Chương 25: Hợp tác
Lạc Vọng Thư và Mạc Ly nhìn nhau một cái. Mạc Ly mở miệng trước, giọng trầm mà chắc:"Trái cây đó là vợ ta trồng."Chưởng quầy kinh ngạc nhìn sang Lạc Vọng Thư:"Trồng? Thứ trái cây kia chịu được lạnh sao?""Có thể làm nhà kính che lại mà trồng," Lạc Vọng Thư bình tĩnh đáp. "Nếu chưởng quầy có hứng, nhà ta vẫn còn một ít, tầm hai mươi cân là lấy ra được. Hơn nữa trái hái rồi còn mọc tiếp, cung ứng cả mùa đông cũng không thành vấn đề."Chưởng quầy trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp:"Vậy rốt cuộc đó là quả gì?""Dâu tây.""Ta đi nhiều nơi rồi, nhưng trước giờ chưa nghe tới loại trái cây này..."Lạc Vọng Thư tất nhiên hiểu, hễ đồ gì mới xuất hiện, kiểu gì cũng có người nghi ngờ, nói không chừng còn bị đồn là độc. Nhưng mấy chuyện kiểu đó nói cũng vô ích. Quan trọng nhất vẫn là: ăn có ngon hay không. Huống chi... dâu tây còn có lợi cho sức khoẻ, hỗ trợ phòng ngừa nhiều bệnh, người bình thường ăn tuyệt đối không sao."Nếu chưởng quầy lo về độ an toàn," hắn ung dung nói tiếp, "thì đợi vài bữa rồi hãy bàn chuyện hợp tác cũng được. Khi nãy chưởng quầy chẳng phải đã ăn mấy quả rồi sao?"Dâu trong không gian thì không hỏng, hắn có thể mang ra một ít trồng ngoài đất, biếu trưởng thôn vài rổ. Còn lại dùng thế nào là việc nhà hắn, vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì.Nghe đến đây, chưởng quầy còn do dự một chút rồi mới nói:"Vậy... ba ngày nữa ta trả lời các ngươi, được không?""Được."Lạc Vọng Thư cũng rất sảng khoái. Với hắn, chờ thêm mấy ngày chẳng là gì.Mạc Ly ngẩng lên nhìn sắc trời, rồi quay sang chưởng quầy:"Chưởng quầy, ta muốn về trước. Nếu làm trễ giờ làm, cứ trừ vào tiền công."Để một mình Lạc Vọng Thư đưa hai đứa nhỏ về, hắn thực sự không yên tâm.Chưởng quầy hiểu, gật đầu:"Được, ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, bồi vợ với con. Tháng này đúng phiên nghỉ hai ngày của ngươi rồi, đi đường cẩn thận.""Vâng."Mạc Ly thu dọn bát đũa xong, dẫn ba người ra khỏi Mỹ Vị Trai.Vừa bước ra khỏi tiệm, Lạc Vọng Thư liền thở phào. Ở chỗ đông người ăn cơm, hắn chẳng thấy thoải mái bằng ở nhà. Đã vậy còn bị người ta nhìn chằm chằm soi mói, chỉ vì có đôi mắt màu vàng khác lạ. Bộ người ta coi hắn là khỉ trong lồng cho tiện ngắm chắc?"Tức phụ, tối nay muốn ăn gì?" Mạc Ly hỏi.Lạc Vọng Thư nghiêng đầu sang, cười gian:"Ta muốn mua lòng non, gan heo, đầu xương heo. Khà khà, ngươi có biết làm không?"Đôi mắt vàng sáng rực kéo theo mong chờ nhìn thẳng vào Mạc Ly. Mạc Ly bỗng thấy hơi đau đầu:"Mấy thứ đó... ăn không ngon đâu.""Làm gì có."Trong đầu Lạc Vọng Thư toàn là ký ức kiếp trước: mấy món này ở thời hiện đại món nào chẳng đắt trong nhà hàng."Gan heo xào, lòng non rửa sạch luộc canh, đầu xương thì mai ta bổ ra nấu cháo. Mấy thứ đó đều bổ đấy.""Bổ... bổ cái gì?"Mạc Ly nhăn mặt. Rõ ràng từng chữ hắn nghe đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau, từ miệng Lạc Vọng Thư nói ra sao nghe lạ lùng quá.Biết mình lỡ lời, Lạc Vọng Thư ho một tiếng rồi chữa lại:"Ngươi khỏi lo nó bổ cái gì, tóm lại ăn vào có lợi cho sức khỏe, đặc biệt tốt cho xương cốt. Tiểu Quang tối qua chẳng phải than đau đầu gối sao? Uống canh xương heo một thời gian là đỡ ngay, còn hơn uống thuốc. Bí quyết gia truyền đó, hiểu không?"Câu cuối hắn nói chắc nịch, coi như chặn hết thắc mắc trong lòng Mạc Ly. Mạc Ly đành bất lực gật đầu:"Được, vậy về nhà ta làm. Giờ đi mua thêm nếp, dầu, muối.""Gạo nếp? Ngươi định làm bánh nếp à?""Không, để đồ xôi. Nửa tháng nữa là tới lễ, chuẩn bị sớm cho đỡ gấp."Hai người vừa đi vừa nói. Lý Miêu Miêu bị Mạc Quang nắm tay chặt, có hai người lớn toàn bày trò khó hiểu, đám nhỏ chỉ dám ngoan ngoãn đi theo.Lý Miêu Miêu thì chẳng mấy quan tâm, đang ngồi trên lưng Mạc Ly, tay cầm xiên kẹo hồ lô gặm, còn quay qua hỏi Mạc Quang có muốn ăn không."Nếu vậy mua thêm ít táo đỏ với đậu đỏ nhé?" Lạc Vọng Thư nói."Ừm."Hắn kéo kéo tay áo Mạc Ly, ra hiệu người kia cúi đầu lại gần. Mạc Ly ngoan ngoãn nghiêng tai sát vào."Ta mang theo một trăm lượng," Lạc Vọng Thư nhỏ giọng. "Mua thêm ít vải với bông, mỗi người may hai bộ đồ đông. Ta không giỏi may vá, ngươi dạy ta một chút, đồ của ta ta tự may cũng được."Hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai khiến Mạc Ly thấy hơi nhột, khóe mắt nheo lại, khẽ cười:"Ừm."Cả hai cứ thế kề tai nói nhỏ ngay giữa phố. Người qua đường thấy cảnh đó thì cau mày né xa, như sợ dính phải dịch bệnh.Lạc Vọng Thư không thấy có gì kỳ lạ. Bị khinh thường quen rồi, da mặt cũng dày. Hắn nghĩ: dù gì người ta cũng chẳng thích mình, vậy thì cứ kệ họ. Chỉ cần bản thân và những người mình quan tâm sống vui là được."Thẩm, mua sách đi!"Lý Miêu Miêu bỗng chỉ tay về phía một hiệu sách phía trước, kéo tay áo hắn lay lay."À, đúng rồi, suýt nữa ta quên mất chuyện này."Lạc Vọng Thư giật mình.Mạc Ly không hiểu, nhìn hai người. Lạc Vọng Thư giải thích:"Hôm qua vốn muốn nhờ ngươi mua vài cuốn đem về, ta quên mất. Hôm nay tiện đường mua mấy quyển sách nhập môn cho bọn nhỏ."Mạc Ly suy nghĩ rồi nói:"Hiệu sách chỉ mở cho thầy đồ và học trò đi thi vào. Nếu muốn xem sách, có thể qua nhà Lý đại thúc mượn.""Hả?"Mua sách còn phải có "thân phận bạn đọc"? Kỳ thị trắng trợn luôn rồi còn gì."Vậy giấy bút, mực... có mua được không?""Cái đó được.""Vậy mua một bộ giấy bút, sau đó chép sách cũng được."Mùa đông không ra ngoài nhiều, rảnh rỗi ở nhà luyện chữ, chép sách cũng tốt.Lạc Vọng Thư thở dài - chữ hắn viết bằng bút lông xấu thảm, nhận ra ngay. Nếu được, có lẽ nên để Mạc Ly chép, chữ của cổ nhân nhìn kiểu gì cũng đẹp hơn hắn.Trong hiệu sách phảng phất mùi mực, mùi giấy. Đám học trò như bầy sói đói vây quanh giá sách, hoặc ngồi xếp bằng dưới đất, hoặc dựa vào cửa sổ, ai nấy cắm đầu ngấu nghiến đọc.Trông cảnh này, Lạc Vọng Thư không khỏi nghĩ tới cảnh trước kỳ thi trong thư viện kiếp trước. Hoá ra không phải chỉ thời hiện đại mới có kiểu "nước đến chân mới nhảy". Thói quen ôn tủ, ôn dồn... hình như truyền từ xưa tới nay."Ông chủ, cho một bộ giấy bút mực."Giọng hắn không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh này vẫn đủ rõ ràng.Ông chủ ngẩng đầu, nhìn Lạc Vọng Thư một cái, rồi liếc ra cửa thấy Mạc Ly và hai đứa nhỏ đang đứng. Hắn hừ lạnh:"Nơi này không phải chỗ các ngươi tùy tiện ra vào, mau đi cho."Lạc Vọng Thư hơi nhíu mày. Nghĩ tới chuyện đây là hiệu sách gần nhất, miễn là mua được đồ thì thôi cho qua, hắn lặp lại:"Một bộ giấy bút mực."Ông chủ cười khẩy:"Một bộ giấy bút mực rẻ nhất cũng năm lượng bạc."Thấy người ta cố tình gây khó, Lạc Vọng Thư hít một hơi sâu, lôi từ trong người ra một thỏi bạc hai mươi lượng:"Cho ta loại tốt nhất."Vừa thấy bạc, mắt ông chủ trợn tròn, tay theo bản năng định chụp lấy. Nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Lạc Vọng Thư cất lại."Đồ đâu?" hắn hỏi.Ông chủ cố nén mừng, lục trong hộc tủ ra một bộ giấy bút mực, đặt lên quầy. Lúc quay lại, sắc mặt hắn đã đổi:"Một bộ hai mươi lượng.""Ồ?"Lạc Vọng Thư nhướng mày. "Vậy làm ơn lấy thêm vài bộ nữa."Mắt ông chủ xoay nhanh như hạt đậu:"Ngươi muốn bao nhiêu?""Có bao nhiêu bộ?""Ha ha, vừa hay trong kho còn hai mươi bộ." Ông chủ giơ hai ngón tay."Lấy hết ra đi."Giọng Lạc Vọng Thư y chang mấy tay nhà giàu không biết xài tiền.Ông chủ mừng không khép miệng, trên mặt lộ ra vài phần nhiệt tình, nhưng trong mắt lại đầy khinh thường cùng vui mừng vì sắp chém được khách. Loại giấy này bình thường chỉ sáu lượng một bộ, hôm nay gặp được kẻ "ném bạc như rác", hắn sao có thể bỏ qua.Đám học trò xung quanh nhìn cảnh này thì cười thầm: có tiền thì sao, bị lừa mà không biết, không phải vẫn là kẻ ngu?Mạc Ly đứng dựa bên cửa, bình thản ôm hai đứa nhỏ, làm như chẳng thấy chuyện gì xảy ra. Hắn hiểu, chuyện Lạc Vọng Thư làm tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản như vậy.Một nam tử mặc áo vải xám vá chằng vá đụp nhìn cảnh đó mà do dự mãi, cuối cùng cắn răng bước tới gần Mạc Ly, nói khẽ:"Vị tiểu ca này, bộ giấy bút mực loại đó cao lắm chỉ đáng sáu lượng, mấy người nên đi nơi khác thì hơn."Mạc Ly hơi bất ngờ. Thì ra không phải mọi kẻ đọc sách đều chỉ biết đứng nhìn cười trên nỗi khổ của người khác."Đa tạ đã nhắc," hắn gật đầu. "Nhưng chuyện này vợ ta quyết, huynh không cần lo."Dùng tính cách của Lạc Vọng Thư... bảo hắn chịu thiệt, khó lắm.Nam tử kia biết mình lỡ tay xen vào việc người khác, xấu hổ cười cười rồi quay lại góc phòng, tiếp tục ôm sách đọc.Ngay lúc đó, một thanh niên khác khinh khỉnh nói:"Từ công tử, rảnh lo việc thiên hạ thì lo chuyện cha mẹ ngươi sau này có được nở mày nở mặt hay không đi. Lo đọc sách nhiều vào, sớm ngày đỗ đạt, kẻo nương tử nhà ngươi chờ đến mốc người mà ngươi vẫn chỉ là kẻ nghèo rớt, ha ha..."Xung quanh lại vang lên vài tiếng cười.Lạc Vọng Thư liếc nhìn người vừa lên tiếng. Mặt tái xanh, tóc vàng khè, trông như thiếu ăn lâu ngày. Hắn chỉ thầm chép miệng, không nói gì.Lát sau, ông chủ sai người khuân hết giấy bút ra:"Tổng cộng sáu trăm lượng."Lạc Vọng Thư nhìn một vòng, cuối cùng thản nhiên nói:"À, vậy thì... mua không nổi. Tạm biệt."Nói xong, hắn nhún vai, thu bạc lại rồi quay người bước ra cửa.Mạc Ly cố nhịn cười, ôm hai đứa nhỏ theo sau.Ông chủ đứng chết trân một lúc lâu mới kịp phản ứng:"Ngươi... ngươi chơi trò gì vậy?!""Ta nói mua không nổi mà," Lạc Vọng Thư quay đầu lại cười, rồi dứt khoát đi luôn.Đồ không mua được, mà bực thì ông chủ tự ôm.Ra ngoài đường, Lạc Vọng Thư mới quay sang hỏi:"Mạc Ly, quanh đây còn hiệu nào bán giấy bút không?""Đi hỏi thử."Mạc Quang nhỏ giọng nói:"Nương cha, nếu phiền quá thì... thôi cũng được."Lạc Vọng Thư thở dài, xoa đầu thằng bé:"Yên tâm, không sao đâu."Mạc Quang cúi thấp đầu, im lặng. Thật ra trong lòng nó rất muốn thử cầm bút viết chữ một lần..."Nhị vị! Xin chờ chút!"Một giọng nói gấp gáp vang lên phía sau.Quay lại nhìn, hóa ra là nam tử áo xám khi nãy. Mạc Ly hỏi:"Có chuyện gì?"Nam tử thở dốc:"Ta biết một chỗ bán đồ giá phải chăng, chất lượng cũng đủ dùng cho người mới học."Lạc Vọng Thư hơi ngạc nhiên, nhưng thấy người này mấy lần giúp mình, lại không giống loại gian trá, liền nhìn sang Mạc Ly. Hai người trao đổi ánh mắt, cùng gật đầu.Nam tử vui tới đỏ bừng cả gương mặt vàng vọt, cười nói:"Vậy để ta dẫn đường. Bên này.""Xa không?" Lạc Vọng Thư hỏi."Không xa, chỉ hơi khuất thôi.""Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro