3
Sắc tím.
Trong giấc mơ của Hikaru luôn lấp ló một mái tóc dài đen và một đôi tròng tử tím động lòng người.
"Sai."
Trong giấc mơ của cậu, Sai vẫn luôn đứng trước mắt cậu, mỉm cười dịu dàng, tự hào nhìn về phía cậu.
Anh tự hào về Hikaru của anh lắm!
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
Hikaru mở mắt, đờ đẫn nhìn trần nhà trắng.
Cậu lấy tay quẹt đi nước mắt.
Mình lại khóc khi mơ rồi...
Hikaru định quay sang bên trái tìm chiếc gối ôm hình Pikachu, nhưng rồi cậu nhận ra đây không phải là phòng mình.
"Là chỗ của Ogata-san..." Cậu lẩm bẩm một mình.
Hikaru từng muốn trở thành một cầu thủ bóng đá khi còn bé. Lúc thì muốn trở thành một điệp viên. Khi thì đòi trở thành một đạo sĩ như trong mấy bộ phim kiếm hiệp dài tập.
Hikaru tự hỏi nếu ngày hôm đó cậu không tìm thấy niềm vui khi chơi có hay vẻ đẹp của cờ vây thì sao?
Liệu khi đấy Sai sẽ tồn tại được lâu hơn không?
"Tỉnh rồi à?"
Ogata thì thào, giọng có chút ngái ngủ.
"Ừm."
Hikaru gật đầu. Một vẻ bình tình hiếm thấy và cả sự im lặng khác thường.
Hikaru vẫn không chắc về mối quan hệ của hai người bọn họ. Cả thực tại lẫn tương lai sắp tới.
Nếu nói về tính cách thì cả hai quá khác biệt nhau. Không khác gì dầu đổ vào trong nước. Không cách nào hòa hợp được.
Cả hai tiếp xúc với nhau không nhiều, để lại vô số ấn tượng xấu và cảm giác thiếu ăn toàn khi nhận ra sự hiện diện của nhau.
Ba thứ duy nhất liên kết họ.
Một là dấu hiệu soulmate.
Hai là cờ vây.
Ba là Sai.
Cả hai đều bị ám ảnh bởi Sai.
Nhìn thấy Ogata chuẩn bị châm một điếu thuốc, Hikaru bừng tỉnh.
"Đợi đã."
Cậu ngăn Ogata lại. Đôi mắt màu lục bảo ánh lên sự tinh nghịch của tuổi trẻ (Không phải là do Ogata già đâu).
"Chúng ta đi ăn ramen đi."
Có thực thì mới vực được đạo mà.
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
Sorry cả nhà, mình quên mất là mình có viết bộ này :))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro