Cố Nhân

Ta ở trong rừng hạnh này không biết từ bao giờ, mỗi ngày nhìn mặt trời lặn rồi lại mọc nhàm chán mà qua ngày . Trong rừng hạnh bạt ngàn có một cây hạnh đã sống được ngàn năm và nó cũng là cây to nhất rừng, bên cạnh nó có một hồ nước , giữa hồ là một cái nhà thủy tạ tồi tàn bỏ hoang đã lâu lắm rồi , nơi đây chính là nơi ta ở . Thỉnh thoảng có người đi qua hồ nhưng không ai dám bước chân vào đây. Ta cũng không hiểu , nhiều lần hỏi họ nhưng không ai trả lời , kì thực họ chính là không nhìn thấy ta , ta chỉ là một quỷ hồn. Ta không nhớ gì về quá khứ của mình duy chỉ có một cái tên cứ lởn vởn trong đầu ta , người ấy tên Thanh Phong . Ta không thể đứng dưới ánh mặt trời chỉ có lúc mặt trời lặn mới có thể ra khỏi nhà thuỷ tạ .
Như mọi ngày cứ khi mặt trời xuống núi ta lại ra khỏi rừng hạnh vào thành dạo chơi kì thực là tìm người tên Thanh Phong ấy , suốt mấy năm qua ta đã đi hết ngõ  ngách trong thành nhưng vẫn chưa tìm được người đó . Ta lại không thể rời khỏi đây có lẽ chấp niệm của ta với nơi này quá sâu , sâu đến không thoát ra được .
Đang lượn lờ thì thấy một đám hắc y nhân đang xì xào cạnh góc tường , ta loáng thoáng nghe thấy...
' Nhất định phải tìm được tiểu thư '
' Mẹ kiếp tên nguỵ quân tử ấy'
' Chết rồi cũng không tha'
' Ông đây phải giết hắn'
Bọn chúng nói xong liền lôi nhau đi .
Ồ có kịch hay xem rồi . Ta lẽo đẽo theo họ đến trước bức tường đá cao ngất , bọn chúng vận khí nhảy qua còn ta trực tiếp đâm đầu xuyên qua . Thì ra sau bức tường ấy lại là phủ đệ của vị vương gia nào đó . Mấy tên hắc y nhân kia thật ngu ngốc vừa đi được một lúc đã bị thị vệ tuần tra bắt được, hai bên nhảy vào chém giết khí thế mấy tên thị vệ còn không quên gào lên 'có thích khách' . Sau tiếng gào ấy là sự nhốn nháo của mọi người trong phủ. Ta đứng yên xem bọn họ đánh nhau , thỉnh thoảng còn bình luận vài câu nhưng chả ai nghe thấy . Đột nhiên có một thân ảnh màu lam phi vào giữa đám hỗn độn âý . Ý nghĩ đầu tiên của ta về tên màu lam này là ' hảo soái ca a '

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: