9/12/2015
Solar xông thẳng vào bên trong quán cà phê, với sự phấn khích hằn sâu trên gương mặt. "Ouch!" cô hét lên, ngượng ngùng che lấp sự bẽn lẽn khi đối diện với ánh nhìn 'bắt thóp' của các vị khách hàng khác, ôi chao vẫn mãi mãi là một kẻ vụng về.
Sau vài giây lướt quanh, khẽ cau mày như chấp nhận sự thật tàn nhẫn rằng cô thật sự cảm thấy không ổn. Như vết thương âm ỉ kéo dài dẫu đã qua những khúc giao mùa, hôm nay chúng lại tái phát.
Moonbyul không có mặt ở đây.
Ngước sang đồng hồ đôi chút trước khi trở về vị trí quen thuộc đồng thời nhấn nút khởi động laptop trong cơn buồn bã. Các khớp ngón tay vang lên đều đặn như thể bị chủ nhân của chúng trút giận một cách vô cớ, sau vài giây ta lại nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng khác được tạo nên từ những ô vuông nhỏ nhắn ấy.
Vô thức thở dài, dẫu cho ánh mắt bám chặt lấy những kí tự vô nghĩa trên bàn phím nhưng Solar thừa biết rằng tâm trí thật sự của bản thân đang dõi theo một khoảng xa xăm. Đôi khi lại lướt sang những dãy bàn trong tầm và cứ lặp đi lặp lại hành động một cách chán nản.
"Từ lúc nào mà cả chiếc laptop này cũng trở nên ảm đạm đến vậy?"
25/08/2017
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro