1. Cách gặp

         Doãn Minh Nguyệt – chàng trai được xem là niềm kiêu hãnh của gia tộc Doãn, một viên ngọc quý tỏa sáng giữa bao người. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã bộc lộ năng khiếu thiên bẩm với cây đàn piano, những ngón tay nhỏ bé lướt trên phím đàn như thể cậu sinh ra để hòa mình vào âm nhạc. Định mệnh dường như đã sắp đặt sẵn con đường của cậu khi bản nhạc đầu tiên vang lên đã khiến những người xung quanh lặng đi vì kinh ngạc.

Bước ngoặt cuộc đời cậu đến khi cậu giành giải nhất trong một cuộc thi âm nhạc danh giá. Khoảnh khắc đó như ánh bình minh mở ra con đường nghệ sĩ piano rực rỡ trước mắt cậu. Từ đó, cái tên Doãn Minh Nguyệt không chỉ là niềm tự hào của gia tộc mà còn là giai điệu đẹp đẽ trong lòng những người yêu nhạc.

Nhưng tài năng không phải là điều duy nhất khiến cậu trở nên đặc biệt. Minh Nguyệt sở hữu nhan sắc tựa nhân vật bước ra từ truyện cổ tích—đôi mắt xanh thẳm tựa biển cả mênh mông, một món quà cậu thừa hưởng từ cha, và mái tóc trắng bồng bềnh, mềm mại như ánh trăng, một vẻ đẹp được ban tặng từ mẹ. Chính vì diện mạo ấy, cậu trở thành tâm điểm của vô số ánh mắt si mê, nhận được không biết bao nhiêu lời tỏ tình từ những người trót lạc vào thế giới của cậu.

 Trần Thước Ngôn – cậu bé bị bỏ rơi bên một cây cầu nhỏ vào một đêm lạnh giá, nơi ánh trăng lặng lẽ soi bóng hình hài bé nhỏ, cô độc của cậu. Số phận đẩy đưa, cậu được những người trong cô nhi viện mang về nuôi nấng, nhưng nơi đó chưa bao giờ là chốn bình yên. Thay vì nhận được tình yêu thương, cậu trở thành đứa trẻ bị lãng quên. Những đứa trẻ khác bắt nạt cậu, những bữa ăn chẳng bao giờ đủ đầy, và tuổi thơ cậu gắn liền với những công việc vất vả để kiếm tiền duy trì cô nhi viện.

Năm cậu tròn mười tuổi, một tia hy vọng le lói khi cậu được một gia đình nhận nuôi. Cậu đã nghĩ rằng, có lẽ đây là khởi đầu cho một cuộc sống mới, nơi cậu sẽ có một mái ấm thực sự. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ dịu dàng với cậu. Người cha nuôi – kẻ chìm đắm trong rượu chè và cờ bạc – không coi cậu là con mà chỉ là một cái gai trong mắt, trút lên cậu những trận đòn vô cớ. Chỉ có mẹ nuôi là người duy nhất dịu dàng với cậu, che chở cho cậu giữa những cơn bão tố trong gia đình.

Thế nhưng, hạnh phúc nhỏ nhoi đó cũng bị số phận tàn nhẫn cướp đi. Vào cái đêm định mệnh ấy, trong góc tối lạnh lẽo của căn nhà, cậu tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng—người mẹ mà cậu hết lòng yêu thương đã ngã gục trong vũng máu, bàn tay kẻ thủ ác chính là người đàn ông mà cậu buộc phải gọi là "cha". Tiếng thét nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt cậu mở to, trái tim như bị bóp nghẹt. Kể từ giây phút đó, tuổi thơ của cậu hoàn toàn vỡ vụn, để lại một cậu bé lạc lõng giữa thế gian, không nơi nương tựa, không còn bất cứ điều gì để tin tưởng.

Bóng tối đã nuốt chửng lấy cậu... và có lẽ, mãi mãi không thể buông tha.

Tưởng chừng như hai con người với số phận hoàn toàn trái ngược này sẽ mãi mãi bước đi trên hai con đường chẳng bao giờ giao nhau. Một người tỏa sáng rực rỡ như ánh trăng thanh khiết, được cả thế giới ngưỡng vọng. Một người lạc lõng giữa màn đêm vô tận, mang trong tim những vết thương chẳng thể lành. Họ như hai đường thẳng song song, tưởng chừng chẳng có gì liên quan, chẳng có bất kỳ điểm chung nào.

Nhưng định mệnh luôn có cách sắp đặt riêng của nó. Giữa biển người mênh mông, số phận vẫn âm thầm dệt nên một sợi tơ vô hình, lặng lẽ quấn lấy họ, kéo họ lại gần nhau. Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như vô tình, một khoảnh khắc thoáng qua nhưng đủ để khiến dòng chảy cuộc đời họ rẽ sang một hướng khác.

Có lẽ, đó không chỉ là sự tình cờ... mà là nhân duyên. Một sợi tơ mỏng manh nhưng bền chặt, một mối liên kết kỳ lạ giữa ánh sáng và bóng tối, giữa hai tâm hồn tưởng như chẳng bao giờ thuộc về nhau nhưng lại tìm thấy nhau giữa thế gian rộng lớn này...

Đêm hôm đó, như bao ngày khác, Thước Ngôn lặng lẽ đạp xe trở về sau một ngày dài làm việc. Chiếc xe cũ phát ra những tiếng lạch cạch khe khẽ giữa con phố vắng. Cậu chẳng hề để tâm đến những cơn gió lạnh đang rít qua từng góc phố, cũng chẳng để ý đến ánh đèn đường vàng vọt hắt lên bóng mình kéo dài trên mặt đất.

Nhưng hôm nay, trời mưa. Những hạt mưa đầu tiên chạm xuống mặt đường, tí tách vẽ nên những vòng tròn lan rộng. Chỉ trong chớp mắt, cơn mưa trở nên nặng hạt, đổ xuống không chút báo trước. Quần áo cậu nhanh chóng thấm ướt, cơn lạnh ngấm vào da thịt khiến cậu khẽ rùng mình. Không còn cách nào khác, Thước Ngôn vội tìm một mái hiên nhỏ ven đường để tạm trú, chờ cơn mưa ngớt.

Giữa không gian tĩnh lặng của màn đêm, một bóng dáng bất ngờ lọt vào tầm mắt cậu. Dưới cơn mưa xối xả, một chàng trai với mái tóc trắng mềm mại đứng lặng yên, để những giọt nước lạnh lẽo trượt dài trên người mà chẳng hề có ý định né tránh. Tựa như một bức tượng cẩm thạch bị bỏ quên giữa màn đêm, cậu ta đứng đó, cô độc và xa vời, như thể thế gian này chẳng còn gì có thể chạm đến cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, Thước Ngôn không thể dời mắt. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cậu—giữa cơn mưa lạnh lẽo, có gì đó ở người con trai ấy khiến cậu không thể quay đi.Thước Ngôn khẽ lục lọi trong chiếc cặp cũ kỹ, bàn tay lạnh cóng chạm vào thứ gì đó mềm mại—một chiếc dù nhỏ mà cậu vẫn luôn mang theo đề phòng những ngày mưa bất chợt. Cậu nắm chặt nó, ánh mắt vẫn không rời khỏi chàng trai tóc trắng đang đứng lặng dưới cơn mưa.

Cậu ta không hề có ý định trú mưa, cũng chẳng tỏ ra khó chịu vì quần áo đã ướt sũng. Chỉ lặng lẽ đứng đó, mặc cho những giọt nước mưa lạnh lẽo chảy dọc theo mái tóc trắng mềm mại, bám vào từng sợi vải, thấm vào làn da tái nhợt. Trông cậu ta như một bức tượng đá mong manh, bị thời gian và cơn mưa vùi lấp, cô độc giữa thế giới rộng lớn này.

Thước Ngôn không biết vì sao bản thân lại bước tới. Cậu chỉ cảm thấy có gì đó thôi thúc mình hành động—một cảm giác xa lạ nhưng mạnh mẽ đến lạ thường.

Và rồi, cậu giương ô lên, nhẹ nhàng che đi cơn mưa đang dội xuống chàng trai ấy.

Minh Nguyệt khẽ giật mình, đôi mắt xanh thẳm đầy ngỡ ngàng khi nhận ra có ai đó đang đứng bên cạnh mình. Cậu ngước lên, ánh mắt chạm vào gương mặt Thước Ngôn—một người xa lạ, nhưng trong khoảnh khắc này, lại mang đến cho cậu một sự dịu dàng mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.

Thước Ngôn khẽ sững lại. Cậu không nghĩ rằng, ở khoảng cách gần như thế này, chàng trai trước mặt lại có một nhan sắc đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Đôi mắt xanh biếc tựa đại dương sâu thẳm, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh như những vì tinh tú. Làn da trắng mịn càng trở nên mong manh dưới ánh sáng nhạt nhòa của đêm mưa. Mái tóc bạch kim mềm mại, ướt sũng nhưng vẫn mang một vẻ đẹp thoát tục, như thể cậu ta chẳng thuộc về thế gian này.

Trái tim Thước Ngôn khẽ lỡ nhịp. Cậu không phải kiểu người dễ rung động trước ngoại hình của người khác, nhưng vào giây phút này, cậu thực sự không thể không cảm thán trước vẻ đẹp trước mắt.

Nhưng rồi, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nhẹ và cất giọng:

"Này... sao cậu lại đứng dưới mưa như vậy?"

Lời nói của cậu như phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người. Minh Nguyệt chớp mắt, dường như đến giờ mới nhận ra sự tồn tại của Thước Ngôn. Cậu ấy không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu, để vài giọt nước mưa trượt dài xuống má, rồi khẽ cười—một nụ cười phảng phất nét cô đơn khó tả.

"Cậu quan tâm tôi làm gì?"

Giọng cậu nhẹ bẫng, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo như cơn mưa đang rơi.

Thước Ngôn thoáng sững người. Cậu không nghĩ câu trả lời sẽ là như vậy. Cậu không biết tại sao mình lại dừng lại, lại che ô cho một người xa lạ. Nhưng khi đối diện với đôi mắt xanh thẳm ấy, cậu bỗng cảm thấy trong lòng có chút gì đó dao động...

Cậu cũng không biết, phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Minh Nguyệt vẫn đứng đó, ánh mắt xanh biếc ẩn giấu một tia hờ hững, như thể mọi thứ trên đời này đều chẳng thể khiến cậu bận tâm. Dưới màn mưa trắng xóa, cậu trông như một bức tranh lặng lẽ bị vùi lấp trong cơn giông lạnh lẽo.

Thước Ngôn khẽ cau mày. Cậu không hiểu vì sao người trước mặt lại cố chấp đến vậy, đứng yên dưới cơn mưa xối xả mà chẳng hề có ý định né tránh. Cậu khẽ siết chặt cán ô, giọng nói có chút bực bội nhưng lại ẩn chứa sự lo lắng vô thức.

"Cậu có biết đứng dưới mưa quá lâu sẽ bị cảm không hả?"

Minh Nguyệt thoáng sững lại, dường như không ngờ tới phản ứng này. Rồi trước khi cậu kịp phản bác hay né tránh, một bàn tay ấm áp đã nắm lấy cổ tay cậu.

"Đi thôi."

Giọng Thước Ngôn không lớn, nhưng lại mang theo một sự kiên định không thể từ chối. Cậu không đợi Minh Nguyệt trả lời mà trực tiếp kéo cậu đi, đưa vào chỗ trú mưa gần đó.

Cảm giác ấm áp nơi cổ tay khiến Minh Nguyệt thoáng ngây người. Đã bao lâu rồi... cậu không còn cảm nhận được sự quan tâm xuất phát từ một người xa lạ như vậy?

Cơn mưa rả rích rơi, từng giọt nước đập nhẹ lên mặt đường, tạo thành những vòng tròn loang lổ phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp dưới mái hiên, hai chàng trai đứng cạnh nhau, nhưng chẳng ai nói gì.

Thước Ngôn lặng lẽ nhìn cơn mưa, lòng không rõ vì sao lại cảm thấy chút gì đó lạ lẫm. Cậu không quen với việc ở cạnh người khác, càng không quen với sự im lặng kéo dài như thế này. Nhưng Minh Nguyệt thì khác. Cậu đã quá quen với sự đơn độc, quen với những khoảng trống tĩnh lặng bao quanh mình.

Thế nhưng, có lẽ vì hôm nay là một ngày đặc biệt—hoặc có thể chỉ đơn giản là cậu muốn phá vỡ sự im lặng này—Minh Nguyệt khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh khẽ cong lên một chút, cất giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút gì đó tinh nghịch:

"Này, cậu trai tóc nâu... cậu tên gì vậy?"

Thước Ngôn thoáng sững lại, rồi quay sang nhìn Minh Nguyệt. Người trước mặt cậu, dù quần áo còn vương vài giọt nước mưa, nhưng lại có một vẻ đẹp thoát tục đến kỳ lạ. Đôi mắt xanh ấy dường như đang phản chiếu cả đêm mưa tĩnh lặng, khiến cậu không khỏi thất thần trong thoáng chốc.

Sau một lúc, cậu mới đáp, giọng có phần khẽ khàng:

"Trần Thước Ngôn. Còn cậu?"

Minh Nguyệt khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại có chút ấm áp khó nhận ra.

"Doãn Minh Nguyệt."

Minh Nguyệt khẽ mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của Thước Ngôn. Cậu hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo, giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa cơn mưa:

"Tên cậu đẹp đấy."

Thước Ngôn thoáng giật mình. Cậu không nghĩ rằng người này sẽ khen tên mình.

Cậu chưa từng nghĩ cái tên "Trần Thước Ngôn" lại có gì đặc biệt. Nó vốn chỉ là một cái tên bình thường, thậm chí chẳng mang ý nghĩa gì quá sâu xa. Nhưng khi nghe Minh Nguyệt nói ra câu đó, giọng điệu nhẹ bẫng mà chân thành, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Cậu không biết nên đáp lại thế nào, chỉ khẽ siết chặt cán ô trong tay, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt người đứng bên cạnh.

"Ừm... Cảm ơn."

Minh Nguyệt khẽ bật cười, ánh mắt ánh lên một tia thích thú. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa trước mặt, như thể đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai kẻ xa lạ.

Cơn mưa cuối cùng cũng ngừng hẳn, chỉ còn những giọt nước lặng lẽ trượt dài trên những tán cây, tí tách rơi xuống mặt đường loang lổ nước. Không gian trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn hơi lạnh sau cơn mưa phảng phất trong không khí.

Thước Ngôn đã ngồi lên xe đạp, bàn tay nắm hờ lấy tay lái. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên bóng cậu, kéo dài trên mặt đất ướt át. Cậu vốn không phải là người thích nói nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy Minh Nguyệt vẫn đứng đó, cậu lại có chút chần chừ.

"Này, cậu đi đâu vậy?" – Minh Nguyệt bất giác cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Thước Ngôn thoáng dừng lại, quay đầu nhìn cậu, giọng nói vẫn điềm đạm như trước:

"Đi về nhà chứ đâu. Bộ cậu không về à?"

Minh Nguyệt mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng, mang theo một chút gì đó khó đoán. Cậu ngước nhìn bầu trời đã dần trong trở lại, ánh sao yếu ớt bắt đầu hiện ra sau màn mây xám.

"À... ừm..." – Cậu khẽ đáp, rồi sau một thoáng ngập ngừng, cậu khẽ nhếch môi cười nhẹ, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo chút gì đó kỳ lạ:

"Tạm biệt, hy vọng hai chúng ta sẽ gặp lại!"

Thước Ngôn hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Cậu chỉ nhìn Minh Nguyệt thêm một chút, rồi khẽ gật đầu, đạp nhẹ bàn đạp, để chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường ướt mưa.

Minh Nguyệt đứng đó, lặng lẽ dõi theo bóng dáng cậu khuất dần trong màn đêm. Cậu không biết vì sao mình lại nói vậy, nhưng có một điều gì đó trong lòng cậu khẽ mách bảo rằng—đây chưa phải là kết thúc.

Minh Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt xa xăm dõi theo bóng lưng Thước Ngôn khuất dần trong màn đêm tĩnh lặng. Tiếng xe đạp lăn bánh trên mặt đường ẩm ướt mỗi lúc một xa, cho đến khi chỉ còn lại âm thanh của những giọt nước đọng trên tán cây khẽ rơi xuống nền đất.

Cậu khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời sau cơn mưa. Những đám mây xám đã tan bớt, để lộ ra vài vì sao yếu ớt lấp lánh trong đêm. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của màn đêm khiến cậu khẽ rùng mình.

Bất chợt, ánh đèn xe ô tô rọi sáng một góc đường, phản chiếu lên những vũng nước đọng. Một chiếc Maybach màu đen sang trọng lặng lẽ trượt đến bên lề đường, động cơ chạy êm đến mức gần như không phát ra âm thanh.

Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống. Ông ta khoác trên người bộ vest chỉnh tề, mái tóc đã điểm chút bạc, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại ánh lên sự quan tâm. Không nói lời nào, ông ta nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác đen dày trên người và choàng lên đôi vai ướt lạnh của Minh Nguyệt.

"Bây giờ chúng ta về thôi, cậu chủ Nguyệt." – Giọng ông trầm thấp, mang theo sự kính cẩn nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng.

Minh Nguyệt không quay lại nhìn, chỉ khẽ siết nhẹ vạt áo khoác trên người, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên lớp vải. Một thoáng trầm ngâm lướt qua ánh mắt cậu, như thể cậu vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc vừa rồi.

Cuối cùng, cậu khẽ đáp, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng:

"Ừ..."

Rồi không chần chừ thêm, Minh Nguyệt lặng lẽ bước lên xe. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại con đường vắng lặng chỉ còn mùi đất ẩm và chút hơi thở của một cuộc gặp gỡ kỳ lạ dưới cơn mưa đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro