Chapter 30 ( Part 1) END.
Vì thấy chap 30 dài quá à, tới 5000 mấy từ lận nên tui sẽ chia thành 2 phần :)))
Mọi người đọc fic zui zẻ à 😤
___________////////////____________
Tiếng trống vang sầm truyền vào nơi chính điện, Diêm vương nghiêm nghị ngồi trên ngôi cao phải tạm dừng chuyện xử lý văn thư cho lệnh đưa người đánh trống đến diện kiến.
- Kim Yongsun xin bái kiến Diêm vương.
Theo đúng lễ nghi mà hành sự, Yongsun trước tiên nếu rõ họ tên tiếp theo mới hạ gối xuống sàn, dập đầu hành lễ.
- Không phải đã đến giờ chuyển kiếp à, ngươi đến làm gì để lỡ việc ?
Vuốt bộ râu dài quá ngực của ngài, Diêm vương với chất giọng bừng bừng sát khí buông lời chất vấn nàng.
- Thần đem lá gan nhỏ bé của mình đến đây để xin được dời lại thời gian luân hồi . . .
- To gan ! Dám ra điều kiện với bổn vương gia ?
Diêm vương tính tình thuộc loại người dễ nóng giận và có cái tôi cao ngất trời, nàng đến đây để nói mấy lời này khác nào chọc tức ngài. Chẳng để Yongsun nói xong, ngài đã cướp lời, tay đập mạnh xuống bàn tỏ vẻ không vừa ý.
- Ngài có thể ra điều kiện, bất cứ gì cũng được miễn có thể đổi lại việc thần vừa yêu cầu.
Yongsun gan lì nói tiếp, một mực giữ chính kiến mặc cho điều kiện ở Diêm vương có khắc nghiệt đến đâu đi nữa.
- Ngươi muốn dời đến khi nào ?
Đôi mắt to lớn đanh lại, hạ hỏa bằng một hơi thở sâu, Diêm vương quan sát kĩ càng nữ nhân trước mắt muốn tìm hiểu nguyên do mà một người yếu ớt như nàng lại có thể không sợ trời, không sợ đất tìm đến ngài nói những lời lộng ngôn.
- Năm 1992 .
- Thật nực cười, ngũ quan nàng sáng rực như vậy không lẽ nào lại là một kẻ ngốc, nàng có biết từ đây đến lúc ấy là bao lâu hay không ?
Diêm vương không nhịn được mà cười to một tiếng, nữ nhân này sau khi chết thì lý trí bị suy giảm đi dẫn đến lú lẫn nên không biết rõ được bản thân đang nói gì thì phải.
- Biết rất rõ nên thần mới mạo muội đến đây.
- Vì lí do gì ?
- Giữ đúng lời thề với một người.
- Hóa ra ngươi là người mà ông bà mai mối trong một lần lỡ tay đã kết nhầm sợi dây chỉ đỏ. Ta nhớ ra rồi, ngươi là hoàng hậu Kim Yongsun của Nam quốc.
Diêm vương với chất giọng đặc trưng vang lên tiếng cười ngạo nghễ khi sực nhớ ra thân phận của nàng :
- Đó là sự tắc trách của người trên trời, ta ở đây không có phận sự giúp họ gỡ rối nên ta không phê chuẩn, mau trở lại cổng luân hồi trước khi người biến hành ngạ quỷ không có chốn dung thân.
- Nếu đã vậy thì thần xin phép được hỏi ngạ quỷ ở đây nơi nào nhiều nhất vậy ?
- Ngươi hỏi điều đó để làm gì ?
- Để đọc kinh phổ độ cho họ trước khi vẫn còn hồn phách của một con người, thần không muốn để phí phạm dù chỉ một giây phút nào nếu chúng có thể sẽ giúp được ai đó.
Không thể giữ lại phần ký ức và thất hứa với Moonbyul, Yongsun khác gì mang tội vong ơn bội nghĩa, nhiêu đó thôi cũng không đủ tư cách để đứng trên bục cầm lấy chén canh từ tay lão bà, nàng sẽ ở đây để trả giá cho tội trạng của chính mình ngay cả khi chỉ là một linh hồn.
- Phía bên kia sông, họ là vong hồn vất vưởng không thể bước chân vào chốn địa phủ.
- Cảm ơn ngài, thần xin cáo lui.
Cúi đầu chào, Yongsun thoăn thoắt rời khỏi chính điện di chuyển trở lại bờ sông trước đó đã đi qua rồi hạ người ngồi xuống tản đá to, chấp tay cầu nguyện cho những linh hồn đang tụ tập dọc bờ đê phía bên kia.
- Thưa vương gia, hồn phách của nữ nhân kia càng lúc càng mờ nhạt, sắp không còn chịu được nữa.
Tổng quản trở lại sau khi được lệnh đi theo nàng để xem xét mọi chuyện, báo cáo tình trạng yếu ớt của Yongsun cho Diêm vương sau hơn bốn canh giờ. Lúc này trên thế gian đã bắt đầu tờ mờ sáng, nếu Yongsun vẫn không chịu đầu thai chuyển kiếp sẽ trở thành ngạ quỷ, ngàn đời không thể siêu sinh.
- Đúng là nha đầu cứng đầu cứng cổ, mau đưa nàng ta trở lại địa phủ, nhận nàng ta vào đền thờ Seoni phụ việc vặt trong bếp, bảo khi nào muốn đầu thai thì đến tìm ta.
Diêm vương mủi lòng bởi sự thánh thiện của nữ nhân này mà ban đặc ân hiếm có, dẫu sao khi còn sống nàng ấy cũng chưa hề phạm tội nặng, cốt yếu bị đưa xuống địa phủ là vì tâm tình còn vướng chuyện phàm tục, nếu không giải tỏa được khó lòng mà lên trời thừa hưởng phúc lợi nơi thiên đình.
- Tuân lệnh vương gia !
.
.
.
Seoul, năm 2020.
- Đưa tôi đến trụ sở chính của phòng thí nghiệm Seoul.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp yên vị trong chiếc taxi vừa bắt được trước cổng sân bay, dường như cô nàng vừa từ nước khác trở về Hàn quốc.
- Cảm ơn .
Sau khi thanh toán, nàng rời khỏi taxi. Tiếng giày cao gót ma sát dưới nền gạch men tạo nên âm thanh có đôi phần chói tai, nàng di chuyển đến khu họp báo đang đông đúc các nhà báo bao quanh. Tháo chiếc mắt kính đen cho vào chiếc túi xác cầm tay đắt tiền, xem giờ trên chiếc đồng hồ trên tay, môi nàng cong lên một nụ cười hài lòng vì cuộc họp báo vẫn chưa diễn ra. Hòa mình vào đám đông, nàng chọn cho mình một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng rồi chờ đợi.
- Cuộc họp báo cho sản phẩm khoa học mới xin được phép bắt đầu ! Xin mời trưởng phòng thí nghiệm Seoul kiêm giám đốc sản xuất của công ty thương mại SM cô Moon Byul Yi cùng cô Bae Irene người đồng sáng tạo ra sản phẩm mới ngồi vào vị trí trung tâm cùng các vị khác ạ.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, Moonbyul nghiêm nghị trong chiếc áo sơ mi xanh khoác bên ngoài chiếc áo blouse trắng chuyên dụng, tóc được búi lên gọn gàng rải bước lên bục ngồi vào vị trí trống ngay giữa. Nối đuôi theo sau là Irene, nàng hiện tại là trợ lý của Moonbyul và là người đồng sáng tạo ra sản phẩm lần này.
- Xin chào mọi người, hôm nay tôi mở cuộc họp báo này không biết mọi người có nghĩ ra đó là giới thiệu sản phẩm gì chưa ?
Moonbyul trổ tài hoạt ngôn bắt đầu cuộc họp báo một cách tự tin nhất, cô không muốn theo quy củ tạo cảm giác nặng nề và thiếu thoải mái như các tiền bối đi trước của mình.
- Tôi không biết là sản phẩm gì nhưng cũng xin đoán là cô Moon và cô Bae đang công khai mối quan hệ phải không ạ ? Hai người đang đeo nhẫn đôi kìa, trước đây cũng có rất nhiều tin đồn rồi.
Một phóng viên vừa được nhân viên chuyền micro đến đã hăn hái săn tin, chuyên môn của nhà báo chính là soi mói nhưng đằng này lại ngời ngời trước mắt như thế, chẳng trách được khi nó được chọn làm câu hỏi đầu tiên. Khi dứt câu hỏi cả khán phòng đều trở nên phấn khởi, các nhà báo trên tay cầm chắc những chiếc máy ảnh kĩ thuật số chú tâm vào đôi nhẫn cả hai đang đeo liên tục tác nghiệp.
- Chúng tôi chỉ là bạn đồng nghiệp, thật ngại khi để xảy ra hiểu lầm không đáng này, ý tôi là. . .
- Có phải vậy không khi có rất nhiều tấm hình được chụp lại rằng cả hai thường xuyên đưa đón nhau và còn qua đêm ở nhà nhau rất nhiều lần ?
Moonbyul còn chưa kịp nói hết lời thì đã nhận được câu hỏi khác, mọi thứ bỗng trở nên náo động không còn trong phạm vi tầm kiểm soát.
- Mọi người xin trật tự, sự kiến chính hôm nay là giới thiệu sản phẩm mới, đúng không ? Chúng ta nên tập trung vào nó thì hơn.
- Hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi đi ạ, hai người qua đêm tại nhà nhau rất nhiều lần có phải là đã tính đến chuyện kết hôn đồng giới rồi không ?
Có vẻ mọi việc vẫn không khác đi, những câu hỏi về mối quan hệ của hai người mỗi lúc một nhiều và nhân vật chính thì chẳng hiểu nguyên nhân nào mà mọi chuyện lại như thế này, trước giờ họ chưa hề lên mặt báo về chuyện tình cảm.
Giữa đám đông nháo nhào ấy, cô nàng ngồi phía cuối hàng lặng lẽ rời khỏi vị trí, cả thân quay người về hướng cửa có lẽ muốn rời khỏi. Moonbyul từ phía cao trên sân khấu bỗng nhìn thấy dáng vẻ ấy quá đỗi quen thuộc, trái tim gợi lên từng cơn nhức nhối vô cớ và có điều gì đó thôi thúc cô phải đuổi theo bóng lưng ấy ngay bây giờ.
- Tôi xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ cuộc họp báo nên được dời lại vào ngày khác.
Dứt lời, Moonbyul đặt micro trở lại bàn rồi nhanh chóng bước xuống từng bậc thang, chạm chân vào phần mặt phẳng trên nền gạch mới liền tăng tốc nhanh như chớp chạy theo cô nàng kia.
- Yongsun ?! Có phải cậu không ?
Moonbyul chỉ còn cách cô nàng kia tầm năm mươi mét, cô lớn tiếng hét lên trong khuông viên của tầng trệt của phòng thí nghiệm nơi để tiếp đón khách. Moonbyul biết chuyện này là bất khả thi nhưng lại muốn tin vào giác quan của chính mình bởi cảm giác quen thuộc này, tướng mạo này thật không thể sai lầm được.
- Cậu nghĩ Yongsun sẽ nghĩ gì khi biết những tin tức vừa rồi trong họp báo hả, Moonbyul ?
Cô nàng xoay người lại, một gương mặt quen thuộc nhưng không phải người mà Moonbyul trông đợi, Jung Wheein nữ tỳ của Yongsun thời Nam quốc.
- Wheein ?! Làm sao cậu có thể ở tương lai ?
Có chút bối rối, Moonbyul không nghĩ rằng có thể gặp lại Wheein ở kiếp này, lại còn có thể nhớ về chuyện cũ, xem ra có lẽ nàng ấy đến được tương lai nhờ một điều kì diệu nào đó.
- Không quan trọng, việc quan trọng ở đây là tôi cho người điều tra về cậu thì nhận được mớ thông tin vừa được các nhà báo khui ra. Cậu còn gì để giải thích nếu Yongsun đang có mặt ở đây ?
Wheein bày tỏ sự uất hận, nàng cảm thấy chủ nhân của nàng hi sinh vì một người như thế này thật sự không xứng đáng. Tốn công sức ngàn năm tu luyện nơi địa phủ, trông đợi mỏi mòn ngày đêm chỉ để giữ đúng lời hẹn ước xưa nhưng giờ thì sao, họ đã có bóng hình người khác thay thế.
- Ý cậu là Yongsun cũng ở đây sao ?
Nghe đến người con gái ấy, lý trí Moonbyul liền rơi vào chốn hư ảo chẳng còn màng đến bất cứ điều gì. Cô rút ngắn khoảng cách cùng người đối diện, nắm lấy tay Wheein bằng đôi tay đang trở nên run rẩy của mình, đôi mắt nâu sẫm trực tràng nước mắt mở lời hỏi.
- Tôi nghĩ là không cần phải trả lời câu hỏi này đâu .
Tách tay Moonbyul khỏi tay mình, Wheein lạnh nhạt trả lời. Tâm can nàng bấy giờ đang nóng rực vì tức giận chẳng muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa và từng bước một tiếng đến cửa ra vào với ý định rời khỏi.
- Wheein xem như tôi cầu xin cậu, hãy trả lời tôi đi.
Mặc cho có bao nhiêu phóng viên từ phòng họp báo bước ra và chụp ảnh, Moonbyul vẫn đuổi theo Wheein, quỳ trước mặt nàng cầu xin câu trả lời thật lòng.
- Byulyi, cậu làm đang làm gì vậy ? Mau đứng lên ngay.
Irene chen chân vào đám đông, vội vàng đỡ Moonbyul đứng dậy trước khi những tấm hình này có mặt trên mặt báo làm ảnh hưởng đến công ty cũng như chính hình tượng của cô ấy nhưng đổi lại còn bị Moonbyul phủ phàng hất tay khiến nàng ngã xuống ngay bên cạnh.
- Xin lỗi, quy định ở đây không được chụp hình. Xin mọi người vui lòng ra về bằng cổng bên cạnh !
Hyejin và Hani nghe chuyện đã tức tốc rời khỏi phòng làm việc cùng với một số bảo vệ di tản tất cả nhà báo khỏi khu vực tầng trệt.
- Moonbyul cậu điên rồi à ? Vì một cô gái mà quỵ lụy đáng sao ?
Hyejin giao lại cho Hani lo việc đưa các nhà báo rời khỏi và thỏa thuận xóa đi những hình ảnh không hay, còn cô thì bước đến xốc thẳng Moonbyul đứng dậy, hết sức giận dữ quát tháo.
Chát !
Wheein xoay người giáng lên mặt Hyejin một cái đau điếng, mặt còn tỏ vẻ hài lòng với những vết đỏ tấy in hằn trên gò má cô ta.
- Đáng chứ, rất đáng là đằng khác. Cô Ahn Hyejin, cô vẫn miệng mồm như trước đây nhỉ ?
- Whee...Wheein ! Có phải là Wheein không ?
Ôm chặt phần má phải, Hyejin giơ tay định trả đũa nhưng diện mạo quen thuộc ấy đã khiến cô dừng lại mọi hành động, trợn trừng mắt chưa tin vào sự việc đang diễn ra.
- Còn nhớ đến tôi sao ?
Hờ hững hừ một tiếng, Wheein không có ý định nói thêm gì nhưng khi thấy Hani đang tiến đến, trên tay còn có chung kiểu nhẫn của Hyejin thì không nhịn được mà nói khẩy :
- Oh. . . cũng nhẫn đôi như ai kia rồi à ? Tôi khinh !
Cùng lúc đó, có một người con gái tóc vàng ngang vai bước vào.
...
- Wheein, em có dừng lại ngay không ?
To be Continued-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro