Chương 64: Người cần thuốc giải đâu rồi?

Nhiếp Tiểu Phụng đang nghỉ ngơi ở nhà, khi Tiểu Phụng rơi xuống vách đá, nàng ngạt thở đến mức không thở được, sắc mặt trở nên tím tái khiến dì Hoàng một phen sợ hãi.

Dì Hoàng nhanh chóng tìm hàng xóm bên cạnh, nhờ người đến chùa Vô Tướng tìm La Huyền. Lúc dì Hoàng về nhà trông chừng Nhiếp Tiểu Phụng, bà phát hiện Nhiếp Tiểu Phụng đang ngơ ngác nhìn cánh tay mình, có vẻ hơi hoảng sợ.

Người hàng xóm mà dì Hoàng hỏi thăm đã gặp Trần Thiên Tướng đang trên đường trở về, Trần Thiên Tướng bảo người đó nhanh chóng đi theo mình trở về.

Vốn là Trần Thiên Tướng định xuống vách đá lần thứ hai, nhưng A Kiều nghĩ đến Tiểu Thiện, liền bảo Trần Thiên Tướng quay lại nói dối, nói rằng Tiểu Phụng đang cùng La Huyền ở chùa Vô Tướng.

A Kiều nghĩ rằng có thể giấu được một thời gian, nhưng không biết quan hệ giữa Nhiếp Tiểu Phụng và Tiểu Phụng, Trần Thiên Tướng cũng không phải là người biết nói dối, cho nên khi về nhà, Nhiếp Tiểu Phụng vừa hỏi thăm đã phát hiện ra.

Sự tức ngực và yếu đuối của Nhiếp Tiểu Phụng đã sớm biến mất. Sau khi biết được sự thật, nàng lập tức chạy đến chùa Vô Tướng, ngay cả màn ly cũng không đội.

Đầu tiên, hai người đi đến rìa vách đá. Trời tối, chỉ có một vài người đang cầm đuốc chờ người. Nhiếp Tiểu Phụng ở lại một lúc mới nhớ ra phải tìm thủ phạm, hỏi đường rồi lập tức xông vào. Nhiếp Tiểu Phụng đang trong cơn giận dữ, Trần Thiên Tướng thật sự không thể ngăn được nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng tràn ngập bi thương và tức giận, cũng buồn bực và sợ hãi, tất cả đều hướng về phía Dư Anh Hoa mà phát tác.

Nhiếp Tiểu Phụng không có nội lực, nhưng nàng có võ công. Nàng rút dao găm ra đâm Dư Anh Hoa. Dư Cương Trụ chắc chắn không thể để nàng làm hại con gái mình. Ngay khi ông định chặn đường, Trần Thiên Tướng lập tức đưa tay ra ngăn cản. Dư Cương Trụ không dám làm hại Trần Thiên Tướng, nhưng Trần Thiên Tướng lại chiến đấu vì Nhiếp Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng từng bước một tiến về phía Dư Anh Hoa. Dư Anh Hoa bị thương, nàng không có nhiều nội lực để dựa vào. Trong nháy mắt, năm cây châm độc của Nhiếp Tiểu Phụng đã được sử dụng, Dư Anh Hoa lập tức ngã xuống đất.

Dư Cương Trụ vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lớn: "Con gái ta."

Mặc kệ Trần Thiên Tướng là đồ đệ của La Huyền, ông trực tiếp tát cho y một cái rồi đi tới bế Dư Anh Hoa lên. Dư Anh Hoa mở mắt ra, Dư Cương Trụ sắp thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện mắt con gái mình đờ đẫn, không có tinh thần, ông vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lên: "Ngươi đã làm gì con gái ta?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười: "Đương nhiên là để nàng thành xác sống rồi."

Dư Cương Trụ đưa tay túm lấy cổ nàng, muốn giết Nhiếp Tiểu Phụng.

Trần Thiên Tướng phun ra một ngụm máu, lăn qua lăn lại, cùng Dư Cương Trụ đánh nhau. Dư Cương Trụ chỉ có thể ném Nhiếp Tiểu Phụng sang một bên để đối phó với Trần Thiên Tướng.

Tiếng động lớn đến mức khiến những người trong chùa hoảng sợ. Rất nhiều người xông vào, bao gồm cả Hùng Tam.

Sử Mâu Độn xông vào trước, thấy cảnh hỗn loạn, nhíu mày định mắng, nhưng lại phát hiện ra Nhiếp Tiểu Phụng ở góc phòng. Ánh mắt gã co lại, nhịn không được hỏi: "Ngươi là ai?"

Mọi người nhìn qua, ngoài trừ Thượng Quan Thiên Bằng bọn người đi xuống dưới vách núi, rất nhiều người nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng, bọn họ không biết nàng, nhưng lại cảm thấy nàng quá giống đồ đệ của Thần y

Sử Mâu Độn đi tới, kinh ngạc nói: "Ngươi cùng Nhiếp Mị Nương có quan hệ gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng ho khan một tiếng, khóe miệng chảy ra máu, cười lạnh nhìn Sử Mâu Độn. Bộ dáng này quá giống Nhiếp Mị Nương, cũng một bộ dáng khinh thường gã, gã tức giận đến mức động tay muốn giết nàng.

Hùng Tam cũng nhìn qua, thấy là Nhiếp Tiểu Phụng thì kinh ngạc nhìn nàng cùng Dư Cương Trụ đánh nhau. Lúc này thấy động tác của Sử Mâu Độn, Hùng Tam lập tức bước lên trước, nắm lấy tay Sử Mâu Độn, mắng: "Dám động vào em dâu của ta."

Y quay lại nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, ôn nhu nói: "Em dâu, tứ đệ của ta xuống vách núi tìm người, không có nguy hiểm gì đâu, em đừng lo lắng."

Thấy miệng Nhiếp Tiểu Phụng chảy máu, y rất lo lắng, lập tức ra lệnh: "Mau đi tìm đại phu."

Sau đó chậm rãi nói: "Em dâu, em thấy sao rồi?"

Hùng Tam liên tục gọi nàng là "em dâu". Lúc này Sử Mâu Độn mới nhớ ra người phụ nữ này có quan hệ với A Kiều, gã đột nhiên có chút cứng đờ.

Mà người sợ nhất chính là Dư Cương Trụ, ông ta chính người trực tiếp đả thương nàng. Dư Cương Trụ không ngờ, người phụ nữ trước mặt lại có thân phận đặc biệt như thế, trong lòng không chỉ hối hận vì đã đánh nhau với nàng, nhưng khi nhìn thấy con gái nằm trong vòng tay mình, ông không còn cảm thấy mình sai nữa.

Nhiếp Tiểu Phụng giãy dụa đứng dậy, nói với Dư Cương Trụ đầy oán hận: "Nếu người rơi xuống vách núi không thể trở về, Dư Cương Trụ, ngươi chết chắc."

Dư Cương Trụ vừa tức vừa giận nhưng không thể làm gì được.

Nhiếp Tiểu Phụng miễn cưỡng đi ra khỏi sân thì ngất đi. Trước khi ngất đi, nàng nhìn bầu trời đen kịt, cười khổ một tiếng, không hối hận vì đã đối đầu với Dư Cương Trụ. La Huyền chắc chắn sẽ không giúp Tiểu Phụng báo thù, cho nên nàng chỉ có thể tự mình báo thù.

Hai huynh đệ A Kiều thuật lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng A Kiều càng lạnh lẽo.

Dư Cương Trụ nghe nói La Huyền đã tìm người cả đêm vừa mới trở về, trong lòng liền có tính toán.

Ông đã tốn rất nhiều tiền để tiếp cận những người lính thân tín của Hùng Tam. Mặc dù những người lính đó kín tiếng, nhưng ông vẫn xoay xở được. Nếu ông đắc tội với La Huyền, chẳng phải sẽ phá hỏng giao tình với Hùng Tam sao? Dư Cương Trụ rất sợ hãi. La Huyền đã trở mặt với ông, nếu lại đắc tội với Hùng Tam, chẳng phải cả hai đều tiến thoái lưỡng nan sao?

Ông nhìn đứa con ngốc Dư Anh Hoa của mình, khẽ nghiến răng, sau đó đi tìm Hùng Tam.

Hùng Tam ngồi trên tháp, nhìn Dư Cương Trụ đang khom lưng hành lễ, liếc mắt nói: "Có chuyện gì vậy?"

Dư Cương Trụ nghe thấy giọng nói của Hùng Tam, trong lòng liền chùng xuống. Ông và Hùng Tam giao dịch với nhau nhiều năm, cũng biết được tính tình của Hùng Tam, y là người hào sảng lại nhiệt tình, nhưng lần này, Dư Cương Trụ hoàn toàn nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của Hùng Tam.

Dư Cương Trụ khẽ nâng mắt, đánh giá sắc mặt của y, ngữ khí càng thêm cung kính: "Dư mỗ đến xin lỗi."

A Kiều cũng ngồi ở một bên, nghe Dư Cương Trụ hai tay giơ bình sứ cho Hùng Tam nói: "Hùng tướng quân, đây là thuốc giải của đan dược."

A Kiều nhìn đan dược, cười lạnh một tiếng. Đúng là lão già xảo quyệt. Dư Cương Trụ có thể tự mình đưa đan dược cho La Huyền, nhưng đồ đệ của hắn vẫn chưa tìm được, đưa thuốc giải thì có ý nghĩa gì? Không bằng đưa thuốc giải cho tam ca, tam ca sẽ bảo y đưa cho La Huyền, La Huyền nhất định sẽ cảm kích mình. Ông ta lợi dụng bọn họ gián tiếp nói cho La Huyền biết, ông ta là người dưới trướng Hữu Vệ quân.

Hùng Tam nhìn đan dược, cười lạnh nói: "Người ngươi nên xin lỗi là La đại hiệp."

Chỉ chốc lát, Dư Cương Trụ đã đổ mồ hôi đầm đìa, đang lúc ông cảm thấy tuyệt vọng, lại nghe thấy Hùng Tam nói: "Đưa đây."

Dư Cương Trụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa lên.

Hùng Tam sờ vào bình thuốc nói: "Ngươi đối với Thần y có thành ý gì?"

Dư Cương Trụ đầy mặt đau khổ nói: "Con gái ta đã trở nên ngu ngốc, Thần y còn không buông tha sao?"

Hùng Tam tiếp nhận bình dược ông ta đưa, cũng vì lý thủ phạm gây nên mọi chuyện là Dư Anh Hoa đã trở thành kẻ ngốc, như vậy mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.

Dư Cương Trụ liếc nhìn Hùng Tam, mí mắt cụp xuống, tức giận nói tiếp: "Nếu không phải lần này gã họ Sử âm mưu hại con gái ta, loại chuyện này đã không xảy ra. Bây giờ tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu con gái ta."

Hùng Tam nhíu mày, Dư Cương Trụ cũng không nói nữa.

A Kiều cười lạnh: "Đây là một lời phủi sạch quan hệ."

Hùng Tam thở dài, đứng dậy, A Kiều cũng đứng dậy. Hùng Tam nói: "Tứ đệ, chúng ta cùng đi thôi."

A Kiều không đồng ý: "Chuyến đi này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, La đại hiệp chắc chắn sẽ tức giận."

Hùng Tam cũng biết chuyện này, nhưng chuyến đi này dù sao cũng phải đi để đưa thuốc cho hắn, nếu không không thể giải quyết được cục diện bế tắc này.

Dư Cương Trụ liếc nhìn A Kiều, Tiểu Phụng đã gọi A Kiều là "ca" từ lâu rồi, A Kiều đối xử rất chân thành với nàng. Bây giờ Tiểu Phụng bị Dư Anh Hoa hại, không biết còn sống hay đã chết, càng nghĩ lại càng không cam lòng, y cười lạnh nói: "Dư bang chủ nên nghĩ cách đền bù cho La đại hiệp đi."

Sắc mặt Dư Cương Trụ đỏ bừng, mặt mũi của ông vì Dư Anh Hoa mà mất hết.

Mặc dù bây giờ không tìm thấy Tiểu Phụng, nhưng A Kiều biết La Huyền nhất định cần thuốc giải, cho nên y đi theo Hùng Tam và Dư Cương Trụ.

A Kiều biết La Huyền đã đi tìm Trụ trì, nhóm người không nói với nhau tiếng nào đi thẳng đến phòng của Trụ trì chùa Vô Tướng.

Lúc này, La Huyền đã hỏi xin những ghi chép của chùa Vô Tướng về mạch nước ngầm ở sau núi. Trần Thiên Tướng đi theo bên cạnh hắn, trong lòng vừa cảm thấy tuyệt vọng, vừa day dứt cùng ân hận. Tam bang Tứ phái hiện tại giúp đỡ chùa Vô Tướng vì nể mặt La Huyền và họ cũng cho rằng hai người ngã xuống không có khả năng sống sót.

La Huyền càng lúc càng không khỏe, vốn dĩ khi ở trên núi, tiếng sáo của Tiểu Phụng khiến hắn nhận ra mình chỉ đang khó chịu, cho nên hắn theo bản năng tránh nó, hắn sợ sẽ không thể kiểm soát được trái tim mình khi đối mặt với nàng cả ngày, vì vậy hắn đã thỏa hiệp với Nhiếp Tiểu Phụng để nàng mang Tiểu Phụng xuống núi. Hiện tại lại xảy ra chuyện này, La Huyền ước rằng nàng chưa bao giờ xuống núi.

La Huyền hối hận, hắn thực sự hối hận rồi.

Khi hắn nhìn thấy Dư Cương Trụ đi đến, đôi mắt lạnh lùng sắc bén phóng thẳng vào người ông. La Huyền đứng dậy, sát ý không chút kiềm chế sộc thẳng ra ngoài. Thấy vậy, Hùng Tam phải cắn răng, nói: "La đại hiệp."

La Huyền nhìn sang, Hùng Tam khách khí nói: "La đại hiệp, đây là thuốc giải của Thần Hoàn đan."

La Huyền nhìn vào bình thuốc giải, nỗi đau trong tim hắn lần nữa dâng lên, bây giờ người cần thuốc giải đâu rồi?

Thấy sắc mặt không tốt, A Kiều lấy thuốc từ tay Hùng Tam, đưa cho La Huyền, dặn dò: "La thần y, lát nữa ta cùng ngài qua bờ sông bên kia."

La Huyền cầm bình thuốc, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Dư Cương Trụ, hắn chán ghét nói: "Dư bang chủ, ngươi cho rằng một bình thuốc giải có thể giải quyết vấn đề sao?"

Dư Cương Trụ thầm hận chính mình, ông có thể trách con gái mình sao?

Hùng Tam liếc nhìn Dư Cương Trụ, Dư Cương Trụ lập tức hiểu ra, tiến lên vài bước. Ông không biết Nhiếp Tiểu Phụng đã sử dụng thủ pháp gì, ông đã dùng nội lực để đẩy châm độc ra, nhưng chúng không hề mảy may di chuyển. Nếu như trình tự châm bị rối loạn, con gái ông sẽ chết ngay. Cả đời ông chỉ có mỗi đứa con gái này cho nên tự nhiên nuôi dưỡng bằng ngàn sự cưng chiều, bây giờ nó đã trở nên ngu ngốc, làm sao ông không đau lòng được.

Dư Cương Trụ run rẩy nói: "Con hư là lỗi của cha, xin La đại hiệp rộng lượng bỏ qua. Nếu ngươi có yêu cầu gì, Phù Dung bang ta tuyệt đối sẽ không từ chối." Khi nói ra những lời này, đôi mắt ông tràn ngập đau đớn, nói: "Con gái ta đã học được bài học rồi."

La Huyền đè nén sự bất kham trong lòng, giọng nói bởi vì tức giận quá độ mà trở nên khàn khàn: "Bài học? Dư cô nương không coi mạng người trong mắt, lúc cho đồ đệ của ta uống Thần Hoàn đan nàng đã nghĩ gì? Mặc dù núi Ái Lao của ta không thích chiến tranh, nhưng cũng không thể để Phù Dung bang các người bắt nạt đến cửa núi."

Trong đầu La Huyền lúc này, tràn ngập suy nghĩ vẫn chưa tìm được tung tích của Tiểu Phụng, làm sao còn tâm trí quan tâm đến những chuyện khác. Hắn chỉ biết Tiểu Thiện đến tìm Dư Cương Trụ tính sổ, bị ông đánh đến hộc máu, người ngoài như nàng còn đến trả thù cho Tiểu Phụng, huống chi là hắn, lửa giận không đè nén được, hắn khẽ vung tay lên.

Một cơn cuồng nộ bộc phát khiến cho tất cả chúng nhân có mặt ở đó đều sửng sốt.

Trước giờ, La đại hiệp nổi tiếng là người ôn hòa, không khoa trương, không nóng vội, không cao ngạo, đối xử với mọi người rất dịu dàng. Bây giờ bỗng chốc hóa thành một người tàn nhẫn vô tình, đây là lần đầu tiên họ thấy hắn như vậy.

Khi nghe được những lời này, Sử Mâu Độn càng thêm bất mãn, La Huyền bị làm sao vậy? Không phải chỉ là một ả dư nghiệt của Ma giáo thôi sao? Để hắn nuôi thì được, làm sao có thể nuôi ra loại tình cảm sâu đậm giữa sư và đồ như thế?

(Còn hơn thế nữa?)

Dư Cương Trụ biết chuyện này phải được xử lý tốt, Phù Dung bang đã làm chuyện xấu xa, vô đạo đức, từ lâu đã không được lòng dân. Bây giờ Tả Vệ không đáng tin, ông ta đã đầu hàng Hữu Vệ. Ông phải làm cho Hùng Tam hài lòng. Nếu không, với tình hình hiện tại, Phù Dung bang sẽ tan rã, Tả Vệ và Hữu Vệ sẽ nổi lên. Nếu Hữu Vệ lại bỏ rơi ông, ông sẽ không thể bảo vệ được ngay cả đứa con gái ngốc nghếch của mình. Tốt nhất là để La Huyền trút giận. Vì vậy, ông không quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua, đau khổ nói: "Con gái của ta đã bị người phụ nữ đó làm cho ngốc nghếch."

Trần Thiên Tướng đã biết từ lâu, khi nghe được chuyện này, y vẫn cảm thấy thương hại nàng khi nhớ lại những ngày y ở bên cạnh Dư Anh Hoa. Nhưng khi nhớ đến sư muội y thương, trái tim liền trở nên lạnh lẽo. Sư muội của y bị người ta ép uống ma đan, rồi rơi xuống vách đá đến giờ vẫn chưa rõ sống chết.

Tam bang Tứ Phải cùng Phù Dung bang ăn miếng trả miếng, những kẻ làm điều ác đã bị trừng phạt, mọi chuyện đã kết thúc. Bây giờ, quan phủ đã can thiệp vào, La Huyền vẫn luôn giữ kín miệng. Mục đích là gì? Nói thẳng ra là lần này các môn phái ở Trung Nguyên đã hợp nhau lập mưu để bắt Dư Anh Hoa. Tiểu Phụng gặp phải chuyện này mà không rõ sống chết, nàng không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình.

Những người trong Võ Lâm đều nghĩ như vậy, Dư Cương Trụ lại càng cho là như vậy, nhưng tất cả đều không ai nói ra.

Trước khi hắn ra tay, tên ác nhân kia đã quỳ xuống, La Huyền không những không trút được nỗi đau mà còn bị dồn nén trong lòng. Hắn không thể trút ra được, cũng không có cách nào để trút ra. Hắn ngậm một hơi máu trong miệng, khẽ nhíu mày, đè nén sự khó chịu trong lồng ngực.

Hắn tức giận nói: "Theo lời Dư bang chủ, chính là núi Ái Lao đã gây hấn? Cho nên Dư bang chủ đã chọn người của Ái Lao ta làm con tin, có phải như vậy không?"

Đúng vậy, bắt đồ đệ cũng giống như đã tát vào mặt sư phụ. Không ai có thể chịu đựng được hành động vô sỉ như vậy, cho nên các môn phái đều hiểu được sự tức giận của La Huyền."

Hùng Tam biết đây là vấn đề thể diện của tông môn. Tìm được cô nương ngã xuống thì không sao, nhưng nếu không tìm được thì sẽ là ngõ cụt. Ban đầu, y muốn bày tỏ lòng tốt và giao viên thuốc giải cho La Huyền. Nhưng bây giờ, tình hình càng ngày càng căng thẳng hơn.

Dư Cương Trụ thấy La Huyền nổi giận, trong lòng nóng nảy.

A Kiều nghĩ đến tình huynh đệ, bước lên nói: "La thần y, tìm Tiểu Phụng quan trọng hơn."

La Huyền kìm nén cơn nóng giận, hắn nói với Hùng Tam: "La mỗ mất bình tĩnh, chỉ vì trong môn hạ có chuyện, mong Hùng tướng quân lượng thứ cho."

Hùng Tam thấy hắn đối với mình không có oán hận, thầm thở phào, nói: "La đại hiệp nói gì vậy, ta nhận được tin tức đã vội vã chạy đến nhưng lại để chuyện xảy ra thành như vậy, thật sự tự thấy hổ thẹn."

Có thể đổ lỗi cho Hùng Tam không? La Huyền biết y đang khách sáo và giữ thể diện cho mình, vì vậy La Huyền khách khí nói: "La mỗ rất cảm kích vì hôm nay Hùng tướng quân có thể đưa thuốc giải."

Hùng Tam liên tục nói: "A Kiều là tiểu đệ của ta, Tiểu Phụng và A Kiều rất thân với nhau, ta còn có người ở đây, nếu La thần y cần giúp đỡ, cứ nói với ta."

Lời nói của Hùng Tam khiêm tốn đến mức khiến cho chúng nhân sĩ giang hồ có mặt ở đó đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi Hùng Tam dẫn đầu rời đi, những người khác cũng lần lượt ra về. Sử Mâu Độn và Vạn Thiên Thành không đi, A Kiều cũng không có rời đi.

Sử Mâu Độn không bằng lòng nhìn La Huyền, nhắc nhở: "La đại hiệp, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút."

La Huyền nghe thấy giọng điệu không tốt của gã, khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn.

Sử Mâu Độn không khách khí nói: "Nhiếp Tiểu Phụng là tàn dư của Ma giáo, vì tàn dư này, ngươi dồn Dư Cương Trụ vào chân tường, nếu ông ta làm loạn, không giải quyết được vấn đề thuốc phiện, sẽ là tội đồ của Võ Lâm."

La Huyền tức giận, đang định trả lời thì nghe thấy có người tức giận nói: "Sao không để Dư Anh Hoa bắt đệ tử phái Hoài Dương của ngươi, cho chúng ăn ma đan, sau đó đẩy chúng xuống vách đá?"

Sử Mâu Độn nhìn qua, râu lập tức dựng ngược, mắt mở to nhìn trừng trừng người phụ nữ giống hệt Nhiếp Tiểu Phụng.

Đúng vậy, người đi tới chính là Tiểu Thiện.

Vạn Thiên Thành cũng thấy, khẽ sửng sốt. Mới nhìn qua, gã cũng cho rằng là Tiểu Phụng trở về, nhưng nàng lớn hơn Tiểu Phụng rất nhiều. Có người giống nhau đến vậy sao?

A Kiều thấy Nhiếp Tiểu Phụng đến, lại thấy Sử Mâu Độn hung dữ với nàng, sợ nàng chịu thiệt thòi nên vội vàng ra hiệu cho nàng đến chỗ y.

Sử Mâu Độn thấy nàng nói năng sắc bén, ngay khi gã định đáp trả đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của La Huyền: "Sư đại hiệp, Tiểu Phụng là đệ tử của ta một ngày, thì chính là đại diện cho núi Ái Lao của ta một ngày."

Sử Mâu Độn thấy hắn không khách khí, liền nói: "Chỉ là một tàn dư."

(Sao cái gã này lấy đâu ra tự tin như vậy? Thấy ghét quá mức! Tức lắm rồi!)

A Kiều nghe vậy rất không vui: "Sử đại hiệp, Tiểu Phụng không thể so sánh với ngươi, tay nàng không có dính máu, so với các ngươi, nàng sạch hơn gấp ngàn vạn lần."

Sử Mâu Độn bất mãn hừ lạnh, sau đó ngạo mạn nói: "Ta chỉ giết những kẻ nên giết."

A Kiều thô lỗ nói: "Chỉ là cái cớ khác nhau thôi."

Sử Mâu Độn tức giận nói: "Ngươi..."

Vạn Thiên Thành thấy sư huynh của mình thất lễ như vậy, lại thấy Nhiếp Tiểu Phụng giống hệt Tiểu Phụng, cân nhắc đại cục trước mắt, gã vội vàng xoa dịu: "Sư huynh, Tiểu Phụng đã là đồ đệ của La huynh, đây là chuyện cả giới Võ Lâm đều biết, Phù Dung bang lại làm như vậy là nhục nhã núi Ái Lao, thật sự không thể chịu nổi."

Sử Mâu Độn trợn mắt tức giận: "Ta còn tưởng Dư Anh Hoa phái người lên núi Ái Lao bắt nàng. Hóa ra là chính mình ngu ngốc đụng phải bọn chúng, nàng muốn chết, trách ai được?"

La Huyền không nhịn được tức giận, nói: "Sử Đại hiệp, ngươi có biết tai họa từ trên trời giáng xuống không?"

Sử Mâu Độn hừ hai tiếng, La Huyền không nhịn được nữa, nói: "Lúc đầu, ở Thiếu Lâm trước mặt Tam bang Tứ phái giao Tiểu Phụng cho ta giáo huấn, mọi người đều bàn bạc nhất trí. Bây giờ Sử Đại hiệp vẫn một mực muốn nàng chết. Ngươi là chất vấn Thiếu Lâm hay là đang chất vấn ta? Chất vấn Thiếu Lâm, ngươi có thể đến Thiếu Lâm tranh luận. Chất vấn ta?" 

La Huyền hơi nhếch cằm, lạnh lùng nói: "Tiểu Phụng hiện tại tuân thủ luật lệ, chưa từng làm hại Võ Lâm. Nếu ngươi chất vấn ta, càng không hợp lý." Những lời này rất có uy lực, bình thường La Huyền lại ít nói, bây giờ nói nhiều như vậy, nhất định là rất tức giận.

Nhiếp Tiểu Phụng đi đến trước mặt La Huyền, nghe được hết những lời này. Không ngờ La Huyền lại nói những lời này vì Tiểu Phụng. Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy tâm tình lẫn lộn. Sau khi nếm thử cẩn thận, phần lớn là chua. Kiếp này, hắn còn quan tâm Tiểu Phụng hơn cả bản thân mình.

(Chị cứ bình tĩnh, anh iu của chị sắp đến rồi.)

Vạn Thiên Thành nghe vậy thì kinh hãi, liên tục nói: "Tiểu Phụng hiện tại rất tốt, không có lý do gì chống lại mọi người. La huynh, huynh cũng biết sư huynh của ta ăn nói thẳng thắn, không thể dung thứ trong mắt có ẩn tình."

La Huyền lạnh lùng không nói.

Sau khi Vạn Thiên Thành nói xong, gã nhìn về phía Nhiếp Tiểu Phụng bên cạnh La Huyền. Mỹ nhân này thật sự là làm người ta mất tập trung.

Sử Mâu Độn bị mắng, cảm thấy không thoải mái. Gã nhìn về phía Nhiếp Tiểu Phụng, càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Nữ nhân này xuất thân từ đâu? Tại sao lại giống hệt Nhiếp Tiểu Phụng?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn La Huyền bằng ánh mắt vô hồn, muốn xem hắn trả lời thế nào. Dù sao thì, Thất Xảo Thoi của nàng cũng đã bị La Huyền lấy đi.

La Huyền không chớp mắt nói: "Chỉ có một ít xương cốt, khuôn mặt, thịt người. Có thể nhìn được. Ngoại hình giống nhau thì có gì kỳ lạ."

Nhiếp Tiểu Phụng không ngờ hắn lại nói như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ đem chuyện Thất Xảo Thoi nói ra.

Sử Mâu Độn không nói nên lời. Hắn biết nàng có liên quan đến Hùng Tam. Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói ra, chỉ là chờ đợi sau này bí mật điều tra. Nghĩ đến đây, Sử Mâu Độn tức giận rời đi.

...

Vì sự việc của Nhiếp Tiểu Phụng, Tiểu Phụng đã trở thành nhân vật chính, vượt qua cả Liên Ngộ đại sư. Không biết Tiểu Phụng quan trọng đến mức nào, chùa Vô Tướng cũng không đưa ra một lời giải thích. Liên Ngộ đại sư đã ngảy xuống núi để cứu Tiểu Phụng, chuyện này nghe nói là vì tình hữu nghị giữa chùa Vô Tướng với núi Ái Lao, nhưng người đệ tử này lại là nữ đệ tử, mà cha của nữ đệ tử này cũng là một Hòa Thượng, cho nên mọi người không thể không suy nghĩ sâu xa.

A Kiều thấy Nhiếp Tiểu Phụng nhìn chằm chằm vào La Huyền, sợ hai người lại cãi nhau, liền nói: "La thần y có tìm được manh mối nào không?"

Sắc mặt La Huyền rất xấu, khẽ lắc đầu.

Trụ trì chùa Vô Tướng nói: "Con sông này, cách đây ba trăm năm, sư phụ Ngộ Niên đã viết về nó, cũng có nhắc đến nó một chút, nói rằng có một mạch nước ngầm dưới sông, xét theo địa hình, chắc chắc có chướng khí dưới con sông đó."

A Kiều nghe xong, im lặng một lát rồi nói: "Không thể kết luận trước được điều gì, La thần y, lát nữa ta xuống sông."

Thấy A Kiều vất vả như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng cảm thấy ấm áp. Tiểu Phụng bây giờ thật sự khác với mình. Cho dù La Huyền không đối xử chân thành với nàng, nhưng dì Hoàng và A Kiều ở Tây Lưu Thục vẫn luôn đối xử với nàng chân thành, thật lòng quan tâm.

A Kiều thấy được sự biết ơn trong đôi mắt của Nhiếp Tiểu Phụng, y khẽ mỉm cười gật đầu.

La Huyền liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, hắn lại liếc nhìn A Kiều.

Tối qua hắn đã cùng y tìm kiếm dưới sông gần như cả đêm. Sau trung thu, nước sông trở nên rất lạnh. Ngay cả các vị hòa thượng Thiếu Lâm cũng thay phiên nhau xuống sông tìm kiếm. A Kiều cũng giống như hắn, lúc nào cũng tìm kiếm dưới nước.

La Huyền nhìn thấy, bất kể lý do của A Kiều là gì, La Huyền đều chấp nhận. Bây giờ hắn muốn tìm thấy nàng trước, nếu người còn sống, hắn muốn gặp nàng, nếu nàng đã chết...

La huyền khẽ nhắm mắt, trong lòng đau xót. Nếu người đã chết, hắn muốn nhìn thấy thi thể.

Thấy La Huyền sắp rời đi, A Kiều cũng đi theo.

Mi mắt La Huyền không nhúc nhích, nói: "Đêm qua ngươi theo ta xuống, lần này đừng đi, Trụ trì đã an bài người đi rồi."

Đêm qua, cho dù là võ sư của Thiếu Lâm xuống cũng có mấy người bị thương, A Kiều may mắn không bị thương.

Đây vốn là việc của núi Ái Lao, A Kiều đã giúp đỡ hắn nhiều rồi.

A Kiều không nghĩ tới hắn sẽ từ chối. Trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì.

Thấy La Huyền như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng nói: "Chúng ta đi xem đi."

Tuy Nhiếp Tiểu Phụng chắc chắn Tiểu Phụng sẽ không có mệnh hệ gì, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, vì vậy đi theo A Kiều đến vách đá, sau đó hỏi thăm A Kiều chuyện đã xảy ra đêm qua.

Khi nghe A Kiều nói bọn họ gần như đã chạm đến mọi ngóc ngách dưới đáy sông mà vẫn không tìm thấy ai, Nhiếp Tiểu Phụng khẽ nhíu mày, nhưng khi nghĩ đến viên ma đan, Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên tức giận, mà cơn giận cũng tăng gấp bội.

Gió trên vách đá rất mát, làn váy của Nhiếp Tiểu Phụng bị thổi bay, nàng nhìn A Kiều và La Huyền trèo xuống vách đá với túi khí, cuối cùng nuốt xuống tức giận trong lòng.

Nếu không có viên đan kia, thì tốt hơn là tìm một người. Nếu tìm được Tiểu Phụng, nàng sẽ đưa nàng rời xa La Huyền và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng nàng không có thuốc giải giải, nếu Tiểu Phụng trở nên ngốc nghếch, làm sao có thể sống được? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro