Chương 1
Góc nhìn thứ nhất – Ayatsuji Yukito
Yokohama về đêm tĩnh lặng như một tấm vải nhung đen. Ánh đèn đường rọi mờ lên mặt vỉa hè ẩm ướt, phản chiếu bóng tôi kéo dài như chiếc bóng của một kẻ không thuộc về nơi này. Tôi vốn không phải người dễ bị xao động bởi những lời đồn đại phù phiếm, càng không có thời gian để theo đuổi những điều "thú vị" vô nghĩa mà dân thường hay rỉ tai nhau. Nhưng lần này... là một ngoại lệ.
Một cửa hàng búp bê khớp bi phong cách cổ điển gothic châu Âu — vừa mới khai trương được đúng hơn 3 tháng ở khu ngã ba Sumire. Tin đồn lan nhanh khắp Yokohama: những con búp bê ở đó đẹp đến mức khiến người ta run rẩy, như thể đang nhìn thấy một con người thật sự bị thu nhỏ, bị hóa thành sáp, bị đóng băng bởi thời gian. Một thứ gì đó... vừa hấp dẫn, vừa sai trái.
Tôi vốn là người yêu thích búp bê. Từ khi còn nhỏ. Bọn chúng im lặng, trung thành, không phản bội, không nói dối, không khóc lóc cầu xin. Bọn chúng hoàn hảo hơn con người.
Dù hiện tại đang sống và làm việc tại văn phòng thám tử ở Tokyo, tôi vẫn quyết định bắt chuyến tàu muộn để đến Yokohama. Chỉ đơn giản vì tôi muốn nhìn tận mắt cái thứ được cho là "vượt qua cả thực thể người sống".
Lúc tôi đến, đồng hồ treo cổ ngoài tiệm chỉ 21:45. Cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, chính xác là sau mười lăm phút nữa.
Đó là thời điểm tốt nhất — không có khách, không có ánh mắt soi mói, không có âm thanh nhiễu loạn. Chỉ có tôi... và những con búp bê.
Cánh cửa mở ra với âm thanh leng keng dịu dàng, gợi nhớ đến các quán cà phê cổ điển ở Vienna. Bên trong, mùi hương gỗ sồi cũ, nhang thơm nhẹ và sáp ong hòa quyện vào nhau — mùi của những thứ tĩnh lặng và trầm mặc.
Ngay lập tức, tôi bị chặn lại bởi một thiếu niên — thấp hơn tôi ít nhất một cái đầu, mái tóc đỏ rối bù, mặc đồng phục đen với chiếc mũ nhỏ lệch sang một bên. Đôi mắt cậu ta, dù trẻ trung, lại mang theo ánh nhìn đầy cảnh giác như một con sói non không tin bất cứ ai.
"Không được hút thuốc bên trong," – cậu ta lạnh lùng nói, tay khoanh trước ngực. "Quy định của cửa hàng."
Tôi nhướng mày, ngậm lại tẩu thuốc Nhật bằng sứ cổ mà mình vẫn luôn mang theo, chưa kịp bật lửa.
"Ngay cả khách sao?" – tôi nhả khói tưởng tượng, nhún vai.
"Ngay cả chủ tiệm cũng không hút," – cậu đáp gọn. "Nếu muốn vào, cất cái tẩu đó đi."
Thiếu lễ độ, tôi nghĩ, nhưng lại thấy thú vị. Thiếu niên này không biết tôi là ai, không nhận ra tên "Thám tử giết người" đang đứng trước mặt cậu. Và càng đáng lưu ý hơn là, tôi cảm thấy... có gì đó kỳ lạ về mặt năng lượng bao quanh cậu ta. Như một dạng áp lực không thể định hình. Có lẽ là năng lực? Nhưng loại gì? Tôi chưa rõ. Chỉ biết chắc rằng: cậu ta không phải người thường.
"Được rồi," – tôi nhún vai, đút tẩu thuốc vào túi áo khoác vàng đất. "Cậu thắng."
Tên cậu ta, theo bảng tên nhỏ xíu trên ngực, là Nakahara Chuuya.
Cậu lườm tôi một cái, rồi quay người bước dẫn đường vào trong. Một con mèo đen với đôi mắt vàng nhạt như lưu ly xuất hiện từ góc tủ kính, nhảy lên bàn gần đó và ngồi gọn trên một chiếc khăn ren trắng muốt. Nó nhìn tôi chằm chằm, không kêu, không động đậy, như thể một bức tượng sống nhưng ánh mắt của nó như đang đọc cả cuộc đời tôi làm tôi có chút ngạc .
"Yukichi," – Chuuya nói. "Nó sẽ quan sát anh, nên đừng làm gì kỳ lạ."
Một con mèo canh gác. Tuyệt vời.
Nhưng rồi, mọi suy nghĩ của tôi như bị đẩy lùi vào bóng tối khi bước vào gian chính của cửa tiệm.
Tôi... không thể thốt nên lời.
Hơn ba ngàn con búp bê — đủ mọi kích cỡ, mọi chủng loại, mọi biểu cảm. Có con ngồi như quý tộc Pháp thế kỷ 18, mặc váy phồng ren thêu vàng. Có con nằm trong quan tài kính, mặc lễ phục tang tóc như một công chúa vừa qua đời. Có con bé nhỏ như lòng bàn tay, nhưng ánh mắt lại khiến tôi tưởng như mình bị theo dõi.
Không có con nào giống con nào, mỗi con như đang tự kể cho tôi nghe một câu chuyện về chính cuộc đời của nó, thật kỳ lạ nhưng chỉ cần nhìn thôi tôi cũng có thể thấy được câu chuyện của nó, tôi ghé mắt vào một con búp bê mặc đồng phục nữ đầy máu sinh có bề ngoài xinh xắn nhưng bị những vết màu đỏ phủ một bên đầu như thể bị cái gì đó đánh vào đầu làm con búp bê đó chảy máu, tôi liếc xuống dưới và những dòng mô tả của con búp bê nó chân thật đến nỗi tôi tưởng rằng do chính con búp bê này viết .
"Em là Yumiko Hiroto - 15 tuổi, em có một người bạn trai lớn hơn em 5 tuổi, chúng em có một tình yêu đẹp, hay ít nhất là em nghĩ vậy. Sau 6 tháng hẹn hò anh ta bán em cho kẻ khác như những lần anh ta từng làm trước đây rồi bỏ mặc em như thế này"
Tôi khép lại đôi mắt để những hình ảnh về một cô gái có ngoại hình như con búp bê hiện lên trong tâm trí, một cô gái độ tuổi trăng rằm xinh xắn cùng chàng trai cô ấy yêu trải qua 1 cuộc tình chỉ đẹp trong tâm trí của cô ấy, mãi đến sau này cô gái phát hiện ra gã bạn trai đó chỉ là kẻ chuyên lừa tình các cô gái và bán họ lấy tiền.
Tôi thở ra một hơi dài, rùng mình với những ký ức mà con búp bê yumiko kể, tôi chỉ có thể thừa nhận nó quá chân thật, chân thật đến mức tôi không thể phân biệt được đâu là một câu chuyện bịa ra cho con búp bê, đâu là câu chuyện của người thật.
Chúng tinh tế, sống động, chúng có một cuộc đời được viết quá "hoàn hảo" như thể những con búp bê này đều là con người trước khi bị biến thành búp bê.
Tôi đi giữa những tủ kính như lạc vào giấc mơ bệnh hoạn của một kẻ thần kinh.
"Thế nào?" – Chuuya hỏi, giọng vẫn mang vẻ lạnh nhạt, con mèo đen yukichi đang nhắm mắt nằm trên tay chuuya như thể đang ngủ say.
"Tôi hiểu vì sao người ta đồn đại về nơi này," – tôi đáp, ánh mắt không khỏi dòng chữ nhỏ xíu của một con búp bê mặc đồ bác sĩ trên mặt nở nụ cười nhỏ. Nụ cười vui vẻ và hạnh phúc như thể vừa cứu được thêm một người nữa, một nụ cười đẹp dễ lây khiến tôi cũng bất giác hơi nhếch miệng theo. Tôi liếc nhìn vào bảng chữ nhỏ phía dưới: "Tôi đã thề với Hippocrates là sẽ giữ trọn đạo đức của một bác sĩ và thật may mắn là đến phút cuối cùng những đồng nghiệp của tôi vẫn nhân từ để tôi cho tôi cơ hội để giữ lời hứa đó"
Tôi nheo mắt nghĩ, hóa ra đây là một bác tài giỏi bị đồng nghiệp của mình giết chết vì đố kỵ.
"Chủ tiệm đâu?" – tôi quay lại hỏi, hơi nghiêng đầu. "Người tạo ra những thứ này... là thiên tài, hay là quỷ?"
Chuuya dừng lại, trầm mặc trong vài giây.
"Chị ấy không thường ra mặt," – cậu nói, giọng trùng xuống một chút. "Nhưng chị ấy là người tốt... rất tốt. Không ai giống chị ấy cả."
Ánh mắt Chuuya trong giây lát trở nên dịu dàng, một thứ cảm xúc đầy ngưỡng vọng như cậu đang nói về một nữ thần. Tôi chợt nhận ra — cậu thiếu niên này, kẻ cứng đầu và đầy gai góc này... ngưỡng mộ người phụ nữ đó sâu sắc. Một loại tình cảm đầy tôn thờ và biết ơn.
Chủ tiệm — người chưa từng xuất hiện. Người khiến cậu bé này thay đổi thái độ. Người tạo nên những con búp bê đẹp hơn cả con người.
Tôi bắt đầu thấy tò mò một cách lạ thường.
"Tên chị ta là gì?"
Chuuya ngay lập tức thay đổi thái độ, ngay cả con mèo đen tên yukichi cũng đứng dậy và nheo mắt nhìn tôi như thế một người một mèo sẽ xé nát tôi ra nếu tôi làm cái gì đó sai.
" ngài không cần biết đâu khách nhân" chuuya gằn giọng đáp, sự lạnh nhạt quay lại như thể sự dịu dàng vừa rồi không thể tồn tại trên người cậu ta.
Tôi không tức giận vì tôi biết dù là thiên tài hay là ác quỷ nếu có thể tạo ra những thứ có hồn như thế này thì có chút bí ẩn và kỳ quái cũng không vấn đề gì.
Tôi hỏi thêm - "những câu chuyện này là do chủ tiệm viết à"
Lần này thiếu niên tóc đỏ nhíu mày như thể vừa gặp một câu hỏi khó, cậu ta nhìn vào yukichi như đang giúp đỡ, yukichi như tiếp được lời cầu cứu của cậu ta và gật đầu với tôi như thể xác nhận những câu chuyện của mỗi con búp bê do chính tay chủ nhân tiệm búp bê này viết.
Nhưng tôi không tin vì nét chữ của mỗi con đều chỉ ra không phải cùng một người viết hoặc có chỉ có thể là chủ tiệm có thể mô phỏng chữ viết cho mỗi con búp bê như thể chính những con búp bê là người viết.
Tôi quay lại chuyến tham quan hiếm có của mình, nhưng càng đi sâu tôi càng bị kéo vào những câu chuyện của những con búp bê. Cuối cùng khi đồng hồ điểm 22h, một tay đặt lên vai tôi và kéo tôi về thực tại, tôi quay lại nhìn hóa ra là Nakahara Chuuya đang đứng phía sau, cậu ta bình tĩnh nhắc nhở : " khách nhân đã đến lúc cửa hàng phải đóng cửa rồi"
Tôi nhìn đôi mắt xanh sắc xảo như dao và gật đầu, tôi chỉ vào một con búp bê khớp bi mặc đồ tiểu thư gothic tên là Eli, Eli có câu chuyện nhẹ nhàng và ngọt ngào nhưng đầy cay đắng về thân thế của mình :" tôi muốn mua con búp bê ấy"
Chuuya gật đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng ôm Eli như ôm một đứa trẻ đến quầy thanh toán ngay cửa ra vào, trên quầy là Yukichi đang ngồi cái đuôi lắc lư trong không khí và bên cạnh là một hộp gỗ được mở sẵn cùng một chiếc túi xinh đẹp như thể chính yukichi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho chuuya đóng gói.
Tôi thích thú lại gần yukichi trong lúc chuuya gói quà, tôi đưa tay muốn vuốt ve bộ lông mềm mại bóng loáng được chăm sóc quá mức cẩn thận của yukichi, nhưng lại bị yukichi dùng cái chân trước nhỏ xíu ngăn lại bàn tay.
Yukichi lườm tôi bằng đôi mắt vàng nhạt xinh đẹp như mật ong dưới ánh chiều tà như thể đang cảnh cáo Đừng có làm điều gì dại dột .
Thật thông minh hoàn toàn không giống như những con mèo thông minh khác mà tôi từng gặp - yukichi càng giống một con người bị nhốt trong hình hài của một con mèo, tôi mỉm cười lần thứ 2 trong vòng 15 phút, một kỷ lục hiếm có.
Nhưng tôi bị yukichi dùng bàn tay trước nhỏ xíu đánh vào cẳng tay nhìn tôi với đôi mắt tao là mèo thật không phải đồ dỏm, con người.
Lúc này chuuya đã gói xong, tôi tiếp nhận túi giấy và thanh toán 260,000 yên cho chuuya, khá đắt nhưng rất xứng đáng với số tiền. Chuuya và yukichi tiễn tôi rời khỏi cửa hàng, nhìn cửa hàng lần cuối, những con búp bê như những con người bị thu nhỏ hiện lên trong đầu, sự tò mò - bản năng của một thám tử bùng lên như dung nham núi lửa muốn phung trào khiến tôi quyết tâm phải tìm ra người tạo ra chúng để thỏa mãn sự thắc mắc rằng những con búp bê đó có phải người thật hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro