Chương 24.
Ngày ngày tháng tháng trôi nhanh.
Người đời đùa rằng, Cung Lãng Giác chính là món quà mà Cung Viễn Chủy dành tặng cho Cung Thượng Giác. Một món quà mà huynh trưởng cả đời nâng niu, nhưng cả đời này cũng không dám mở lòng đón nhận lần hai, đón nhận nó trọn vẹn.
Người đời cũng đùa rằng, Cung chủ Chủy Cung mất rồi, y cũng đem theo món quà mà y đã tặng cho Cung chủ Giác Cung. Cho nên, Cung Thượng Giác cho dù có ý định đón nhận món quà này hay không điều không kịp nữa.
Một người từng bước xuất hiện bên cạnh hắn, hắn đồng hành cùng chàng thiếu niên ấy từ khi chàng thiếu niên ấy còn trong trứng nước, rồi chờ chàng thiếu niên ấy thành hình người, rồi lại chờ chàng thiếu niên ấy mở mắt chào đón thế giới xung quanh, rồi lại một lần nữa chờ chàng thiếu niên gọi ca bằng giọng non nớt, bập bẹ như lướt trên mặt hồ.
Hắn kiên nhẫn chờ chàng thiếu niên ấy chập chững biết chạy, vấp ngã rồi đứng dậy, lại chạy về phía hắn như thể... cả thế giới ngoài kia không đáng để nhìn đến.
Từng khắc, từng canh. Cung Thượng Giác hắn chưa từng rời mắt.
Nhưng chàng thiếu niên ấy, lại chấp nhận số phận rồi, chấp nhận bỏ mặc người đồng hành cùng mình từ khi còn trong trứng nước. Chấp nhận khoảng thời gian đồng hành cùng ca ca chỉ vỏn vẻn chưa đến sáu năm.(1)
Cứ như vậy, chàng thiếu niên ấy từng là sinh mệnh mà Cung Thượng Giác chờ đợi.
Bỗng nhiên, lúc hắn hụt hẫn nhất, lúc hắn tưởng chừng thế gian này không có ánh sáng, không có chỗ có sắc màu nào dành cho hắn thì tia sáng ấy lại xuất hiện. Xuất hiện đến bên hắn, mang đến cho hắn đủ màu sắc của thế gian rộng lớn này.
Tia sáng ấy xuất hiện. Không van dội, cũng không ồn ào. Tia sáng đó nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, gọi một tiếng ca, rồi lại nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, như thể đã quen từ kiếp trước.
Tia sáng đó cũng lớn dần trong hắn từng ngày, thấm thoát tia sáng ấy đã đồng hành cùng Cung Thượng Giác hắn mười năm rồi. Là mười năm thay thế, cũng là mười năm chấp vá.
Người ta cũng nói, cái gì chốc đến thì cũng chốc đi. Cung Viễn Chủy chính là chốc đến bên cạnh Cung Thượng Giác, y chính là một đóm sáng lóe lên giữa đêm đen trong đời của Cung Thượng Giác.
Chẳng qua là y cố chấp, cố chấp đến mức tưởng chừng như có thể chống lại cả số mệnh, cố chấp ở lại bên cạnh ca ca tận mười năm.
Cố chấp bước vào cuộc đời Cung Thượng Giác khi chỉ là một thiếu niên ngang bướng, dù thế gian không cho, dù số mệnh đã vô số lần từ chối.
Như cái cách mà số mệnh đã nhắc nhở rằng" Viễn Chủy, không nên cố chấp, nên đi rồi" như cách mà ca ca đã nhỡ tay đâm mãnh xứ ấy lên mạch mệnh môn của Viễn Chủy. Nhưng Viễn Chủy vẫn kiên trì ở bên cạnh hắn tận mười năm.
Rồi đến một ngày, tia sáng ấy lại phát hiện ra, bản thân mình đã đồng hành cùng ca ca đã mười năm, là mười năm thay thế, cũng là mười năm chấp vá.
Nhưng khi tia sáng ấy đi, tia sáng ấy đã kịp đem đến tặng cho ca ca một món quà, là chàng thiếu niên năm đó, có ánh mắt lâp lánh như tuyết đầu mùa, là người gọi ca ca bằng giọng mềm như gió, là chàng thiếu niên mà ca ca đã từng xem là sinh mệnh.
Là Cung Lãng Giác.
Một món quà được Cung Viễn Chủy tặng cho Cung Thượng Giác.
Nhưng y lại quên nói với ca ca rằng, khi y đi rồi thì món quà ấy cũng không được phép tồn tại trên thế gian này nữa.
Không phải bị ai lấy đi.
Cung không phải bị giết đi.
Chỉ là... định mệnh đã rút sợi dây nối giữa sinh mệnh đó với thế gian này rồi.
Cung Lãng Giác có lẽ đã chết lặng lẽ.
Như một bức tranh chưa kịp vẽ xong.
chú giải:
(1) Vỏn vẹn chưa đến sáu năm: Tui tính luôn tuổi mụ, năm tuổi Cung Lãng Giác, tuổi mụ khi bào thai hình thành. Sai xin mọi người góp ý ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro