CHƯƠNG 4 - "BẮT ĐẦU CUỘC SỐNG MỚI"

Sau khi quen việc phân loại dược liệu trong nhà, Lạc Vọng Thư tạm thời xem như đã tìm được "chức vụ" của mình trong Mạc gia. Một buổi sáng, cậu phụ Mạc Ly lấy nước ngoài giếng. Mạc Ly vừa kéo gầu nước vừa líu ríu:

– Vợ ơi, hôm nay ta muốn mang vợ lên núi. Trên đó có rất nhiều hoa đẹp. Vợ thích không?

Vọng Thư chỉ hiểu được nửa câu, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của anh, cậu khẽ gật đầu.

Đối với người từng bị bắt cóc, bị bán, bị trói gô, thì đi núi cùng một "ngốc tử" thân thiện còn an toàn hơn ở thôn rất nhiều.

Hai người đi sâu vào núi. Mạc Ly vừa đi vừa nhặt củi, hái nấm. Thỉnh thoảng anh còn quay lại nhìn cậu xem có mệt không, cực kỳ chăm sóc.

Đi một đoạn, Mạc Ly bỗng dừng lại, cúi xuống nhặt một đóa hoa dại màu lam, cẩn thận đưa đến trước mặt:

– Vợ... tặng vợ.

Giọng nói chân thành đến mức Vọng Thư không biết phải phản ứng thế nào. Cậu nhận lấy, cắm vào lỗ dây buộc chiếc gùi tre đang đeo. Mạc Ly thấy vậy, cười đến muốn nở hoa.

Đi thêm một đoạn, Mạc Ly cảnh giác kéo cậu ra sau:

– Vợ, đứng sau ta.

Phía trước là một con rắn nhỏ đang nằm phơi nắng. Vọng Thư giật mình lùi lại. Nhưng Mạc Ly không sợ, đá nhẹ một cái, con rắn trườn đi mất.

Anh lại quay sang kiểm tra cậu:

– Không sao. Có ta.

Vọng Thư im lặng. Cảm giác được che chở... thật sự xa xỉ biết bao.

Khi về đến nhà, Mạc Phương thấy hai người, liền nghiêm giọng:

– Đồ khờ! Ngươi dẫn nó lên núi làm gì? Mắt nó dọa người như vậy, bị người ta bắt nhầm thì sao?

Mạc Ly gãi đầu:

– Nhưng... vợ thích hoa mà.

Mạc Phương thở dài hết sức:

– Thôi thôi. Ngày mai ra ruộng, ngươi ở nhà. Đừng để nó đi lung tung.

Ông quay sang Vọng Thư:

– Ngươi cũng vậy. Tránh đám người ngoài thôn. Đến ta còn sợ toát mồ hôi khi nhìn mắt ngươi, huống hồ dân khác.

Vọng Thư gật nhẹ.

Mạc Phương nhìn một lúc rồi thở dài:

– Nhưng ở nhà ta thì an toàn. Đừng lo.

Câu này giống như cam kết ngầm, khiến ngực Vọng Thư nhẹ đi phần nào.

Chiều hôm đó, trong lúc phơi thảo dược, Mạc Phương bất ngờ hỏi:

– Ngươi thực sự nhìn cây nào cũng phân loại được sao?

Vọng Thư gật.

– Vậy loại này?

Cậu thoáng nhìn:

– Khử phong giải độc.

– Còn loại này?

– Giảm đau. Dễ gây buồn ngủ.

Mạc Phương giật mình. Ông xoay đầu nhìn Mạc Ly:

– A Ly, ngươi... nhặt được bảo bối rồi.

Mạc Ly nghe vậy cười toe toét, hai tay ôm lấy mặt:

– Vợ ta giỏi nhất!

Vọng Thư muốn phản bác bản thân không giỏi gì, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của hai cha con... cậu đành im.

Thôi. Coi như kiếp này mình đổi nghề làm dược đồng.

Buổi tối, Mạc Ly trải chiếu dưới đất như mọi ngày. Nhưng khi Vọng Thư chuẩn bị nằm, anh đột nhiên ngồi dậy, ngập ngừng:

– Vợ... ngủ một mình, lạnh.

Vọng Thư ngẩn ra.

Mạc Ly lí nhí:

– Giường rộng mà... Ta... ta ngủ sát mép được...

Ý tứ rất rõ: muốn ngủ chung, nhưng nằm mép giường, không chạm vào cậu.

Lạc Vọng Thư nhìn bộ dạng lo lắng của anh: cao to như gấu mà mặt thì đỏ như quả táo.

Suy nghĩ một lúc, cậu kéo mền sang một bên, nhường chỗ sát mép giường:

– ...Tùy anh.

Mạc Ly lập tức vui như tết, nhảy phốc lên giường, nhưng thật sự chỉ nằm sát thành giường, chỉ dám quay mặt nhìn trần nhà.

Khoảng cách giữa hai người còn xa hơn giữa hai chiếc gối.

Vọng Thư nhìn bóng lưng rộng của anh, trong lòng mềm xuống:

Ngốc thật... nhưng là loại ngốc khiến người ta không nỡ mắng.

Cậu nhắm mắt. Bên tai nghe giọng trầm trầm của Mạc Ly, nhỏ như muỗi kêu:

– Vợ... ngủ ngon.

Vọng Thư quay mặt đi, khẽ đáp bằng giọng rất nhỏ:

– Ngủ ngon.

Đêm ấy, lần đầu tiên cậu ngủ yên đến sáng mà không gặp ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei