Chương 11
Ikuto Kimijima không biết phải giải thích hiện tượng giật điện khi hắn vừa bắt tay với Adrian như thế nào. Lạ thật?
Dòng điện nhẹ nhàng tê tê chạy ngang qua khi hắn nắm lấy bàn tay dài trắng nõn đó, kích thích từng tế bào trong cơ thể hắn khiến cho lông tơ dựng đứng lên một cách kì lạ.
Ikuto trầm ngâm suy nghĩ, hắn nên nghĩ rằng đấy là do cơ thể Adrian tích tụ điện hay là do cơ thể hắn đang tự ảo tưởng ra?
Thiếu niên anh tuấn nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mình, cái cảm giác tê tê của dòng điện luân chuyển vẫn còn đâu đó trong cơ thể khiến hắn vừa rùng mình vừa nổi da gà.
A.D, Adrian Vallencia. Sao hắn không nhận ra được cái họ đầy sức ảnh hưởng của cô ta chứ?
Vallencia.
"Kimijima, đến lượt cậu trang điểm rồi, đừng ngẩn người ra nữa!" Vị đạo diễn trung niên cầm theo cái loa mạnh mẽ thông báo cho vị mẫu ảnh trẻ tuổi, ông ta đang tự hỏi tại sao Kimijima lại ngẩn người ra như thế. Cậu ta mất tập trung, mà điều này vốn dĩ không xảy ra với cậu ta trước đây. Thật kì lạ.
Mà cũng không kì lạ.
Đôi mắt bụi nhìn thấu đời của vị đạo diễn trung niên 50 tuổi nheo nheo lại nhìn qua nữ người mẫu xinh đẹp lạnh nhạt đang ngồi trang điểm.
Ông đánh giá cao A.D, thật sự mà nói thì con bé là một tài năng sáng giá của làng model. Khiêm tốn, lễ nghĩa, cẩn trọng mà lại thu liễm. Tính cách này vốn dĩ nên thuộc về những bậc đi trước, nhưng một người mẫu trẻ tuổi như A.D lại có những đức tính tốt như vậy, thì ông rất lấy làm khen. Trong cái giới showbiz đầy thị phi và toan tính như thế này, một người trong sạch như A.D quả thật là rất hiếm, và ông mong muốn rằng A.D sẽ giữ được phong độ của mình, không bị sa ngã như các bậc đàn chị. Mặc dù cám dỗ rất nhiều trong giới này, nhưng ông thật sự mong muốn rằng, cô ấy sẽ mãi sạch sẽ như vậy.
A.D không phải xuất sắc nhất, nhưng tính cách của cô ấy lại là xuất sắc nhất. Nội chỉ với tính cách nhẹ nhàng không gây hấn dĩ hoà vi quý này của A.D, thì cô ấy đã hơn hẳn rất nhiều người.
Một người như thế, làm sao mà không có sức hấp dẫn cơ chứ?
Có thể ông đúng, có thể ông sai. Nhưng ông đoán rằng, có gì đó đã biến động trong lòng của Kimijima.
Sự rung động.
Adrian im lặng để cho thợ trang điểm thoa son cho mình, đôi mắt xanh đen u buồn thản nhiên chăm chú vào tiêu đề báo online mà cô đang đọc.
'Người Mẫu A.D rút khỏi showbiz, ẩn mình ở Nhật xây dựng gia đình!'
'Người mẫu A.D bị bắt gặp hẹn hò cùng người tình bí mật!'
'Nhân tình bí mật của A.D là ai?!?'
Phóng viên và nhà báo lúc nào cũng có thể phóng đại mọi sự việc lên nhỉ?
Adrian chầm chậm đọc hết bài báo giật tít rằng cô rút khỏi showbiz để xây dựng gia đình, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười nhạt.
A~ Nhà báo lúc nào mà chẳng thế, họ phải ghi những gì sai sự thật, hoặc phóng đại sự thật lên cũng chỉ vì cái lợi nhuận trước mắt mà thôi. Thông tin sai lệch thì càng hấp dẫn độc giả, bây giờ mấy ai có thể đi theo nghề nhà báo chân chính nữa? Đơn giản bởi vì những độc giả đó còn để ý hay quan tâm đến những tin tức tầm thường nữa đâu. Showbiz là một cái xã hội tồi tệ, những con người trong đây đều có mánh khoé sống sót của riêng họ. Vì thật sự trong đây luôn tồn tại những quy tắc ngầm, ngươi muốn một chỗ đứng vững chắc trong giới? Thì ngươi phải thực hiện những quy tắc đó.
Phóng viên cũng phải kiêng nể những quy tắc đó ba phần, vì cái nghề này là chén cơm của họ, chỉ vì phút giây huy hoàng mà tự mình đánh đổ chén cơm của mình ư? Không, trên thế giới này không có ai ngu xuẩn đến mức đó.
Cơ mà, con người là loài động vật đầy tò mò. Sự tò mò đó thúc đẩy bọn họ, khiến cho bọn họ muốn biết nhiều hơn, càng bới sâu vào hơn.
Hơn nữa, con người là loài động vật thích dẫm đạp lẫn nhau. Ngươi có thể không tin, nhưng con người vốn là thế. Bọn họ thích dày doạ lẫn nhau, dẫm đạp lên nhau để có thể đưa bản thân mình lên cao.
Con người, cũng là loài động vật mang theo mình đầy sự ghen tị. Nếu nói không ghen thì điều đó chỉ là dối trá, ai cũng mang theo mình sự ghen tị trong mình. Khi bản thân mình nhìn một người vượt trội hơn mình, rất ít người có thể suy nghĩ rằng "Ồ, đây chính là mục tiêu mình huớng tới!", mà nó sẽ là "Mình có gì không bằng cô/anh ta." Sự ghen tị này làm mục nát cái tâm lương thiện vốn có của con người, sự ghen tị này làm cho họ sẵn sàng đào bới mọi thứ về chúng ta, những gì bất lợi, những gì không hay ho đều bị lôi ra để đạp chúng ta xuống.
Con người mà, mang trong mình phần nhút nhát tự ti, cho nên họ phải hạ thấp những người hơn họ xuống, hoặc là đạp họ xuống, để bản thân họ cảm thấy khoái trá, cảm thấy rằng... bản thân họ chiến thắng.
Họ nghĩ rằng cách họ làm là đúng, tự cho mình cái quyền đạp người khác xuống, để thoả mãn cái tư tâm hư vinh của mình, cho dù lời nói của họ có thể trực tiếp đẩy người khác vào con đường chết.
Điều này tuy buồn, nhưng nó là sự thật.
Ngay cả khi làm người mẫu, diễn viên hay bất luận là ca sĩ, chỉ cần ngươi là ngươi được công chúng chú ý tới. Thì chỉ cần một sơ hở thôi, ngươi cũng sẽ bị đào bới từ bối cảnh, gia đình, chuyện đời tư hay bất luận là những chuyện gì nhỏ nhặt nhất như cuộc nói chuyện của ngươi hôm nay. Nhà báo đều có thể huỷ hoại được sự nghiệp của ngươi, và độc giả ấy à, họ sẽ chẳng tin vào những lời thanh minh của ngươi đâu. Cho dù ngươi có khổ sở, hối lỗi hay đơn giản chỉ là thanh minh cho sự việc, thì họ vẫn sẽ có trăm ngàn phương thức để dìm ngươi. Cho dù sự thật có phơi bày ra trước mắt, họ sẽ lựa chọn việc không tin tưởng. Con người chỉ tin vào những gì mà họ muốn tin mà thôi.
Adrian thật sự biết ơn rằng bản thân cô có gia đình chống lưng cho mình, nhưng dẫu sao cẩn thận vẫn hơn. Aiden hỏi cô rằng, liệu suy nghĩ khi bước vào thế giới showbiz đầy ánh quang lại thị phi này của cô có phải là một suy nghĩ ngông cuồng và thiếu tính cẩn thận không.
Câu trả lời là không. Tại sao phải hối hận?
Ít nhất sống trong giới thị phi đầy cạm bẫy nguy hiểm này, cô sẽ không còn phải suy nghĩ về cái chết của bố nữa.
Showbiz đầy thị phi này, là liều thuốc an thần của Adrian. Nó giúp cô bận bịu, giúp cô tập trung vào công việc và tập trung vào việc cẩn thận với mọi người xung quanh.
"Beep~"
"Adrian! Hôm ở sân bay em đã hôn ai vậy? Em có biết là có nhà báo chụp lại được cảnh đó không?" Nhanh nhẹn lướt qua tin nhắn đến từ số khẩn cấp của Max, gương mặt của Adrian dần đanh lại. Chết tiệt, cô hoàn toàn quên mất nụ hôn với Shuji Tanegashima. Sao cô có thể bất cẩn thận đến thế, Nhật Bản không phải là nơi cô có thể tự do đến vậy.
"Xin phép." Đứng lên khỏi ghế trang điểm, Adrian gật đầu với người thợ makeup. "Tôi có cuộc gọi quan trọng phải nghe, cho nên tôi xin phép nghe máy một chút."
"Cứ tự nhiên, A.D" Dàn ekip vui vẻ hồi đáp lại. "Tuy nhiên chúng ta sẽ bắt đầu chụp trong vòng 15 phút nữa đấy nhé."
"Vâng, nhiêu đó thời gian là quá đủ rồi ạ."
Bỏ qua ánh mắt nghi ngờ đầy sắc sảo của Ikuto Kimijima, Adrian nhanh chóng di chuyển ra khỏi phòng chụp. Những ngón tay xinh đẹp nhanh chóng bấm số của vị quản lí.
"Em đây, Max."
"Adrian! Nhật Bản không phải là một nơi để đùa đâu! Em đang sống trong môi trường quốc tế đó em có biết không? Những bài báo ở đây chúng ta có thể đối phó, nhưng còn báo của nước ngoài ư? Em mất trí rồi sao?!!" Lời mắng nhiếc lập tức truyền ra như vũ bão, ồ ạt mà tới tấp, mà Adrian cũng chỉ biết ngồi nghe. Vì cô thật sự mất cảnh giác.
"Nói cho anh nghe, người đó là ai?!"
"Shuji Tanegashima. Em tình cờ đi chung chuyến bay với U-17 Japan, và bọn em có cùng nhau đi uống cà phê. Rồi sau đó, cậu ta hôn em."
"Em có tình cảm với cậu ta không Adrian?"
"Không, em với cậu ta không là gì cả, đơn giản là chung ngành người mẫu với nhau. Tương lai có thể em sẽ trở thành giáo luyện cho camp của Nhật Bản, cũng xem như là giáo luyện của cậu ta." Adrian đưa tay lên đỡ trán, cô thở dài một hơi. Tại sao bản thân cô lại có thể bất cẩn tới như vậy. "Có tình cảm với cậu ta là điều không thể!"
"Adrian, em nên nhớ em đang ở tình trạng nào, anh không cấm cản em yêu đương. Cơ mà tình hình trước mắt không khả quan cho lắm, cho nên em hãy cẩn thận. Em không biết đám nhà báo đấy sẽ cắn xé em như thế nào nếu bọn họ nắm được thêm thông tin nữa đâu."
"....Em rõ rồi." Adrian cúp máy, đôi mắt buồn nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu. Yêu đương sao?
Không, cô không hợp với tình yêu, không hợp với yêu đương. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Bây giờ Adrian chỉ muốn tập trung vào Tennis và mọi chuyện cô đang làm. Đưa nền tennis Nhật Bản lên một tầm cao mới, ít nhất là không chùn bước khi gặp đội tuyển Đức. Đội tuyển quốc gia Đức là một trong những đội tuyển đáng gờm nhất và cũng là đội vô địch liên tiếp 3 năm liền trong hạng mục toàn cầu.
Làm một Supporter và là cựu tuyển thủ Tennis, Adrian biết được đối thủ mạnh cỡ nào, cô không nói rằng Nhật Bản yếu, song, vẫn chưa đủ. Chưa đủ đến tầm với đó.
Khoảng cách giữa hai đội quá chênh lệch.
Và cô phải làm biến mất sự chênh lệch đó.
"Miss A.D, đã đến giờ quay rồi." Tiếng gọi của nhân viên cắt đứt dòng suy nghĩ của Adrian. Cô gật đầu, bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển bước vào bên trong.
Adrian nghĩ, cô phải xem sơ qua Camp 17 trước khi huấn luyện xong cho các trường.
Nắm rõ bọn họ thì mới có thể điều chỉnh và nâng cấp họ lên một trình độ khác.
Tuyệt đối, không thể thua!
"Được rồi, Ikuto, cậu hãy ôm eo A.D nhé. A.D, em hãy đưa gương mặt gần hơn với cậu ấy. Đúng rồi, đẹp lắm!" Vị nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh chỉ đạo liên tục, đầu tiên sẽ là bộ ảnh, rồi sau đó là một đoạn quảng cáo son ngắn. Lịch trình của hai người mẫu này hôm nay đều rất bận rộn, cho nên ông phải canh chừng thời gian.
A.D và Ikuto Kimijima đều là những người mẫu có tên tuổi, nhất là Ikuto, cậu ta đồng thời là một diễn viên/ ca sĩ của Nhật Bản có tiếng. Cho nên ông không phải quá đau đầu và mệt mỏi khi điều chỉnh tư thế cho bọn họ. Dẫu sao, những người chuyên nghiệp thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn mà.
Còn A.D, nàng thơ của các nhãn hiệu thời trang đắt giá. Nàng thơ độc quyền của các hãng Haute Couture. Quả thật rất biết cách làm việc.
Vị đạo diễn nổi tiếng kia luôn miệng khen cô bé này, từ khí chất cho tới gương mặt. Đều là tinh tú trên trời, quá đỗi hoàn mỹ.
Song, vị nhiếp ảnh lại nghĩ, cho dù gương mặt đẹp, cơ thể hoàn hảo thì sao? Nếu như người mẫu không có trình độ, thì bộ ảnh đó không có hồn. Không thể lột bỏ hoàn toàn được cảm xúc, khí chất, ý nói của bộ ảnh. Ông là một người vô cùng khắt khe trong công việc, và đây là lần đầu ông làm việc cùng A.D.
Khí chất không sai, gương mặt xinh đẹp, nhưng biểu cảm thì quá cứng nhắc.
"A.D, em có thể hành xử giống người yêu hơn được không? Đây là chủ đề về tình yêu nồng cháy, em nhìn biểu cảm của em xem? Đó là biểu cảm về tình yêu sao?" Nhiếp ảnh gia cau mày bỏ máy ảnh xuống, ông nhăn mặt chỉ vào những bức ảnh vừa mới được chụp. "Nếu em không muốn kéo dài thời gian, thì em nên điều chỉnh lại biểu cảm của mình đi!"
Adrian nhìn qua bức ảnh, quả thật, gương mặt cô không tạo ra được một chút cảm xúc nào. Quá cứng nhắc, quá giả tạo.
Nhưng, Ikuto Kimijima lại làm rất tốt. Biểu cảm của cậu ta rất chân thật và quyến rũ. Dựa theo góc độ của cô khi nhìn bộ ảnh, có thể nói cậu ta yêu cô vô cùng.
Quả thật mình chỉ hợp làm mẫu đơn.
Adrian hiếm khi chụp cùng mẫu nam trong những bộ ảnh liên quan tới tình cảm như thế này. Đừng nhìn vào bộ chụp cùng Shuji Tanegashima, bộ đó khiến cô phải chụp lại tận 3 lần.
Cô không hợp chụp những bộ như này, nhưng vì tính chất công việc không thể nào kén cá chọn canh. Song, Adrian đành phải đâm lao theo lao.
Cô rất thành công trong lĩnh vực chụp cho tạp chí, chụp mẫu của các thương hiệu lớn, catwalk với bộ mặt lạnh. Nhưng Max đã nói cô nên thử sức thêm một tí, và lập tức cô phát hiện, đây là điểm yếu của cô.
Nhưng mà điểm yếu thì phải khắc phục, phải không?
Adrian hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh đen nhắm lại để điều chỉnh cảm xúc của mình. Chỉ cần cố gắng, không gì có thể không làm được.
"Em sẵn sàng rồi, xin phép cho em được thử lại."
Nhìn cô người mẫu trẻ tuổi trước mặt, vị nhiếp ảnh gia nhíu mày. Nhưng rồi ông cũng ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lại. Hi vọng cô làm được, A.D. Nếu không, ông sẽ rất thất vọng.
"Hình chụp có thể nói rằng hoàn hảo rồi, nhưng việc khó chính là quay quảng cáo. Hai cô cậu nếu đã đọc sơ qua kịch bản thì đều biết ở cuối quảng cáo sẽ có một nụ hôn. Không cần thiết phải hôn thật, nhưng yêu cầu chạm môi vẫn là thiết yếu." Vị đạo diễn lớn tuổi nhìn qua bộ ảnh, hài lòng gật đầu. "Hãy lấy tấm này làm poster chính. Và rồi khi cậu Ikuto bắt đầu tô son cho A.D, thì nụ hôn sẽ diễn ra vào khoảng 3 giây sau khi tô. Cô cậu cần thì có thể diễn thử với nhau trước. 15 phút sau chúng ta sẽ bắt đầu quay!"
"Không cần thiết phải diễn thử đâu ạ." Adrian lên tiếng, cô đọc sơ qua kịch bản, nếu kết thúc nhanh vậy thì không hẳn là cần lo lắng quá. Đôi mắt xanh đen nhìn qua phía Ikuto Kimijima đang trang điểm lại. "Cháu sẽ làm tốt phần này, mọi người xin hãy nghỉ ngơi đi ạ."
Cậu ta, là bạn của Shuji Tanegashima đúng không nhỉ? Cậu ta có tên trong 1st String, thì hẳn là biết Shuji. Đúng không?
Tấm ảnh poster chính được chọn là Adrian ngồi ở dưới sàn nhà, đầu ngả lên chân của Ikuto. Trong bức ảnh là Ikuto quyến rũ ngồi dựa vào ghế sofa, xung quanh là hàng đống son la liệt. Điều đặc biệt là, bức ảnh này là màu trắng đen, chỉ trừ đôi môi Adrian và dấu son trên má Ikuto là màu đỏ. Tư thế hai người vô cùng ám muội, nhìn vào bức hình đều cảm thấy một bầu không khí vô cùng quyến rũ và ái muội. Phải kể đến biểu cảm của hai người đã tô điểm cho bức hình càng thêm ám muội.
Như một cặp đôi chân chính vậy.
Ikuto Kimijima nhanh chóng có được mấy tấm hình mới chụp, hắn ta để ý đến tấm A.D đứng từ sau ôm cổ hắn. Đôi môi đỏ kề sát vào da thịt, cùng với vết tích vết hôn được tạo thành. Quả thật rất là...tư tình.
Ikuto Kimijima biết thừa rằng Shuji Tanegashima yêu thầm A.D. Cậu ta không có tình cảm với A.D, tuy chỉ là rung động nhỏ, nhưng Ikuto cho rằng nó không phải là tình yêu. Tuy rằng trong lúc chụp ảnh thật là làm cho người khác phải liên tưởng.
Song, trêu chọc Shuji một tí hẳn là không quá đáng.
Nhếch môi nở nụ cười đầy gian xảo, Shuji a~ Hi vọng cậu thích món quà nhỏ này của tôi.
"Ding!"
Tiếng tin nhắn vang lên trong căn phòng tập rộng lớn, cắt đi những tiếng ồn phát ra từ việc đập bóng. Shuji nhận ra đó là tiếng phát ra từ điện thoại của mình, liền uể oải hạ vợt xuống.
"Uy Shuji! Chưa đến giờ nghỉ mà sao cậu đã dừng rồi?!"
"A? Tôi xem tin nhắn một tí th-!" Shuji Tanegashima lười biếng ngồi xuống ghế trên khán đài, cầm di động mở tin nhắn ra.
Hắn không hề vui vẻ một tí nào.
Trong hình là ai? Adrian yêu dấu của hắn cùng với đồng đội của hắn chụp hình quảng cáo thân mật với nhau?
Nhìn xem nhìn xem, tư thế đầy sắc tình lại ám muội như này. Lại còn gần sát vào nhau như vậy. Shuji tuyệt đối là ghen hỏng rồi.
Hắn rất bực mình!
Đừng nhìn một thân bề ngoài khoan thai nhẹ nhàng của Shūji mà đánh giá thấp hắn ta. Đối với Adrian, Shūji Tanegashima luôn tồn tại sự độc chiếm hữu nặng nề. Hắn ta đã cố khắc chế sự âm trầm của mình vào bên trong để tiếp cận Adrian một cách nhẹ nhàng nhất.
Chỉ có trời mới biết hàng đêm hắn si mê Adrian đến cỡ nào.
Hắn tự hào, hắn là người đầu tiên chụp hình mẫu đôi với Adrian.
Hắn tự hào rằng hắn biết được thật ra Adrian cũng có lúc vô cùng đáng yêu như vậy. Nhìn em ấy lúng túng trước máy ảnh khi phải bày tỏ tình cảm khiến trái tim hắn không tự chủ được mà loạn nhịp.
Và bây giờ em ấy cùng với Ikuto Kimijima chụp bộ ảnh còn thân mật và quyến rũ hơn?
Chưa kể đến, Ikuto Kimijima còn khiến hắn phát điên lên vì ghen tị.
Không công bằng!
Shūji Tanegashima âm trầm siết điện thoại, tâm trạng của hắn ta vô cùng tồi tệ. Song, hắn lại bình tâm xuống một cách nhanh chóng.
Adrian không phải người dễ dãi, em ấy rất kín đáo và phòng thủ trong chuyện tình cảm. Tiếp cận được Adrian rất là khó, cho nên Shūji tin rằng hắn sẽ không phải lo mất Adrian vào tay người nào khác.
Hắn đã tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể cận kề Adrian được như thế này, thì làm sao Ikuto Kimijima có thể gần gũi với em ấy được.
Khả, hắn vẫn không thể nào nuốt trôi được cục tức này.
1st String đều biết Shūji Tanegashima si mê Adrian Vallencia. Hắn ta không ngại công bố cho mọi người biết, người hắn yêu là em ấy.
Phần để đánh dấu chủ quyền, thứ hai là răn đe những người có ý với em ấy.
Hắn là No2 trong Genius 10, đứng ở sân 1. Trong camp đương nhiên không ai muốn dành nữ nhân với hắn, bọn họ không thể nào để một nữ nhân ảnh hưởng tới sự nghiệp Tennis chuyên nghiệp của bọn họ được. Hơn nữa nếu như tranh giành nữ nhân với lại No2 thì có lẽ không hay ho cho lắm.
Nhưng hắn quên mất, mị lực của Adrian. Em ấy vô cùng hấp dẫn. Đôi khi tiếp xúc với Adrian rồi lại càng muốn tìm hiểu sâu thêm, muốn biết mọi thứ thuộc về cô ấy. Adrian như là thuốc phiện vậy, từng tí từng tí thấm đẫm vào trong máu, trong cơ thể. Đến khi nhận ra thì chất độc đó đã ăn mòn cả cơ thể lẫn tâm hồn, không tài nào thoát ra được.
"Cậu đây là đang thách thức tôi sao Kimijima ~シ"
Thiếu niên anh tuấn lặng lẽ nhếch môi lên cười thầm. Nhìn xem~ mới trêu chọc cậu ta một tí, mà chưa gì đã dựng hết lông lên với hắn. Tỉ như một mãnh sư đang gần sát bên vậy.
Không cần nhìn mặt của Shūji, Ikuto cũng biết lời nói cậu ta mang theo âm trầm và đầy ý đe doạ. Shūji vốn vui vẻ và thoải mái cũng có lúc đầy áp khí như vậy sao? Đây là lần đầu tiên hắn được diện kiến một mặt này của Shūji.
Khả, trước giờ hắn biết Shūji Tanegashima yêu Adrian Vallencia cỡ nào. Cùng trong giới model với nhau, tuy rằng Shūji thường chụp cho tạp chí và hắn thì bên quảng cáo, nhưng vẫn biết thông tin về nhau. Chưa kể đến bọn họ cùng chung 1st String, trong Genius 10. Shūji thường xuyên nhắc tới Adrian Vallencia, đến nỗi, bản thân Ikuto Kimijima cũng biết được Adrian như thế nào.
"Thôi nào~ cậu không nên đối xử với chiến hữu của cậu như vậy đâu Tanegashima~"
"Tôi sẽ không đối xử tệ với cậu nếu như cậu không làm tôi buồn ~" Âm trầm gửi đi tin nhắn, Shūji Tanegashima buồn bực cầm chai nước lên uống. Hắn ta phải mau chóng hạ hoả.
Ha!
Bạn là bạn, còn người yêu là người yêu.
Shūji và Adrian chưa là gì với nhau cả, mình hắn ta đơn phương cô cho nên hắn rất sợ một ngày nào đó Adrian ngả vào vòng tay của ai khác. Trái tim hắn sẽ đau đớn mà rỉ máu tới chết mất.
Giờ hắn ta chưa có quyền!
Không phải người yêu, không phải gì cả!
Thần linh mới biết được hắn ta ghét chữ bạn cỡ nào. Shūji Tanegashima không muốn là bạn, hắn muốn là người yêu của Adrian.
"Ne ne Kimijima ~ Có phải Adrian của tôi xinh lắm đúng không~ Tiện thì cậu gửi lời cho tôi là tôi nhớ em ấy lắm nhé. Còn chúng ta sẽ nói chuyện sau khi cậu trở về đây, ne Kimijima."
Ikuto Kimijima nhìn vào tin nhắn đầy sở hữu và cáu giận của Shūji Tanegashima mà bật cười. Cậu ta đúng là yêu tới điên rồi.
Nhưng, A.D đẹp thật.
Hắn cũng chỉ là một người con trai bình thường, tuy trong giới model và tiếp xúc với nhiều mỹ nữ khác nhau. Song, hắn cảm thấy Adrian tốt lắm. Nhưng, hắn ta không đến nỗi tồi tệ mà phải cướp đi người tình trong mộng của bạn. Với cá tính nhìn thì vô hại nhưng lại rất nguy hiểm của Shuji, e rằng cậu ta sẽ âm thầm chỉnh hắn tới chết nếu hắn ta đụng chạm tới thân ái của cậu ta.
Nghĩ tới cảnh Shūji âm trầm bực mình, khoé môi Ikuto lại nở nụ cười.
Tình yêu, thật khó hiểu.
Bước chân xuống xe đưa đón, Adrian mệt mỏi thở dài.
May mắn, không có nụ hôn nào cả.
Đoạn phim quay chụp rất thành công, bọn họ đã tạo ra được một bầu không khí đủ ái muội mà kiều diễm mà không cần quá thân mật với nhau.
Nhưng, nói không hôn thì không hẳn, mà là môi cô còn cách môi Ikuto Kimijima 3cm.
Adrian nghĩ, chắc cô sẽ không nhận đóng cặp trong một thời gian để tránh phiền phức. Vừa khó xử lên bản thân mình mà lại vừa dễ bị cánh nhà báo để ý.
Cơ mà, Ikuto Kimijima cũng không đến nỗi nào tệ. Cậu ta rất thân sĩ và đàn ông, tuyệt nhiên không đụng chạm da thịt nhiều với Adrian. Hơn nữa, cậu ta nói cậu ta là bạn của Shūji Tanegashima. Nhắc tới Shūji, Adrian lại cảm thấy phiền lòng.
Phiền lòng vì không biết phải đối mặt với cậu ta ra sao. Phiền vì cô có thể thấy rõ được tình cảm cậu ta dành cho cô như thế nào. Nhưng, không thể.
Bước vào trong khu căn hộ của mình tại Mỹ, Adrian đi lên tầng của mình. Cô rất muốn nghỉ ngơi lúc này, công việc dồn ép trong một ngày rất mệt mỏi.
Loay hoay bấm mã số để mở cửa thì có một bàn tay đặt lên cửa. Cơ thể thon thả của cô bị bao trùm bởi một thân thể cường tráng của nam nhân. Mùi xạ hương mang theo mùi quýt này, Adrian không dám tin cũng không muốn quay lại tiếp xúc.
Ryoga.
"Yêu dấu, em đã đi đâu trong khoảng thời gian này~?"
Bảo: Xin chào mọi người, đã rất lâu rồi kể từ khi Bảo update truyện. Thật xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ đợi Bảo như thế này. Đồng thời Bảo cũng muốn gửi lời cảm ơn trân trọng nhất với những bạn độc giả đã đi theo Bảo từ lâu và không mất lòng tin vào Bảo. Cảm ơn mọi người nhiều lắm, nhận được tin mọi người vẫn vào chờ đợi Bảo, khiến cho Bảo rất xúc động.
Bảo đang dần quay trở lại với công việc viết truyện, tuy sẽ chậm chạp, nhưng Bảo đã nói, Bảo sẽ không bỏ truyện. Và nếu dù có, Bảo sẽ thông báo với mọi người, mà nếu Bảo có bỏ, thì phải có gì đó nghiêm trọng thì Bảo mới từ bỏ.
Cảm ơn mọi người, Bảo đã về rồi đây ฅ^•ﻌ•^ฅ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro