Bạn bè tôi đã ở bên cạnh tôi

Kouha x Aladdin

_______________________________________________

"Alibaba-kun!"

-Hửm?

"A, Alibaba !? Tôi có quen biết một người bên tướng địch!"

"Không, anh trai Kouha, chúng tôi là bạn."

Bạn bè?

(Đó là gì vậy tôi không hiểu)

Cậu ta gọi tôi "bạn". Hơn nữa cậu ta còn đang nói chuyện vui vẻ với anh chàng đã mâu thuẫn với anh trai tôi trước đó.

Tôi thực sự không hiểu.

Ý tôi là...

Bạn bè nghĩa là gì?

Nói thật là bên dưới tôi có người phục tùng, nhưng tôi chưa kết bạn bao giờ.

Nó có thật sự cần thiết?

"Kouha-kun!"

Là Aladdin.

Mặc dù tôi đang mải suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi chỉ nhận ra nó bằng giọng nói. Chúng tôi đã ở bên nhau tám ngày và tôi sẽ không bao giờ quên được điều đó trong thời gian ngắn như vậy.

"Aladdin có chuyện gì sao?"

"Hả? À, không... không có gì đặc biệt... bởi vì Kouha-kun ở đó nên tôi nghĩ phải gọi cậu bằng cách nào đó..."

Tôi hơi ngại. Hay đúng hơn, đó là do Aladdin. Tại sao lại gọi tên tôi trong khi không có gì?

"... Kouha-kun,có gì khiến cậu phải suy nghĩ sao?"

"Huh ...!?"

Ngoài chuyện đó ra, tôi đang nghĩ về điều gì đó không quan trọng, nhưng tôi ngạc nhiên khi được hỏi, tôi đột nhiên ngập ngừng.

"Không ... ừ, thì ..."

"Ồ! Không, nếu không muốn nói cũng không sao! Chà, chỉ là... Tôi cảm giác được ánh mắt cậu có chút cô đơn..."

"Ánh mắt cô đơn ...?"

Tôi lặp lại với đôi mắt hơi tròn.

"Ừ ... nên tôi không thể tránh được ... điều đó ..."

Aladdin hơi ngượng ngùng và thật dễ thương với hai đầu ngón tay vào nhau.

Ý tôi là, điều đó có nghĩa là ...

"Huh? Cậu đã lo lắng cho ta sao? Thật tốt bụng."

Khi tôi vừa nói vừa xoa đầu Aladdin, mặt cậu đỏ bừng và quay đi.

(Chính là vậy...)

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ vẫn còn một chút thời gian để nói chuyện và tôi nghĩ mình sẽ chỉ lắng nghe.

"Này, Aladdin"

"Có chuyện gì sao?"

Aladdin đưa mắt trở lại và chuẩn bị nghe câu chuyện.

"Bạn bè, nó là gì?"

"Eh?"

Mơ hồ về khái niệm bạn bè của tôi, hay là do câu hỏi của tôi quá kỳ lạ?

Aladdin đưa mắt đi chỗ khác, uh ...? Tôi đang nghĩ lại về câu hỏi của mình.

"Chà, tôi cũng không hy vọng bạn sẽ hiểu, không sao hết ~"

"Uh, ờ, cái này ..."

Tôi không biết nên giải thích câu hỏi của mình ra sao, vì vậy tôi quyết định lắng nghe.

"À, tôi không biết rõ lắm vì tôi chỉ có một vài người bạn, nhưng ..."

"Nhưng...?"

Nghiêng để nhìn vào mặt Aladdin

"Có rất nhiều người có thể vui vẻ và mỉm cười cùng nhau... tôi nghĩ những người đó là bạn, và chỉ có thế."

Aladdin sẽ cố gắng hết sức để truyền đạt điều đó.

"Và tôi nghĩ bạn bè không phải là kiểu hợp đồng hay dây chuyền, nó là tự nhiên."

Aladdin ngẩng mặt lên và ngượng ngùng nói

"Hmm, ta hiểu rồi, nhưng ta không chắc là có hiểu đúng không."

Aladdin nói với đôi lông mày và một nụ cười.

"Đó là lý do tại sao Kouha-kun. Tôi nghĩ chúng ta cũng là bạn, phải không? "

--Bạn bè--

Tôi đã tự hỏi mình sẽ ngạc nhiên bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu được một chút từ những lời mà Aladdin nói.

"..."

"Tôi đã rất vui khi ở cùng với cậu, bằng cách nào đó khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Mọi người xung quanh cũng vậy, Rukh cũng vậy, tất cả mọi thứ trông thật rực rỡ...ha ..."

Kouha-kun

Cách Aladdin gọi tên tôi có chút mới mẻ.

"Cậu sẽ gặp lại tôi sau khi trận chiến này kết thúc chứ?"

Bầu không khí xung quanh rất nghiêm túc và tối tăm, nhưng ánh sáng xuyên qua các khe hở của những đám mây đã chiếu sáng Aladdin.

Tôi không biết đó là do Rukh bao quanh Aladdin hay chỉ là ánh sáng, nhưng tôi nghĩ nó rất đẹp, với bộ quần áo của cậu ấy tung bay trong gió và đôi mắt xanh của Aladdin tỏa sáng.

Tôi cảm thấy rằng Aladdin có thể tỏa sáng hơn cả tôi.

Câu trả lời cho câu hỏi đã được quyết định, mặc dù tôi rất ngại nói một điều gì đó kỳ lạ.

"Tất nhiên, ta sẽ gặp mặt. Vì cậu là một người bạn quan trọng."

Lần này Aladdin mở mắt ra một chút, theo sau là một tiếng cười khẽ rồi giơ ngón út ra.

"Đó là một lời hứa ...!"

Tôi nhận ra rằng mình đã bị nụ cười đó thu hút, và tôi nghĩ rằng mình không thể đánh bại Aladdin.

"Ừ, hứa ..."

Trong khi nói, tôi đưa tay đpa lại và áp trán mình vào trán Aladdin...

"Fufufu..."

"Gì thế?"

"Ừ, tôi nghĩ nó giống như một người yêu hơn là một người bạn."

"Nó không tốt sao? Ngoài ra, ta thấy ổn và ta rất hạnh phúc với điều đó."

"... Kouha-kun điều đó thật xấu hổ, đừng nói kiểu vậy ..."

"Hehh? Gì vậy? Cậu đang ngại ngùng ~? Thật dễ thương ~"

"Chà, tôi không có ngại ngùng và dễ thương ...! //

... Nhưng, tôi cũng rất vui với điều đó. "

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: