viết một lá thư nói rằng hội chứng huyết quy đã xuất hiện nửa tháng trước và hắn không thể dùng vũ lực ép Nhiếp Tiểu Phụng ở lại núi Ái Lao, cho nên hai người cùng đi vào vùng dịch bệnh.
A Kiều cũng biết chuyện này từ Phủ Thành Chủ. Nhưng La Huyền sức khỏe không tốt, trong thành đang phát dịch. Hiện tại La Huyền muốn quay về, A Kiều thật sự khó có thể ngăn cản. Thế nên y nói: "Được rồi, khi nào khởi hành?"
La Huyền nói: "Ngày mốt."
Thấy hắn không suy nghĩ kỹ, A Kiều dường như đã nghĩ tới chuyện này rồi.
A Kiều có chút tiếc nuối nói: "Vậy ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi. Nếu cưỡi ngựa chắc chắn ngươi không thể về được."
La Huyền nói lời cảm tạ.
A Kiều không thể nán lại lâu hơn nữa, y nhìn Tiểu Phụng rồi nói với La Huyền: "Ta mượn Tiểu Phụng nửa ngày."
La Huyền dừng lại, bình tĩnh nói: "Được."
Tiểu Phụng nghe nói La Huyền trở về, đang nghĩ tới việc thu dọn đồ đạc cho hắn, nhưng nghe A Kiều nói muốn mượn nàng, nàng khẽ quay lại nhìn A Kiều.
Thấy La Huyền đã đồng ý, A Kiều đưa tay kéo Tiểu Phụng đi.
Tiểu Phụng vừa rời đi, Trần Thiên Tướng vội vàng kéo Dư Anh Hoa đến, nói: "Con và Anh Hoa chuẩn bị thu dọn đồ đạc."
La Huyền nói: "Sáng mai hai người các ngươi khởi hành sớm."
Trần Thiên Tướng ngạc nhiên, ánh mắt của y rõ ràng đến mức khiến La Huyền gần như không thể nhìn thẳng, hắn bình tĩnh nói: "Đoàn sư phụ yêu cầu hai ngươi trở lại Long thành trước, giúp đỡ hắn."
La Huyền mặc áo đen đã viết một lá thư đặc biệt kèm theo chỉ dẫn.
Trần Thiên Tướng gãi đầu, nguyên lai là như vậy, y còn tưởng sư phụ muốn cùng Tiểu Phụng...
Là hiểu lầm, hiểu lầm! Trần Thiên Tướng xấu hổ cười, liên tục đồng ý, ôm lấy Dư Anh Hoa nhanh chóng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, sắc mặt của La Huyền tối sầm lại, hắn bước đến ghế, bắt đầu đọc sách với thái độ nửa vời.
...
Tiểu Phụng bị A Kiều kéo đi, nàng tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
A Kiều đưa nàng đến nhà kho của mình, nói: "Ta để dành một số loại da tốt cho muội và Tiểu Thiện."
Tiểu Phụng nhìn y mở hộp, y quả nhiên là người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro