Chương 62: Tiểu Phụng bị bắt làm con tin
Trần Thiên Tướng hỏi thăm suốt dọc đường, mất rất nhiều thời gian cuối cùng cũng đuổi đến cổng thành phía Nam.
Cổng thành Nam đã đóng, những người tụ tập ở cổng đã tản đi hết nhưng y vẫn không nhìn thấy Tiểu Phụng, bước chân Thiên Tướng ngày càng gấp gáp, vội chạy đến hỏi: "Đại ca, huynh có thấy một cô nương mặc váy vàng chạy qua đây không? Nàng cao khoảng tầm này, có đôi mắt phượng,..."
Trần Thiên Tướng bởi vì lo lắng cho nên nói không được rõ ràng, người gác cổng nhìn y hỏi: "Có phải đồ đệ của La thần y không?"
Trần Thiên Tướng vui mừng khôn xiết, vội nói: "Vâng, vâng, nàng là sư muội của ta."
Người gác cổng lại nhìn y, nói: "Nàng đã ra khỏi thành."
Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Đại ca, mở cửa cho ta, ta muốn đi tìm nàng."
Người gác cổng trừng mắt, một người rồi đến một người đều muốn được hưởng đặc quyền sao? Gã phất tay, nói: "Nàng muốn ra ngoài đã dùng lệnh bài của núi Ái Lao, ngươi muốn ra thì trình lệnh bài của mình ra."
Trần Thiên Tướng ngơ ngác. Lệnh của Tiểu Phụng là của y, lần trước khi nàng lên núi thu hoạch mùa vụ với y nàng đã lấy, sau đó cũng không đưa lại.
Trần Thiên Tướng lắp bắp: "Lệnh của ta nằm trong tay sư muội."
Người gác cổng nói thẳng: "Ngươi không có lệnh bài thì không được đi. Nếu ai cũng giống ngươi, tự xưng mình là người núi Ái Lao, chúng ta phải làm sao? Mau cút đi."
Trần Thiên Tướng rất lo lắng: "Sư muội của ta không biết võ công, đi ra ngoài ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm."
Người gác cổng lạnh lùng rút kiếm chĩa về phía y, nói: "Nếu ngươi muốn đi phải có lệnh bài."
Mặc dù Trần Thiên Tướng tính tình ôn hòa nhưng lần này y thực sự nỗi giận, đang lúc y định xông vào, một người trong số họ nói: "Đội tuần tra đang ở phía sau, còn không mau ra ngoài."
Trần Thiên Tướng nhìn ra phía sau, quả nhiên có một đối lính canh đang đi đến, nguòi chỉ huy nhìn Trần Thiên Tướng, nói: "Mau cút đi nhanh lên."
Trần Thiên Tướng nhẫn nhịn rời đi.
Một lúc sau, một người lính chạy đến, nói với người chỉ huy: "Có người trèo tường thành trốn thoát."
Tên cầm đầu nghe vậy thì tức giận chửi thề: "Còn không mau gọi thêm người đến canh gác."'
Trần Thiên Tướng thấy tình hình không ổn, vội vã chạy đến phủ thành chủ.
A Kiều đi săn về thấy bóng lưng Trần Thiên Tướng liền gọi: "Thiên Tướng, sao vậy?"
Trần Thiên Tướng quay lại thấy A Kiều, vội vàng nói: "Tiểu Phụng, Tiểu Phụng mất tích, ta muốn tìm thành chủ xin lệnh bài ra khỏi thành, tìm nàng."
A Kiều hơi nhíu mày, nói: "Có phải là Nam Môn không?"
Trần Thiên Tướng đổ mồ hôi đầm đìa, gật đầu: "Đúng vậy."
A Kiều buổi sáng ra ngoài đã nghe nói qua, cổng thành phía Nam đã đóng, hơn nữa còn cử thêm binh lính đến trấn thủ. Mấy ngày nay các môn phái trong giang hồ tụ tập ở trong thành, cho nên A Kiều cũng đoán ra được một chút sự tình, thấy Thiên Tướng sắc mặt tái nhợt, lập tức nói: "Đi cùng ta."
Trần Thiên Tướng từng nghe La Huyền nhắc đến A Kiều, cũng biết một chút về y, cho nên Thiên Tướng không chút do dự đi theo A Kiều đến cổng Nam môn.
A Kiều sải bước dài về phía cổng thành, khi đến cổng, chỉ huy nhìn thấy y liền cung kính ôm quyền: "Lâm Đại Lang."
A Kiều kéo khóe miệng nói: "Ta muốn rời khỏi thành."
Người chỉ huy biết y có giao tình với Đoàn thành chủ, nên cư xử cũng khách sáo hơn, gã cười ái ngại nhìn y, do dự nói: "Việc này..."
"Ta sẽ nói chuyện với thành chủ, đừng lo lắng thành chủ trách phạt ngươi."
"Tuy ngài nói vậy, nhưng chúng tôi đã nhận được lệnh từ cấp trên." Người chỉ huy cười nói: "Không có lệnh bài không được rời khỏi thành."
A Kiều liếc nhìn gã, đưa tay lấy thứ gì đó từ trong áo ra, người chỉ huy lập tức bảo người mở cửa.
A Kiều dẫn Trần Thiên Tướng ra khỏi cổng thành mà không dừng lại.
Những người lính gác cổng nhìn nhau, có người không nhịn được hỏi: "Chỉ huy, đó là gì vậy?"
Người chỉ huy lau mồ hôi lạnh, quát: "Đi, mau đi canh gác."
Sau khi ra lệnh cho thuộc hạ, gã vội vã chạy đi bẩm báo với thành chủ, Chuyện gì thế này? Một Lâm Đại Lang nho nhỏ mà có trong tay con ấn của Tướng quân?
...
Dư Anh Hoa cầm roi, trước mặt nàng là Sử Mâu Độn, Vạn Thiên Thành, La Huyền xếp thành hàng, sau lưng là trưởng môn các phái. Lòng bàn tay của Dư Anh Hoa đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, quyến rũ nói: "Các ngươi đến tìm ta đâu cần phải phô trương như vậy."
Sử Mâu Độn nhíu mày nói: "Ma nữ, ngươi còn không mau đầu hàng?"
Dư Anh Hoa nhìn Vân Lôi đang bị treo, nói: "Ta ở đây, sao ngươi không thả thị vệ của ta?"
Sử Mâu Độn hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đầu hàng, thị vệ của ngươi sẽ được bình an vô sự."
Dư Anh Hoa cười khinh, nói: "Ta không tin, dù sao các ngươi đông người như vậy, ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối."
Sử Mâu Độn sắc mặt đen kịt, quát: "Đừng nói nhảm."
Dư Anh Hoa nhìn những người khác hỏi: "La Huyền là ai?"
La Huyền đứng lên, Dư Anh Hoa cười nói: "Nghe nói La đại hiệp là người trung hậu, có tính cách cao quý, được mọi người vô cùng quý mến. Ở đây nhiều người như vậy, ta chỉ tin ngươi. Xin mời La đại hiệp thả thị vệ của ta ra, ta tự nhiên sẽ không phản kháng."
La Huyền khẽ cười, phất tay một cái liền có người tiến lên thả Vân Lôi xuống. Dư Anh Hoa thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi đến bên cạnh Vân Lôi, lấy ra một viên thuốc đút cho hắn ăn.
La Huyền hơi nheo mắt nói: "Dư cô nương, giữ lời."
Dư Anh Hoa chưa kịp trả lời, Sử Mâu Độn đã nói: "Ma nữ này toàn là thủ đoạn, tốt nhất là trói lại."
Dư Anh Hoa ngẩng đầu nhìn quanh, cười lạnh: "Sử Đại hiệp, ngươi đuổi theo ta một đường, cuối cùng giết chết ta, ngươi muốn khơi dậy ân oán giữa Trung Nguyên và Phù Dung bang chúng ta sao?"
Sử Mâu Độn tức giận nói: "Ma nữ, đừng nói nhảm nữa, là Phù Dung bang của ngươi ám sát phe phái chúng ta trước."
Dư Anh Hoa nhìn Sử Mâu Độn nói: "Phù Dung bang chúng ta vẫn luôn giữ hòa khí với các phe phái ở Trung Nguyên, làm cho có thể ra tay giết người trong giới Võ Lâm? Hơn nữa, ta là con gái duy nhất của Phù Dung bang, vẫn còn ở Trung Nguyên. Làm sao cha ta có thể không để ý đến ta? Ta nghĩ có người đang giả dạng chúng ta, cố ý phá hoại hòa khí của Phù Dung bang với Võ Lâm Trung Nguyên."
Dư Anh Hoa cười khẽ vài tiếng, nhìn Sử Mâu Độn đầy ẩn ý, nói: "Mọi người, đừng để bị người ta dắt mũi."
Sắc mặt của Sử Mâu Độn tái mét. Ma nữ này đang muốn ngụy biện. Sử Mâu Độn giơ đao lên, bước tới trước, lạnh lùng nói: "Lời của ma quỷ làm dân chúng hoang mang."
Dư Anh Hoa cầm roi, cười khẩy: "Ngươi không biết lý lẽ, nên mới tức giận và xấu hổ như vậy, đây là phong cách Võ Lâm Trung Nguyên sao?"
La Huyền tiến lên ngăn Sử Mâu Độn lại, nói: "Sử đại hiêp, đợi một lát."
Sử Mâu Độn dừng lại, La Huyền quay đầu nhìn Dư Anh Hoa, nói: "Dư cô nương luôn miệng nói mình oan, vậy chân tướng là gì? Các phái chúng ta cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, sao Dư cô nương không ở lại Thiếu Lâm vài ngày, khi nào liên lạc với Dư Cương Trụ, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Dư Anh Hoa giơ ngang roi cười khẩy: "Ngươi muốn bắt người trước khi tìm ra chân tướng, ta thấy ngươi rất giả tạo."
Sử Mâu Độn không nhịn được nữa, cầm đao tiến lên một bước, nói: "La đại hiệp, còn nói chuyện với ả làm gì? Đem ả xuống đi."
La Huyền giơ tay ngăn lại nhưng Dư Anh Hoa đã quất roi, đánh nhau với Sử Mâu Độn.
Roi pháp của Dư Anh Hoa là do bang chủ Dư Cương Trụ dạy, nàng luyện võ từ năm năm tuổi, đến nay đã mười hai năm, đương nhiên thân thủ không tệ. Khi nàng xuất chiêu, thủ pháp nhanh, lẹ khó đoán, mỗi chiêu xuất ra điều muốn đoạt mạng.
Sử Mâu Độn thấy rằng nàng xuống tay tàn nhẫn, càng chắc chắn nàng là kẻ xấu.
Dư Anh Hoa và Sử Mâu Độn lao vào đánh nhau, mặc dù thân thủ của nàng rất tốt nhưng đối phương là Sử Mâu Độn – người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, võ công cũng không phải hạng xoàng, cho nên càng về sau, Dư Anh Hoa càng rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy mình sắp thua, Dư Anh Hoa tự biết sức mình, nếu càng kéo dài càng bất lợi cho nàng, vì thế những chiêu đánh ra tiếp theo đều là chiêu hiểm, vừa chiến vừa tìm đường thoát thân.
Trên thực tế, Vân Lôi đã bị hạ gục, không có sức chiến đấu, chúng nhân sĩ giang hồ kéo thành một vòng tròn, bao vây Dư Anh Hoa ở trong, cho dù nàng có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Dư Anh Hoa cũng biết điều này, vì vậy nàng đã sử dụng một chiêu hiểm ở góc khó, để hất Sử Mâu Độn ra, đỡ Vân Lôi lên từ từ đến bên vách đá.
La Huyền biết được ý đồ của nàng, vội vàng dang tay chặn lại những người muốn lao tới, khuyên nhủ: "Dư cô nương, dưới vách đá có một con sông có rất nhiều mạch nước ngầm, nếu cô nương nhảy xuống, sẽ không sống được."
Dư Anh Hoa cười khẩy. Không có gì là tuyệt thể với nàng, dòng sống dưới vách núi rất hiểm nhưng nàng bơi rất giỏi.
Cho nên Dư Anh Hoa rất tự tin. Trước khi nàng lùi về mép vách đá, nàng thấy có hai người đi đến phía sau mình. Một người trong số họ giữ người làm con tin, dao kề ngay cổ nàng ấy, người đàn ông thấy nàng lùi về phía vách đá, lo lắng hét lên: "Tiểu thư, đừng."
Mọi người quay lại, La Huyền thấy người bị bắt làm con tin, sắc mặt lập tức thay đổi.
...
A Kiều dẫn Trần Thiên Tướng thẳng đến chùa Vô Tướng, phát hiện Trần Thiên Tướng vẫn chưa đuổi kịp mình, A Kiều dừng lại đợi y.
Trần Thiên Tướng chạy nhanh đuổi kịp, mồ hôi ướt đẫm trán, nói: "A Kiều ca, ta không nhanh bằng huynh, huynh mau đi xem Tiểu Phụng đã đến chùa Vô Tướng chưa."
A Kiều do dự , y biết cửa thành nam vì sao phải đóng, Trần Thiên Tướng là đệ tử của La Huyền, nếu để y đi một mình, nhỡ đâu...
Trần Thiên Tướng lo lắng cho Tiểu Phụng, nói thẳng: "Sư phụ đã nói với ta mấy ngày trước rằng chùa Vô Tướng có rất nhiều người giang hồ, Tiểu Phụng không nên đến chùa Vô Tướng. Bây giờ nàng chạy đi, không biết đã đến chùa Vô Tướng chưa, nếu đến nơi an toàn, nhiều nhất cũng chỉ bị sư phụ mắng một trận. Nhỡ đâu trên đường gặp chuyện gì thì..."
A Kiều cũng hiểu rõ. Thấy Trần Thiên Tướng lo lắng cho Tiểu Phụng như vậy, y do dự một lát rồi nói: "Trên đường cẩn thận một chút, ta đi lên xem trước."
Nghe vậy, Trần Thiên Tướng biết y lo lắng cho mình, liền nói: "Ta có chút võ công, ngươi không cần lo cho ta."
A Kiều nói "được" rồi lập tức đi trước.
Trần Thiên Tướng thấy A Kiều đi tìm Tiểu Phụng trước, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy A Kiều đi nhanh như gió trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Trần Thiên Tướng nghĩ rằng mình đã học được một chút từ La Huyền, nội lực vẫn tốt, nhưng A Kiều lại nhanh hơn y. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Tướng lập tức toàn vận toàn lực đuổi theo A Kiều.
...
Con dao kề vào cổ khiến cho Tiểu Phụng rất khó chịu, nàng muốn chạy trốn giữa đường nhưng lại không có võ công nên chạy trốn bất thành. Ngược lại, lưỡi dao càng cứa vào cổ nàng gần hơn, sau đó còn bị ép uống một viên thuốc không rõ tên khiến cho nàng không còn sức lực chống trả, chỉ có thể đi theo người nọ.
Cảm giác yếu đuối tựa như con kiến sắp bị giẫm chết lại ùa về.
Hồi đó ở Thiếu Lâm, nàng đã bị một đám người quay quanh, bọn họ giết nương nàng rồi lại đến giết nàng.
"Tiểu Phụng."
Tiểu Phụng nhìn thấy La Huyền, người đang sải bước tới, giống hệt như trước kia. Sư phụ tới cứu nàng sao? Trái tim sợ hãi và tổn thương của Tiểu Phụng lập tức được trấn an, nàng cảm thấy mũi mình cay xè, tuyệt vọng giãy dụa, thất thanh gọi: "Sư phụ, sư phụ, cứu con."
La Huyền quay lại cùng đám đông, ánh mắt rơi vào người vừa tới, đột nhiên nín thở, quả nhiên là Tiểu Phụng, bước chân nàng loạng choạng, cổ đỏ rực, đang sợ hãi gọi hắn.
La Huyền vội vã bước tới: "Tiểu Phụng."
La Huyền còn chưa đi được hai bước, đã thấy lưỡi dao trên cổ Tiểu Phụng đâm vào da thịt nàng, máu nhuộm đỏ lưỡi dao, buộc hắn phải dừng lại.
"Thả nàng ra." La Huyền hét lớn.
Sau khi La Huyền gọi Tiểu Phụng, mọi người mới biết đây là ai. Sự việc năm đó khiến Thiếu Lâm mất mặt, mất đi một nhân tài, mà kẻ đầu sỏ lại chính là Nhiếp Mị Nương đã khuất và con gái của nàng là Nhiếp Tiểu Phụng. Đặc biệt là Sử Mâu Độn, người nhìn Tiểu Phụng với ánh mắt dữ tợn.
(Ai làm gì ngươi mà hung dữ? Bộ ăn hết của nhà ngươi hay gì?)
Vạn Thiên Thành không ngờ Tiểu Phụng lại bị bắt, gã nhìn La Huyền đang căng thẳng, tiến lên một bước, đứng bên cạnh La Huyền, nói trước: "Ngươi thật là can đảm khi bắt đệ tử La đại hiệp làm con tin."
Dư Anh Hoa vốn định liều mạng nhảy xuống vách đá trốn thoát, nhưng Tiểu Diệp không muốn làm như vậy. Dư Anh Hoa thầm vui mừng, nếu thuận lợi thì bọn họ có thể trốn thoát.
Có lẽ là giọng nói của Vạn Thiên Thành khiến La Huyền bình tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm vào lưỡi dao, bàn tay trong tay áo khẽ động, thanh đao Ngãi Phục đao sau lưng hiện ra trước mắt mọi người.
Vạn Thiên Thành sửng sốt, gã không ngờ La Huyền lại rút vũ khí ra như vậy. Trước kia gã và hắn từng kề vai chiến đấu, chưa từng thấy hắn như vậy. Nghĩ đến mấy ngày trước đây hắn vì Tiểu Phụng mà nói chuyện với mình, cuối cùng còn buộc gã phải thề độc, đột nhiên Vạn Thiên Thành cảm thấy La Huyền có phải đã quá coi trọng người đệ tử này rồi không. Vạn Thiên Thành lại liếc mắt nhìn La Huyền lại đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Phụng, thầm nghĩ 'Một dư nghiệt của Ma giáo quan trọng đến vậy sao?'
Trên đường đi rất vắng lặng, không thấy bóng người. A Kiều tăng tốc một chút, rẽ vào một góc, một cỗ xe ngựa hiện ra. Người đánh xe rất cường tráng, A Kiều có chút lo lắng, liền tiến lên phía trước, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngươi có thấy một nàng gái mặc áo vàng trên đường không?"
Người đánh xe trả lời bằng giọng khàn khàn: "Không thấy."
A Kiều nghe vậy có chút buồn bực, không hỏi thêm nữa, chỉ muốn đi qua kiệu rồi đi về phía trước.
Lúc này, người trên kiệu lại hỏi: "Có phải là Lâm Đại Lang ở Tây Lưu Thục không?"
A Kiều nghe thấy tiếng nói, lập tức biết là Tiểu Bách Linh, liền nói: "Đúng vậy.
Tiểu Bách Linh trong lòng khẽ động, vén rèm kiệu lên, ân cần hỏi thăm: "Thấy ngươi sốt ruột như vậy, ta có thể hỏi ngươi tìm ai không?"
A Kiều đang vội rời đi, cũng không che đậy, liền nói: "Đồ đệ của thần y, cô nương, ta đi trước."
A Kiều vội vã rời đi, tâm tư Tiểu Bách Linh hơi chuyển động, y hỏi về một người phụ nữ, vậy nhất định người đó là đồ đệ của thần y.
"Đi theo Lâm Đại Lang." Tiểu Bách Linh ra lệnh.
Người đánh xe lập tức nắm dây, xe ngựa đưa Tiểu Bách Linh trở ngược lên núi. Tiểu Bách Linh ngồi trong xe khẽ mím môi. Lần này, đừng nói đến việc nhìn thấy thần y, nàng thậm chí còn không vào được cửa chùa Vô Tướng. Đi theo Lâm Đại Lang xem có thể vào được hay không.
...
Thấy La Huyền không nói một lời rút kiếm, Tiểu Diệp bị khí thế của La Huyền ép buộc, theo bản năng nắm lấy Tiểu Phụng như cọng rơm cứu mạng, khẩn trương nói: "La đại hiệp, ngươi tốt nhất đừng động."
Lông mày La Huyền hung tợn, thanh đạo Ngãi Phục vang lên.
Vạn Thiên Thành nhìn Tiểu Phụng, máu trên cổ khiến nàng trông rất yếu ớt, gã không nhịn được nói: "Ngươi phải giữ chặt thanh kiếm của mình. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi và tiểu thư của ngươi đều không thể ra khỏi đây."
Tiểu Diệp giữ chặt Tiểu Phụng, bình tĩnh nói: "Để tiểu thư ta qua đây, nếu không, đừng trách kiếm của ta không có mắt."
Sử Mâu Độn khinh thường nói: "Mộng tưởng đi, ta không giết Dư Anh Hoa ngay tại chỗ, chỉ vì Phù Dung Bang của ngươi..."
Chưa kịp nói hết câu, La Huyền đã cầm dao đột nhiên tấn công, Dư Anh Hoa căng thẳng hét lớn: "Cẩn thận."
Lưỡi dao lạnh ngắt và sắc bén, Tiểu Diệp chặn Tiểu Phụng trước ngực, cố gắng đối phó với Ngãi Phục đao của La Huyền trước mặt.
Sau vài chiêu, Tiểu Diệp đã bị La Huyền ngăn lại, Tiểu Diệp bị La Huyền đá đến chân Dư Anh Hoa.
Dư Anh Hoa tuyệt vọng: "Ngươi ở đây làm gì? Ta không chết được đâu."
Vết thương bên ngoài của Tiểu Diệp còn chưa lành, bây giờ lại bị thương bên trong. Hắn nhìn La Huyền với hơi thở không ổn định và mỉm cười, nói: "La đại hiệp cứu đồ đệ của ngươi cũng vô ích thôi, nàng đã bị ta cho uống thuốc tiên của Phù Dung bang chúng ta rồi."
La Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe vậy, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt: "Thần Hoàn đan."
Thần đan, tên rất hay, nhưng thực ra là một loại độc đan. Loại thuốc đáng sợ nhất của Phù Dung bang chính là loại thuốc khống chế linh hồn của con người. Nó được luyện chế từ cây Anh Túc, có thể khống chế người khác một cách dễ dàng, khiến những người bị khống chế tồn tại như thây ma.
Tiểu Diệp khó khăn cười, nói: "Nếu người ăn nó, trong vòng ba ngày sẽ mê man, nội trong nửa tháng, phải uống thuốc giải, nếu không sẽ trở thành cái xác không hồn."
La Huyền nghe vậy, vội vàng buông Tiểu Phụng ra, quay đầu nhìn nàng.
Tiểu Phụng đang lau vết máu trên cổ, máu từ cổ rơi xuống vạt áo trên vai nàng, bởi vì đau đớn lại thấy La Huyền đang nhìn mình, đôi mặt lập tức ửng hồng, tủi thân gọi: "Sư phụ."
Tiếng gọi 'sư phụ' làm La Huyền dao động, quay đầu nhìn Dư Anh Hoa, giọng nói hơi lạnh, mang theo chút sát ý: "Dư cô nương, thuốc giải đâu?"
...
A Kiều không quan tâm đến Tiểu Bách Linh đi theo sau. Khi đến cổng chùa Vô Tướng, y gõ cửa rất mạnh. Rất nhanh có một Tiểu hòa thượng đi ra mở cửa, nói với y: "A Di Đà Phật, thí chủ, chùa chúng ta hôm nay không tiếp khách hành hương, xin hãy quay lại."
A Kiều nói với vẻ mặt căng thẳng: "Vừa rồi có một cô nương đến chùa của ngài để tìm La đại hiệp phải không?"
Tiểu hòa thượng nhìn A Kiều, gật đầu, nói: "Phải."
Khuôn mặt căng thẳng của A Kiều giãn ra, ngữ khí cũng trở nên thoải mái hơn: "Ta sẽ đưa nàng trở lại, xin hãy báo cho Thần y."
Tiểu hòa thượng chỉ tay ra sau lưng A Kiều, nói: "Nàng ở phía sau ngài."
A Kiều vui vẻ quay lại, khi nhìn thấy là Tiểu Bách Linh, y rất ngạc nhiên.
Tiểu hòa thượng nói: "Chính nàng đã đến tìm La đại hiệp."
A Kiều nói: "Không phải, ta không phải nói nàng, ta đang nói là nữ đệ tử của La đại hiệp."
Tiểu hòa thượng khẳng định nói: "Chỉ có cô nương này đến gặp La Thần y, không phải ai khác. Hôm nay chùa của ngươi đóng cửa cả thành Nhĩ Hải đều biết, hôm nay chỉ có cô nương này đến."
Nghe vậy, vẻ mặt A Kiều tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, vội vàng nói: "Ta muốn gặp La Thần y ngay."
Tiểu hòa thượng cảnh giác nói: "La Thần y có chuyện quan trọng phải làm, không thể gặp được."
Tiểu Bách Linh đứng sau lưng A Kiều, tiếp tục nói: "Tuy không biết vì sao Lâm Đại Lang sốt ruột muốn tìm La Thần y, nhưng nghe Lâm Đại Lang nói có vẻ liên quan đến đồ đệ của La Thần y. Nếu không phải chuyện gấp, Lâm Đại Lang cũng sẽ không sốt ruột muốn tìm La Thần y như vậy. Vị sư phụ này nên báo cho La Thần y biết."
Lúc này, Trần Thiên Tướng cũng đuổi kịp, thấy A Kiều và những người khác đang đứng ở cửa, vội vàng chạy tới nói: "Sư muội của ta có đến gặp sư phụ ta không? Nàng đâu?"
Tiểu hòa thượng lại nhìn Trần Thiên Tướng rồi thăm dò hỏi: "Ngươi là đồ đệ của Thần y phải không?"
Trần Thiên Tướng lau mồ hôi trên trán, nói: "Vâng, sư muội của ta đã đến đây chưa?"
Tiểu hòa thượng nói: "Không. Chỉ có các vị đến đây hôm nay."
Trần Thiên Tướng sửng sốt: "Người giữ cổng rõ ràng đã nói nàng lấy lệnh bài núi Ái Lao để ra khỏi cổng thành, nói rằng nàng đến chùa Vô Tướng gặp sư phụ."
Tiểu hòa thượng nói trong sự bối rối: "Cái này..."
Thấy Trần Thiên Tướng hoảng loạn, A Kiều nói: "Thiên Tướng, đừng lo lắng, có lẽ Tiểu Phụng vội vẽ nên đã đến bằng đường khác."
Khi A Kiều nói điều này, Thiên Tướng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nói: "Ta sẽ đến núi phía sau để xem."
Tiểu hòa thượng nghe thấy, vội vàng cản lại: "Không được."
A Kiều ngước mắt nhìn y, Tiểu hòa thượng nói một cách kiên quyết: "Không ai trong số các vị được phép đến phía sau núi."
Tiểu hòa thượng nói rồi, có vài chú tiểu khác núp sau cánh cửa chạy ra, chặn đường không cho họ đi.
A Kiều càng chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra ở núi phía sau, y càng ngày càng lo lắng.
Tiểu Bách Linh khẽ cười, nói: "Liên Ngộ đại sư có ở đây không?"
Tiểu hòa thượng nói: "Liên Ngộ đại sư có ở đây."
A Kiều hiểu ngay, lập tức nói: "Vậy xin hãy dẫn chúng ta đi tìm Liên Ngộ đại sư."
Tiểu hòa thượng nhìn A Kiều, rồi nhìn mấy đệ tử đồng môn phía sau. Một người là đồ đệ của Thần y, một người là cô nương gần đây thường xuyên được Thần y tiếp đón, người kia trông rất quen thuộc với Thần y. Tiểu hòa thượng cân nhắc một hồi, lập tức nói: "Đi theo ta."
A Kiều biết đường đến sân của Liên Ngộ, gần như đồng bộ với Tiểu hòa thượng dẫn họ đến đó. Họ vội vã đến sân Liên Ngộ.
Lúc này Liên Ngộ đang uống trà dưới gốc cây. Khi nhìn thấy có khách đến, chàng nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Không đợi Tiểu hòa thượng nói, Trần Thiên Tướng hỏi trước: "Sư phụ của ta đâu?"
Liên Ngộ lần chuỗi hạt, A Kiều đã thu thập được những suy nghĩ hỗn loạn của mình, nói thẳng vào vấn đề: "Tiểu Phụng đã biến mất trên đường đến chùa Vô Tướng."
Chuỗi Phật châu đang xoay trong tay Liên Ngộ dừng lại.
Sau một lúc im lặng, Liên Ngộ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Chuyện của La đại hiệp có lẽ đã gần giải quyết xong. Ta sẽ dẫn các vị đi gặp hắn."
A Kiều lập tức đi theo Liên Ngộ, Trần Thiên Tướng cũng vội vã đi theo, Tiểu Bách Linh dừng lại một chút, sau đó cũng đi theo.
Đây đúng là đường dẫn đến phía sau núi, trái tim căng thẳng của A Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tiểu Phụng đi từ núi phía sau, nàng chắc chắn sẽ gặp La Huyền. Cho dù có chuyện gì, La Huyền cũng sẽ bảo vệ nàng.
...
Dư Anh Hoa nghiến răng nói: "Ta không có, thuốc giải ở chỗ cha ta."
Ánh mắt của La Huyền chiếu thẳng vào khuôn mặt của Dư Anh Hoa. Dưới áp lực của khí thế La Huyền, nàng ấp úng nói: "Ngươi có thể đi hỏi cha ta, nửa tháng đi lại, chắc chắn sẽ đủ."
Dư Anh Hoa tự trấn an mình, rồi nói tiếp: "Tìm hiểu xem vụ đánh lén này là thế nào, trả lại cho ta..."
Thị vệ của nàng khi trở về, một người bị chặn lại rồi bị đáng trọng thương, một người bị bọn họ bắt giữ, sống chết mong manh, nàng muốn bọn họ giúp nàng tìm hiểu tình hình của Phù Dung Bang?
La Huyền buông Tiểu Phụng ra, nhìn Dư Anh Hoa cười lạnh.
Dư Anh Hoa chỉ cảm thấy nụ cười đó thật sự đáng sợ, nàng bị dọa đến mức không dám nói thêm câu nào nữa.
Tiểu Phụng ban đầu rất vui mừng khi được La Huyền cứu, nhưng sau đó nàng lại sợ hãi bởi những gì mình nghe được? Nàng bị đầu độc sao? Không, không phải là thuốc độc, mà là một loại thuốc gây hại cho người. Nàng không muốn trở thành một kẻ ngốc.
Tiểu Phụng đi đến chỗ Tiểu Diệp đang nằm, dùng hết sức đá mạnh vào bụng hắn, rồi nói với Dư Anh Hoa: "Đưa thuốc giải cho ta, nếu không, ta sẽ để sư phụ giết chết hắn."
Dư Anh Hoa cũng là một cao thủ ngạo mạn, nàng cảm thấy mình rất lợi hại. Hơn nữa, nàng nghĩ rằng vì viên thuốc thần này, La Huyền không dám lấy mạng nàng cho nên Dư Anh Hoa kiêu ngạo nói: "Nếu hắn chết, đừng nghĩ đến chuyện lấy thuốc giải."
Tiểu Phụng nổi giận, thực sự muốn giết bọn họ ngay lập tức.
Dư Anh Hoa rất đắc ý nói: "Ngươi tốt nhất nên đối xử tốt với ta, nếu không..."
"Nếu không thì sao? Ngươi dùng Nhiếp Tiểu Phụng uy hiếp Võ Lâm Trung Nguyên của chúng ta? Chỉ là tàn dư của ma giáo, không cứu được thì không sao." Sử Mâu Độn lớn tiếng hét lớn.
Dư Anh Hoa nghẹn ngào: "Cái gì?"
Sử Mâu Độn cười tà ác: "Tha mạng cho nàng nhiều năm như vậy là một ân huệ đặc biệt, nhưng lần này nàng cũng có công bắt được ngươi."
Dư Anh Hoa sửng sốt, nàng cho rằng mình đã bắt được con tin, nhưng hóa ra lại vô dụng.
Sử Mâu Độn trắng trợn làm nhục nàng, đôi mắt của Tiểu Phụng lóe lên vẻ dữ tợn, nàng tức giận nhìn Sử Mâu Độn.
Sử Mâu Độn nhìn nàng với vẻ khinh thường, định chế giễu nàng vài câu, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng của nàng, gã không thể không nhìn nàng thêm vài lần nữa. Ma nữ này càng ngày càng trông giống Nhiếp Mị Nương, hừ, toàn thân có một luồng khí ma quỷ.
Tâm trí của Dư Anh Hoa đang hoạt động nhanh chóng, nhìn về phía vách đá phía sau, nàng cầm roi, nghĩ đến việc rút lui.
Sử Mâu Độn không để nàng suy nghĩ gì cả, cầm dao, nói: "Giết chết ma nữ."
Dư Anh Hoa thấy Sử Mâu Độn sắp đánh nàng lần nữa, nàng vung roi để chống cự.
Dù sao thì, Du Anh Hoa cũng không mạnh bằng Sử Mâu Độn, chẳng mấy chốc đã bắt đầu yếu thế.
Dư Anh Hoa né bằng roi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Thiên Tướng đang nhìn nàng ở bên ngoài đám đông, khuôn mặt y tái nhợt, trong phút lơ là đã tạo cơ hội cho Sử Mâu Độn vung dao, cắt vào cánh tay nàng.
Nhìn thấy máu trên cánh tay của Dư Anh Hoa, Trần Thiên Tướng khẽ cắn chặt răng, cô nương này thực sự là người xấu sao?
Liên Ngộ lần chuỗi, nhiều người làm việc mà lại chậm như vậy. Chàng lại nhìn sang Tiểu Phụng, chắc nàng đã lên núi trước khi con đường này bị phong tỏa.
A Kiều xuyên qua đám đông nhìn thấy Tiểu Phụng, sau đó y thở phào nhẹ nhõm.
Dư Anh Hoa nhanh chóng bị Sử Mâu Độn chế ngự, La Huyền mím chặt môi, nói: "Sử đại hiệp, đợi một lát."
Sử Mâu Độn nhìn La Huyền, La Huyền quay đầu vẫy tay với Tiểu Bách Linh, Tiểu Bách Linh vội vàng đến gần hắn.
La Huyền nói: "Làm ơn giúp ta một việc."
Nhìn thấy Tiểu Bách Linh đứng cạnh La Huyền, Tiểu Phụng cắn môi, quay lưng lại với Tiểu Diệp đang nằm dưới đất không đứng dậy được, nàng nhìn La Huyền nói chuyện với người phụ nữ đó bằng giọng quen thuộc. Tiểu Phụng trong lòng vừa bối rối vừa sợ hãi. Người phụ nữ này rất quen thuộc với sư phụ đến vậy sao?
A Kiều ngạc nhiên đi theo nàng, phía sau còn có Liên Ngộ đang lần chuỗi.
La Huyền nhìn Dư Anh Hoa rồi nói tiếp: "Giúp ta lục soát người nàng."
Tiểu Bách Linh hơi bối rối.
La Huyền lạnh lùng nói: "Xem nàng có giấu thuốc giải trên người không."
Tiểu Bách Linh nói: "Được."
Trước giờ Dư Anh Hoa chưa từng bị làm nhục như thế này, nàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bách Linh.
Tiểu Bách Linh lễ phép nói: "Cô nương, ngươi có giấu thuốc giải không? Lấy ra đi, đừng để mình bị mất mặt."
Dư Anh Hoa tức giận nói: "Có ta cũng không đưa cho ngươi."
La Huyền tức giận nói: "Tìm đi."
Tiểu Bách Linh vội vàng lật quần áo của nàng.
A Kiều và Liên Ngộ đi đến bên La Huyền, thấy vẻ mặt giận dữ của La Huyền, A Kiều hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
La Huyền nhìn Tiểu Bách Linh không trả lời.
Tiểu Bách Linh lục khắp người Dư Anh Hoa, quả nhiên phát hiện một túi gấm gần người. Giấu kỹ như vậy, nhất định là thứ này.
Tiểu Bách Linh cầm lấy, đi đến bên cạnh La Huyền. Đúng lúc này, Tiểu Diệp gần như bất tỉnh, đột nhiên nhảy lên, không kịp chuẩn bị đã túm lấy cổ họng của Tiểu Phụng.
Trước khi kịp đe dọa, một trận mưa tên rít lên, vô số mũi tên dày đặc như màn mưa ập đên trên bầu trời.
Tiểu Bách Linh chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, nàng sợ đến mức lao vào vòng tay La Huyền.
La Huyền không còn tâm trí quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ, hắn vung Ngãi Phục đao, đan xen một luồng nội lực, đánh bay cơn mưa tên xung quanh, rồi quay lại nhìn Tiểu Phụng.
Những mũi tên lạnh lẽo rít lên, hiển nhiên không phải cung tên thông thường, mà là nỏ bắn liên tục.
Một tên phóng tới, A Kiều lăn xuống đất. Sau một đợt tên, y lập tức nhảy lên, lấy cung tên sau lưng ra, liên tục bắn vào nơi tên bay tới, nhiều tiếng hét vang lên.
Ngay khi y sắp tìm thấy người tấn công mình, La Huyền và Liên Ngộ cách đó không xa đã lùi đến mép vách đá. Tiểu Phụng và Tiểu Diệp cũng tiến gần đến vách đá. Bởi vì cơn mưa tên, Tiểu Diệp không còn giữ Tiểu Phụng làm con tin nữa.
A Kiều vừa bắn tên vừa quan sát xung quanh, khi thấy La Huyền đã kéo Tiểu Phụng lên, y mới tập trung tìm kiếm kẻ bắn tên đang ẩn nấp.
Tiểu Bách Linh bị La Huyền đẩy ra, rất sợ hãi, vì vậy nàng nhanh chóng đến gần La Huyền.
Tiểu Phụng vẫn còn hoảng sợ, trốn trong vòng tay của La Huyền.
La Huyền nhìn Tiểu Bách Linh bên cạnh mình, nhanh chóng đỡ Tiểu Phụng dậy, khách sáo nói: "Tiểu Bách Linh cô nương, cô và Tiểu Phụng đứng sau ta, cẩn thận tên bắn."
Tiểu Bách Linh cảm kích, tiến lại gần La Huyền. Thấy Tiểu Bách Linh lại đến, Tiểu Phụng lại thấy khó chịu.
A Kiều không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cầm lấy con dao của võ sĩ đã chết, chặn những mũi tên, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh lách tách khi mũi tên chạm vào con dao.
Trần Thiên Tướng vung vũ khí trong tay để chặn những mũi tên cho La Huyền, ánh mắt vẫn luôn quét qua chỗ Dư Anh Hoa.
Sử Mâu Độn tự bảo vệ mình, không quan tâm đến sống chết của nàng. Dư Anh Hoa bị thương đang cố gắng vung roi để bảo vệ chính mình và thị vệ. Mắt thấy mũi tên sắc nhọn sắp đâm vào tim mình, Dư Anh Hoa sợ đến tái mặt, thầm nghĩ xong rồi.
Sau vài tiếng va chạm leng keng, Dư Anh Hoa thoát chết, cảm kích nhìn Trần Thiên Tướng.
Trần Thiên Tướng im lặng, lại tiến về phía sư phụ, nhưng y vừa mới cứu Dư Anh Hoa, đã có mấy múi tên nhắm vào sau lưng La Huyền bắn tới, Tiểu Bách Linh sợ hãi hét lên, Tiểu Phụng không chút do dự lao vào người La Huyền.
Tay áo La Huyền tung bay, hắn xắn mấy mũi tên lên rồi rơi xuống đất. Hắn đưa tay chạm vào Tiểu Phụng đang ôm lấy mình từ phía sau, kéo nàng ra.
Nàng dùng thân thể của mình chặn mũi tên cho hắn ư? Trái tim La Huyền bỗng chốc trở nên mềm mại, cảm giác như bị con mèo cào vào rất ngứa. Nàng làm như vậy là vì hắn sao?
Nhìn khuôn mặt vẫn còn đầy sợ hãi và kinh hoàng của Tiểu Phụng, hắn cố gắng đè nén các giác kì lạ quen thuộc đang tràn lan khắp mọi ngóc ngách trong tim hắn.
Mũi tên ở khắp mọi nơi, nhưng La Huyền lại cảm thấy vui sướng và ngọt ngào.
La Huyền cẩn thận nhìn Tiểu Phụng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng một cách cẩn thận như vậy, không hề né tránh hay kiềm chế.
Tiểu Phụng theo bản năng cứu La Huyền, trong cơn hoảng loạn nàng chỉ muốn sư phụ được an toàn. Bấy giờ nàng vẫn còn sốc, chân mềm nhũn, cảm giác sợ hãi bủa vây khiến nàng bỏ qua sự thay đổi trong ánh mắt và cử chỉ khác lạ của La Huyền.
Nhưng Liên Ngộ đứng bên cạnh đã nhận ra điều đó. Bởi vì La Huyền không di chuyển, chàng đã vung tay áo để bảo vệ La Huyền và Tiểu Phụng, khi nhìn thấy sự dịu dàng của La Huyền qua khóe mắt, Liên Ngộ thầm kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy không thể tin được vào mắt mình.
Liên Ngộ bị phân tâm, không thể tránh khỏi những mũi tên phía sau. Tiểu Diệp cùng lúc hét lên, ngả người về phía sau. Bởi vì những mũi tên, mọi người bị ép đến mép vách đá.
Tiểu Bách Linh sợ hãi ôm lấy cánh tay của La Huyền. Tiểu Diệp là người gần nhất và hắn theo bản năng nắm lấy người gần nhất sau khi bị bắn ngã xuống. Tiểu Phụng không có sức mạnh để chống cự đã bị Tiểu Diệp kéo, hai người lăn xuống vách đá.
La Huyền vừa cảm nhận được sự dịu dàng, bỗng chốc đã thấy người trong lòng sắp rơi khỏi vách đá, hắn không chút do dự xông lên, muốn bắt lấy Tiểu Phụng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro