Chương 105+106: Phố ẩm thực

Mạc Phương mở cửa, vừa nhìn thấy Mạc Ly liền nhíu mày, bĩu môi nói giọng không vui:
- Ngươi tới làm gì?

- Cha, tối qua thấy ngươi ăn chẳng bao nhiêu, con nấu một bát trứng gà xắt lát, cha nếm thử đi. - Mạc Ly cười, đưa bát trứng vào cửa.

Mạc Phương định nói không ăn, nhưng mùi thơm của trứng gà khiến hắn không cưỡng nổi. Thêm nữa, giận cũng hết, nên chỉ im lặng nhìn bát trứng.

- Đưa xong thì cút đi, đỡ chướng mắt. - Hắn nói tiếp.

Mạc Ly không vội đi mà ngồi xuống:
- Cha ăn đi, con xem cha ăn xong rồi bưng ra ngoài. Trời nóng, để trong phòng dễ làm mất mùi vị.

Nói trắng ra là, Mạc Phương vốn là cọp giấy, không cưỡng được liền ngồi xuống ăn, lâu lắm mới được thưởng thức món ăn ngon như thế. Nhìn người cha ăn vui vẻ, Mạc Ly cười:
- Cha còn nhớ khi con vừa tỉnh dậy, ngốc nghếch lắm, làm trứng gà cho mọi người, làm hai bát lớn đúng không?

Mạc Phương liếc nhìn, nuốt xuống rồi nói:
- Làm sao quên được. Ta còn tưởng trứng gà là nhặt sau núi, vừa ăn xong đã có người tới cửa hỏi trứng gà, hại ta theo người thường vài cái không vừa ý.

Hắn cười, hoài niệm:
- Lúc đó đưa ngươi về là để có người dưỡng lão, không bị chết lẻ loi, cũng chẳng còn ai chăm sóc.

- Cha, dù ta là ai, ở đâu, cha luôn là cha của con. - Mạc Ly nghiêm túc nói, thu lại nụ cười.

Mạc Phương nghẹn lại, nín một lúc, trong lòng vừa buồn cười vừa sợ Mạc Ly rời đi. Hóa ra khi người già, cũng yếu đuối như vậy.

- Không phí lời chứ? Tên ngươi đã ghi danh ta, ngươi tưởng không tiếp nhận cũng không được. - Hắn nói.

Mạc Ly cười:
- Ân, cha nói đúng.

Mạc Phương cúi đầu ăn tiếp, thỉnh thoảng khen:
- Cũng nhờ ngươi mà trứng gà ăn ngon.

- Cha muốn ăn lúc nào, chỉ cần nói một tiếng, con sẽ nấu. Nhưng mỗi ngày làm sợ cha chán mất.

- Ừm.

Đêm dần khuya, Mạc Phương rời phòng, Mạc Ly liền vào phòng Mạc Quang, nói vài câu bộc bạch tình cảm. Dù có ai tới, Mạc Ly cũng không bỏ qua, khiến ngày hôm đó trôi qua khá lúng túng. Ngày hôm sau, Phó Ngạo Hùng ra ngoài, mọi người đối với hắn đều ôn hòa hơn hẳn.

"Đêm qua xảy ra chuyện gì?" Phó Ngạo Hùng trợn mắt, sáng sớm đã để người chăn ngựa trở về Tử Vân phủ, đem đồ tới, hắn không trở về, Dương Diệp cũng không gặp chuyện gì lớn, chỉ cần bồi tiếp mọi người tại Mạc gia, chung hưởng niềm vui gia đình.

Nếu là người trong nhà, Mạc Phương lén nói với Lạc Vọng Thư muốn cho người tắm bằng linh thủy, Lạc Vọng Thư đồng ý. Mạc Ly hự hự tiến vào, lấy nước nóng, đun xong rồi chưng dược.

Những loại thảo dược khó kiếm khiến Lạc Vọng Thư đau lòng, nhưng may mắn là không phải người ngoài, nên cũng coi là tốt.

Để bù đắp cho cha, Mạc Ly nghiên cứu làm mứt hoa quả. Sau vài lần thất bại với bát dâu tây, cuối cùng làm được một hũ lớn, nhưng nước chanh quá nhiều, không đúng tỷ lệ. Hũ mứt này được chia cho Thục Lan và mọi người, vì Mạc Ly muốn dành tốt nhất cho Lạc Vọng Thư.

- Mạc Ly, hỏi ngươi, sinh nhật của ngươi là mấy tháng? - Lạc Vọng Thư vừa cầm mứt vừa mắng nhẹ, mặt nghiêm.

- Ngày mùng 4 tháng 9. Sao vậy? - Mạc Ly đáp.

Lạc Vọng Thư im lặng, thôi được, hắn tha thứ. Theo đuổi hoàn hảo cũng cần tiết chế.

Những người khác trong nhà vui vẻ ăn bánh bao, mứt hoa quả, Lạc Vọng Thư chỉ ngồi thưởng thức thành quả Mạc Ly.

- Nói thật, ta còn không biết sinh nhật cha. - Mạc Ly hỏi.

Sinh nhật... Lạc Vọng Thư thoáng buồn, ngày đó gợi nhắc về mẹ đã ra đi, hắn không muốn nhớ lại.

- Tức phụ? - Nhận ra người khác có tâm sự, Mạc Ly xoa tay, ôm lấy hắn:
- Sao vậy?

Lạc Vọng Thư cười:
- Không có gì, chỉ quên mất thôi.

- Vậy sau này sinh nhật của ta, cũng là sinh nhật của ngươi, cùng nhau.

- Được. - Một năm một lần là đủ rồi.

Mứt hoa quả cần thời gian mới khô nắp hũ, Lạc Vọng Thư đột nhiên nhớ:
- Trong sân còn cần đào mương thoát nước, mưa một chút là thành hồ rồi.

- Ừ, ta đi làm. - Mạc Ly lập tức hành động, Lạc Vọng Thư thích đứng bên xem, lần này cũng theo hắn, không thành vấn đề.

Chưng xong dược, Phó Ngạo Hùng nhìn thấy Lạc Vọng Thư ngồi một bên, Mạc Ly mặc áo ngắn làm việc chăm chỉ.

A Đan ngoài việc thao tác hoa cỏ còn luyện võ, từ đại đao đến cung tên, đều phải luyện lại. A Ngôn cũng vậy, cường độ không nhẹ. Mạc Quang đọc sách, luyện chữ, tập võ. Mạc Ly nghiêm khắc với Mạc Quang và Lạc Vọng Thư, Lý Miêu Miêu cũng thi đấu cùng Lạc Vọng Thư, nhưng rõ ràng Lạc Vọng Thư khéo léo hơn một bậc.

Thục Lan lo việc nhà xong, may xiêm y, Mạc Quang, A Đan, A Ngôn thay quần áo nhanh, ăn ngon, uống ngọt, tập võ sâu hơn.

Mạc Phương đưa Phó Ngạo Hùng vào phòng, Dương Diệp đứng nhìn, Mạc Ly có linh thủy, thảo dược phát triển nhanh, trước đây khó kiếm giờ thu hoạch dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn gia đình bình yên, Phó Ngạo Hùng cười với Dương Diệp:
- Chỉ cần sống tự tại như vậy là đủ.

Trong lòng hắn biết, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, nhưng đôi khi chỉ muốn ích kỷ một chút, sống trọn cho mình.

- Thẩm! Một phút đến rồi! - Lý Miêu Miêu nắm tay Lạc Vọng Thư, không cho hắn chơi trò hạt dưa nữa.

Lạc Vọng Thư chỉ còn cách ăn luôn:
- Xem có bao nhiêu.

- Hảo! Lần này nhất định thắng! - Lý Miêu Miêu tự tin.

Lạc Vọng Thư bật cười, định sổ, thì một giọng nhỏ nhát nói:
- Cô cô 563, tỷ tỷ 492.

Hai người kinh ngạc nhìn sang, hóa ra là tiểu Tây ngồi bên, sau một lát Lý Miêu Miêu không phục:
- Sao biết được?

- Xem là biết. - Tiểu Tây rụt rè.

Lý Miêu Miêu vẫn chưa chịu thua, sổ ra bằng tiểu Tây, mặt sụp hẳn. Lạc Vọng Thư cho tiểu Tây một chén hạt dưa ngũ vị, cười:
- Tiểu Tây thật lợi hại.

Tiểu Tây nâng hạt dưa vui mừng, ánh mắt linh động hơn hẳn.

Không khí yên ắng bỗng bị phá vỡ bởi một giọng gọi:
- Mạc gia lão bản! Không xong!

Chương 106: Phố ẩm thực (hai mươi sáu)

Giọng gọi thảm thiết khiến mọi người dừng tay, ngẩng lên nhìn.

Một nam nhân lảo đảo chạy tới, trên cánh tay có vết thương do đao, máu nhuộm áo, sắc mặt tái mét.

Mạc Quang lập tức tiến lên, ghim kim cầm máu, tay nhanh nhẹn, không hề giống trẻ con.

Mạc Ly sải bước tới, cau mày:
- Chuyện gì xảy ra?

Nam nhân thở hổn hển:
- Mạc gia lão bản, Mỹ Vị trai bị sơn tặc phá, họ chặn tất cả bên trong, tôi là Vân chưởng quỹ, gọi vài người liều mạng ngăn họ mới thoát được. Ngươi nhanh đi báo quan cứu người!

- Họ có mấy người? - Mạc Ly trầm mặt hỏi.

- Khoảng hai mươi người.

Mạc Ly cầm đao, dặn A Đan bảo vệ cửa chính, rồi dẫn ra để tiện di chuyển.

Lạc Vọng Thư từ trong tay áo lấy một bình linh thảo bột, đưa cho hắn:
- Mang tới A Đan đi?

- Không cần, họ là sơn tặc ở Mỹ Vị trai, có thể sẽ quay lại. Ta ra ngoài sẽ đóng cửa hạ chốt. - Mạc Ly cầm lọ, vội vàng đi.

- Cẩn thận! - Lạc Vọng Thư gọi theo, đến khi bóng lưng Mạc Ly khuất hẳn mới thở phào.

Đối với những vết thương không quá nghiêm trọng, Mạc Quang một mình đủ để cầm máu, bôi thuốc, băng bó, thao tác nhanh nhẹn.

Một nam nhân nghiêm mặt nhìn Lạc Vọng Thư:
- Những sơn tặc kia ai cũng chảy máu, Mạc lão bản thật sự không sao chứ?

Lạc Vọng Thư có chút lo lắng, nhưng đè xuống cảm xúc, Mạc Ly đi rồi, trong nhà còn cần người trấn an.

- Hắn có mức độ, ngươi kể lại chuyện đã xảy ra đi. Sơn tặc sao đến được thị trấn? - Lạc Vọng Thư hỏi, không tin là chuyện nhỏ trong thôn.

Phó Ngạo Hùng và Dương Diệp đứng nghe bên cạnh, nhíu mày, không dám tới gần.

- Tôi nghe họ là từ Lý gia thôn tới, thị trấn có lính canh, họ vẫn lẻn vào, ai dám cản cũng bị hù. Sơn tặc hung dữ, còn dọa muốn đưa Mạc lão bản về sơn trại, đòi chuộc tiền. - Nam nhân đau đến mồ hôi ròng ròng.

- Lý gia thôn? - Lạc Vọng Thư không hiểu, hỏi tiếp:
- Ngươi biết họ ở đỉnh núi nào không?

- Thanh Phong tới, cách đây chỉ một ngọn núi.

Gặp người yếu như vậy, Lạc Vọng Thư không hỏi thêm:
- Thục Lan, dẫn mọi người nghỉ một chút.

- Vâng, phu nhân.

Lý Miêu Miêu sợ hãi nắm tay Lạc Vọng Thư:
- Thẩm, sơn tặc đáng sợ lắm.

- Miêu Miêu ngoan, nhìn phó A Tổ đi. - Lạc Vọng Thư vỗ đầu nhẹ nhàng.

- Thấy được... - Lý Miêu Miêu chưa hiểu.

Phó Ngạo Hùng cũng bối rối, sao lại phải nhìn hắn?

- Sơn tặc ta đã thấy rồi, vẫn không đáng sợ bằng phó A Tổ, Miêu Miêu không sợ phó A Tổ thì còn sợ sơn tặc gì nữa? - Lạc Vọng Thư dụ dỗ.

Phó Ngạo Hùng: "...".

- Thật không? Sơn tặc không đáng sợ bằng phó A Tổ? - Lý Miêu Miêu hỏi.

- Tin. - Lạc Vọng Thư gật đầu nghiêm túc.

Lý Miêu Miêu chạy đến nói với Phó Ngạo Hùng:
- Phó A Tổ, nhìn ngươi một hồi, Miêu Miêu sẽ không sợ sơn tặc đâu.

Tiểu bằng hữu thấy vậy cũng lo lắng nhưng dần tin, thỉnh thoảng liếc Phó Ngạo Hùng.

Phó Ngạo Hùng mặt nghiêm, Dương Diệp che miệng cười, run.

Kỳ thực, Lạc Vọng Thư nói cũng đúng. Phó Ngạo Hùng từng lăn lộn chiến trường, khí thế tự nhiên đáng sợ hơn nhiều sơn tặc, nhưng giờ rất hiền hòa.

Ai cũng chỉ mong chuyện xui xẻo không xảy ra nữa.

Mỹ Vị trai, Mạc Ly cố gắng tiến vào thành, bọn sơn tặc hung hăng, chờ sẵn trong cửa hàng, thỉnh thoảng lôi người ra đánh.

- Nhanh đem tiền ra đây! - Một nam nhân đầy vết đao, mặt đỏ lựng, la lối.

Vân Tử thản nhiên:
- Bạc đâu? Tất cả đã gửi ngân hàng, lục hết rồi, không còn gì cả.

Nam nhân tức giận đánh Vân Tử, khiến hắn chao đảo. Thấy không có thông tin, hắn ném Vân Tử xuống đất, mấy người giúp việc cúi đầu run sợ, chỉ cần sống là còn hy vọng.

- Một cửa hàng lớn, một trăm lạng bạc, ngươi coi ta là ngốc à? Nói mau, nếu không ta...

- A! - Một tiếng hét cắt ngang.

Nam nhân giật mình, thấy Mạc Ly lạnh lùng đứng đó, mang sát khí, những kẻ còn lại run sợ né tránh. Mạc Ly giơ tay chém, nhanh gọn, không chút do dự.

Mấy người nhìn sững sờ, hóa ra chủ quán là người như vậy? Bình tĩnh mà giết, như thái rau cắt.

Nam nhân vết đao run run:
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta! Ta là Thanh Phong trại đại gia...

Chưa nói xong, một nhát chém đầu hắn rơi xuống, lăn sang một bên.

Rút sát khí, Mạc Ly chỉ người bị thương nhẹ:
- Đi báo quan.

- Yên tâm, tiền thuốc, dinh dưỡng ta gánh. - Mạc Ly nói thêm,
- Trị thương tốt, chuyện hôm nay đã xong, giữ lại làm việc vài ngày cũng được.

Mọi người gật đầu, Vân Tử uể oải chỉ chỗ bạc. Mạc Ly lấy ra khoảng một nghìn lượng, chia cho tiểu nhị, không làm khó dễ, bảo trị thương, báo quan.

Thi thể sẽ do quan phủ thu, thị trấn không quản nổi sơn tặc, Mạc Ly nhận định phải nhờ Dương bá bá đi một chuyến.

Đang ăn cơm, Dương Diệp bất ngờ hắt hơi, ồ? Ai lại nhắc tới hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei