Chương 131: La Huyền tuyệt tình

Tiểu Phụng vì sự lạnh lùng của La Huyền mà buồn bực, nhìn bộ dáng xa cách của hắn, nàng càng buồn hơn, quyết định cho mình nghỉ một ngày, chạy xuống núi tìm Nhiếp Tiểu Phụng, nàng vẫn nhớ khi trời trở lạnh, Nhiếp Tiểu Phụng sẽ ho nhiều.

Chuyến xuống núi này có một số việc quan trong cần làm, trước tiên nàng đi vào chợ mua đồ. Lúc đi nàng qua quán trà, nghe thấy ai đó đang bàn tán về núi Ái Lao, nên nàng dừng lại lắng nghe.

Chẳng qua chỉ là những lời trêu chọc tục tĩu, Tiểu Phụng đều nghe thấy hết.

"Chậc, chậc. Không ngờ Tiểu Bách Linh lại khiến La đại hiệp thần hồn điên đảo."

"Đúng vậy, ta nghe nói hắn xong thoải mái dưới dinh thử dưới chân núi, ngày đêm ở lại không quay về núi nữa."

"Ôi mẹ ơi, y đã tiêu tốn nhiều tiền cho nàng, tất nhiên phải yêu nàng thật nhiều rồi."

"Hừ, uống vài chén rượu đã bắt đầu nói bậy rồi."

"Tại sao La thần y không đưa nàng về núi luôn, như vậy có phải tiện hơn không?"

"Vớ vẩn, nàng ta là kỹ nữ, được làm tình nhân đã là có phúc lắm rồi."

"Tiểu Bách Linh là kỹ nữ đứng đầu Minh Nguyệt Phường, kỹ năng còn tốt hơn hàng tá mỹ nhân bên ngoài."

"Này, ta nghe nói La đại hiệp đã dẫn Tiểu Bách Linh ra khỏi thành, chắc đã trở lại dinh thự rồi."

"La thần y đúng là đang ở đỉnh cao mà."

Tiếng cười vang lên làm cho Tiểu Phụng giật mình, mấy quả táo trong tay nàng đều rơi xuống đất, nàng bước vào, quát lớn: "Ngươi đang nói nhảm gì thế, ngươi dám nói xấu núi Ái Lao? Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi."

Trên phố có một quán trà, thường thu hút rất nhiều người, đa số là đàn ông. Bọn họ nhìn thấy cô nương trẻ tuổi đeo mũ che mặt đi vào, nhòm bộ dáng đoán nàng là cô nương xinh đẹp, liền tục tĩu nói: "Chuyện thành thân của La thần y và Tiểu Bách Linh, cả thành này ai cũng biết, làm sao vu khống được? Cô nương xinh đẹp, sao nói chuyện tàn nhẫn thế?"

Thành thân? Sắc mặt Tiểu Phụng tái nhợt, nói: "Mọi người đều biết?" Duy chỉ có nàng là không biết.

Một người thích buông chuyện đáp: "Một thời gian trước, La đại hiệp đích thân đến Minh Nguyệt Phường đón Tiểu Bách Linh, có ai mà không thấy?"

Tiểu Phụng vẫn không tin, quay người bỏ chạy thật nhanh.

Nàng không tin, sao sư phụ có thể thành thân với người khác được? Làm sao người có thể có người phụ nữ khác được? Tất cả đều là giả.

Nàng chạy nhanh đến nỗi khi đến dinh thự dưới chân núi, nón che mặt cũng rơi xuống đất.

...

Tiểu Bách Linh rơi nước mắt, cầm lấy hộ tịch trong tay. Nàng đã nhiều năm trong vũng bùn, cuối cùng cũng có ngày rửa sạch da thịt, trở thành thường dân.

Cuối cùng, một ngày nào đó, cha và huynh trưởng của nàng cũng sẽ được minh oan, nhưng người thân của nàng đã chết, ai có thể bảo vệ nàng đây? Cho nên nàng luôn cố gắng, tìm người chống lưng cho nàng, may mắn thay nàng đã được thỏa lòng, nàng ôm mặt khóc thảm thiết.

Tiểu Bách Linh quỳ xuống, nói với La Huyền: "La huynh, lòng tốt của ngươi, ta sẽ khắc cốt ghi tâm."

La Huyền không ngờ nàng sẽ hành đại lễ, liền đỡ nàng dậy, vừa định an ủi, liền nhìn thấy một bóng người chạy tới.

Người đó chạy nhanh đến nỗi muốn bay đến ngay lập tức.

Tiểu Phụng xông vào phủ, gấp gáp hỏi: "Sư phụ ta và Tiểu Bách Linh đâu?"

Trần Nghị cầm roi ngựa, nói: "Ở Tô Thủy Viện."

Tiểu Phụng không ngờ nàng ấy thật sự ở đây, nước mắt nàng suýt nữa trào ra.

Trần Nghị còn chưa kịp nói gì thì nàng đã chạy mất, y chỉ có thể đóng cửa lại rồi đuổi theo phía sau.

Tiểu Phụng suốt dọc đường đều tự nhủ mình không được tin những lời nói kia, nhưng khi chạy đến phủ, lại thấy La Huyền đang ôm Tiểu Bách Linh.

Quả là, người đẹp rơi nước mắt, đại hiệp an ủi, thật là một câu chuyện hay!

Khi nhìn thấy, nàng không bỏ chạy mà bước đến gần.

Tiểu Bách Linh thấy có người đến, liền lau nước mắt, thân thiết nói: "Tiểu Phụng, cô đến rồi."

Tiểu Phụng cười kỳ lạ, đáp: "Ta không nên đến sao?"

Tiểu Bách Linh giật mình, nói: "Đương nhiên có thể."

Sau đó nàng thân mật nói: "Ta từ Lâm An về có mang quà cho cô, mấy ngày trước đã bảo sư phụ cô đưa cho cô, cô có thích không?"

Tiểu Phụng liếc nhìn thân ảnh bạch y kia, nói: "Có sao? Ta không nhìn thấy."

Tiểu Bách Linh cảm thấy kỳ lạ, liền nhìn người bên cạnh.

La Huyền nhíu mày nhìn Tiểu Phụng, nàng không chút sợ hãi nhìn hắn, nói: "Sư phụ, người đi sớm về muộn nhiều ngày như vậy, đều là ở đây sao?"

La Huyền thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Tiểu Phụng nắm chặt tay, nói: "Nghe nói người bỏ ra rất nhiều tiền chuộc thân cho Tiểu Bách Linh, còn đưa mỹ nhân về nhà."

La Huyền gật đầu.Tiểu Phụng cảm thấy đầu mình ong ong, nàng quay đầu lại nhìn.

Tiểu Bách Linh trong lòng kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lòng hận thù của Tiểu Phụng hoàn toàn bùng nổ, nhìn thấy Trần Nghị cầm roi đứng một bên, nàng giật lấy, hướng về Tiểu Bách Linh vung mạnh.

Nàng biết Tiểu Bách Linh vẫn luôn ấp ủ ý đồ xấu xa, muốn quyến rũ sư phụ của nàng.

Tiếng roi rít lên, máu trong người của nàng càng thêm sôi sục.

Bây giờ Tiểu Bách Linh đã thực sự thành công.

Trái tim của Tiểu Phụng như bị cắt ra.

La Huyền là của nàng, không ai được cướp.

Roi vẫn còn trên không trung, đã bị La Huyền bắt lấy. Đôi mắt Tiểu Phụng đỏ ngầu, La Huyền vừa kinh vừa sợ, nói: "Nghiệt chướng, ngươi dám phạm lỗi ngay trước mặt ta!"

Tiểu Phụng nhìn hắn với ánh mắt khát máu, đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Cho dù A Châu có ở đây, ta cũng sẽ làm như vậy."

Lời tuyên bố như vậy, khiến La Huyền không dám nhìn nàng.

Tiểu Phụng dùng hết sức giành lại cây roi, lại vung về phía Tiểu Bách Linh. Cảm giác khát máu bùng cháy mạnh mẽ, không ngừng thôi thúc nàng.

La Huyền trong lòng có chút chán ghét, một tay giặt lấy roi, một tay giữ chặt Tiểu Phụng, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu khát máu của nàng, hắn vung tay đánh nàng một cái.

Tiểu Phụng vẻ mặt lạnh lùng, vừa hận vừa đau, nói: "Ngươi đánh ta, thà giết ta còn hơn."

Sắc mặt La Huyền tái mét, ném roi là Trần Nghị, ôm Tiểu Phụng rời đi.

Sư phụ và đồ đệ cãi nhau, Trần Nghị cầm roi, không dám nói gì. Đương nhiên, lúc này dù y có nói gì, La Huyền cũng không nghe thấy, ôm Tiểu Phụng đi xa.

La Huyền bế Tiểu Phụng đi đến nửa đường núi, sau đó bỏ nàng xuống, nói: "Tự đi đi."

Tiểu Phụng nhìn bóng lưng vô tình của hắn, nước mắt lăn dài trên mặt.

Hắn thà ở bên Tiểu Bách Linh còn hơn chấp nhận nàng sao?

Tiểu Phụng bắt đầu oán hận sự lạnh lùng và nhẫn tâm của hắn.

Khi bọn họ đến đỉnh núi, La Huyền ngồi trong đại điện, sắc mặt tái mét, lạnh lùng nhìn Tiểu Phụng. Tiểu Phụng cũng cố chấp nhìn hắn.

Trần Thiên Tướng thấy bọn họ như vậy, biết ngay sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng còn chưa kịp mở miệng, La Huyền đã nói: "Ra ngoài, không có lệnh của ta không ai được vào."

Trần Thiên Tướng đành phải ra ngoài, trước khi đi, y lo lắng nói: "Tiểu Phụng, mau nhận lỗi với sư phụ đi."

Tiểu Phụng tự nhiên sẽ không nhận sai, oán hận nói: "Ta không sai."

Thiên Tướng không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người. La Huyền không nói gì, hắn biết mình đang đợi, đợi Tiểu Phụng hỏi hắn, sau đó hắn mới có thể kết thúc.

Thấy hắn im lặng, Tiểu Phụng cho rằng hắn đang yếu thế, nàng nghĩ đến việc La Huyền bảo vệ Tiểu Bách Linh, đôi mắt lại đỏ hoe, nàng ngẩng đầu lên, nói: "Người mang Tiểu Bách Linh trở về, là muốn ta từ bỏ sao?"

La Huền không nói một lời, đây quả thực là mục đích của hắn, nhưng sao nàng biết được?

Tiểu Phụng đau đớn nói: "Người vẫn luôn tránh mặt ta, lạnh nhạt với ta, chỉ vì muốn ta từ bỏ người thôi sâo? Có phải vật không?"

La Huyền ngồi thẳng dậy, lông mày khẽ động.

Tiểu Phụng lo lắng nói: "Tại sao phải hạ nhục mình vì Tiểu Bách Linh?" Lời này nói cho hắn, cũng nói cho chính nàng nghe, hắn sẽ không thích người đó đâu.

La Huyền nhìn về một góc trong đại điện, nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

Tiểu Phụng nghe vậy thì hoảng hốt, không chút suy nghĩ nói: "Rõ ràng người thích ta..."

La Huyền đột nhiên đứng dậy, nghiêm giọng nói: "Nói bậy!"

Nhìn hắn tránh né mình như rắn rết, nước mắt Tiểu Phụng trào ra, nàng nói: "Từ lần người bị thương, ta tự nhủ rằng, mình có thể đợi, không được nóng vội, ta suýt nữa đã mất người rồi."

La Huyền nghe nàng nhắc đến chuyện cũ, trong lòng cũng ấm áp. Khi đó hắn cũng nghĩ, nếu hắn chêt, nàng phải làm sao? Giác Sinh không quan tâm đến chuyện thiên hạ, chắc chắn không chăm sóc được cho nàng. Cho nên lần đó Gia Ương giúp hắn rút mũi tên, hắn La Huyền cúi đầu nhìn nàng, Tiểu Phụng run rẩy vì khóc. Hắn bất giác mềm lòng, mũi cũng ê ẩm, trong lòng bắt đầu đấu tranh.

Tiểu Phụng khóc không thành tiếng, nói: "Ta buông bỏ thể diện đi theo người, thậm chí không yêu cầu bất cứ điều gì." Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt cùng oán hận.

La Huyền trong lòng đau đớn run rẩy, không dám nhìn nàng, quay đầu đi.

Tiểu Phụng nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Nhưng mà, người đối với ta thế nào? Người tránh ta, không để ý tới ta, lạnh lùng nói với ta. Ngươi nói với ta trong lòng người có A Châu, hiện tại còn có Tiểu Bách Linh! Mỗi người bọn họ đều là đao của ngươi, ngươi dùng bọn họ đâm vào tim ta, ngược đãi ta!"

La Huyền đột nhiên quay lại, nói: "Ngươi nghĩ như vậy là đúng."

Tiểu Phụng tức giận với thái độ của hắn, hỏi: "Tại sao?"

La Huyền lạnh lùng nói: "Bởi vì ta không có tình cảm với ngươi." Lời này vừa nói ra, La Huyền cảm thấy lòng mình trống rỗng, máy móc mà hờ hững nói: "Ta nuôi ngươi chín năm, ngươi đối với ta cũng giống như thiên Tướng, tình như cha con."

La Huyền vẻ mặt cứng đờ, nói: "Ngươi hiểu chưa?"

Hắn không chịu thừa nhận, vĩnh viễn không chịu. Lỗ thủng trong trái tim Tiểu Phụng chảy máu đầm đìa, nói: "Vậy người làm thế với ta là ý gì?"

Tiểu Phụng tức giận với lời nói vừa rồi của hắn, nàng dứt khoát nói: "Ngày đó trong hang động, người vì sao hôn ta?"

La Huyền nghĩ đến thời khắc hoang đường đó, không muốn nghe nàng tiếp tục, nói: "Ngươi nghe đây, ngươi chỉ là con gái của một người bạn cũ của ta, nếu không phải vì cha ngươi, ta thậm chí sẽ không bao giờ nhìn ngươi."

Tiểu Phụng quên cả khóc, nhìn La Huyền kiến quyết nói: "Ta chỉ như vậy thôi, không còn gì khác."

Không còn gì khác!

Không còn gì khác!

Không còn gì khác!

Tiểu Phụng ngây dại đứng ở đó, đến khi tỉnh lại, La Huyền đã biến mất từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro