CHƯƠNG 5 - "TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI"
Buổi sáng hôm sau, Mạc Ly dậy sớm hơn mọi ngày. Anh nhẹ nhàng bò xuống giường như sợ làm Vọng Thư thức giấc. Nhưng vừa quay lại, thấy cậu đã mở mắt, anh lập tức nở nụ cười to như hoa nở:
– Vợ dậy rồi! Ta đi nấu cháo.
Nói xong, anh chạy vụt ra ngoài như một chú chó lớn phấn khích.
Lạc Vọng Thư chậm rãi ngồi dậy. Tối qua ngủ ngon đến bất ngờ, không đau, không mơ ác mộng, người nhẹ hơn hẳn.
Cậu bước ra sân. Mạc Phương đang bẻ thuốc phơi nắng. Thấy cậu, ông gật đầu:
– Khí sắc khá hơn rồi. Hôm nay ở nhà phụ ta. Không được đi thôn dưới.
Vọng Thư "ừ" nhẹ, dù ông nghe hay không cũng không chắc.
Một lát sau, cháo nóng được mang lên. Mạc Ly tự hào bưng ra hai bát, đặt trước mặt cậu:
– Vợ ăn nhiều vào, mới khỏe.
Lạc Vọng Thư ăn vài muỗng liền thấy ấm bụng. Mạc Ly còn ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, ánh mắt sáng như đèn lồng. Ai nhìn cũng hiểu — anh thích cậu, thích đến không giấu được.
Ăn xong, Mạc Ly kéo cậu ra ngoài:
– Vợ theo ta, ta có thứ muốn khoe!
Anh dắt cậu đi vòng ra sau nhà, nơi có một hồ nước nhỏ. Trên bờ có vài viên đá xếp lại thành ghế.
Mạc Ly đập tay lên ngực, vẻ rất tự hào:
– Đây là do ta làm. Ta để vợ ngồi, tắm nắng, không bị lạnh.
Lạc Vọng Thư nhìn hàng đá được đặt ngay ngắn, lại nhìn bộ dạng hớn hở của anh, tim mềm ra một chút.
Vừa lúc đó, tiếng gà bị chém vọng lại từ xa — xoẹt!
Một con gà trống bị người trong thôn giết thịt ngay giữa đường.
Tiếng thét cuối cùng của con gà khiến lòng Vọng Thư siết lại. Máu đỏ tươi bắn tung tóe, mùi tanh nồng xộc vào mũi.
Đột nhiên — lồng ngực cậu đau thắt, tim đập hỗn loạn. Một luồng cảm giác kỳ lạ trào lên, khó thở như có gì đó muốn xông ra ngoài từ ngực.
Cậu lùi một bước, ôm ngực.
– Vợ?! – Mạc Ly hoảng sợ lao tới đỡ cậu – Vợ sao vậy? Đau hả?
Vọng Thư không trả lời được. Trong đầu cậu như có giọng nói vang vọng: Máu... Sợ máu... Tránh xa đi...
Cậu run rẩy lắc đầu, nép sát vào người Mạc Ly như bản năng tìm nơi an toàn.
Mạc Ly lập tức xoay người chắn hết cảnh tượng kia, ôm lấy vai cậu:
– Không nhìn nữa! Không nhìn! Vợ đừng sợ. Có ta.
Nhưng dân thôn vốn đang làm thịt gà, nhìn sang thấy Vọng Thư ôm ngực run rẩy, đôi mắt vàng sáng lên bất thường. Có người bất giác lùi lại, mặt biến sắc:
– Lại là cái đứa mắt quỷ đó...
– Mắt nó là điềm xấu! Nhỡ đâu gặp nó lại xui cả nhà...
– Tránh xa chút! Không lại rước họa!
Giọng nói càng lúc càng lớn. Một bà già còn kéo cháu sau lưng, nhìn Vọng Thư đầy sợ hãi:
– Ma quái! Không phải người!
Mạc Ly đột nhiên đứng chắn trước mặt Vọng Thư, mặt đanh lại, giọng trầm xuống:
– Không được nói vợ ta như vậy!
Dân thôn lặng một chút. Ai cũng biết Mạc Ly sức lực hơn người, lại tính tình thật thà nhưng ai chọc giận thì đánh rất đau. Một đàn ông trung niên bĩu môi:
– Ngốc thì ngốc, cưới phải quỷ thì đừng khóc.
– Mau dắt nó về đi! Mắt nó nhìn ai người đó gặp họa đấy!
Lời vừa dứt, Mạc Ly bước lên một bước, cơ bắp siết chặt, mặt dữ lại. Người đàn ông kia tái mét, vội lùi mấy bước.
– Đừng... đừng có nổi điên!
Mạc Ly chỉ lạnh lùng nói:
– Vợ ta không phải quỷ. Các ngươi sợ thì tránh ra.
Rồi anh xoay người bế thốc Vọng Thư lên, mặc kệ ánh mắt dè chừng của thôn dân, bế về nhà như ôm báu vật.
Về đến nhà, Mạc Phương liền hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Mạc Ly đặt Vọng Thư ngồi xuống giường, rót nước ấm:
– Vợ sợ máu. Thấy người ta giết gà thì đau ngực với khó thở.
Lạc Vọng Thư vẫn còn run nhẹ. Cậu không biết vì sao cơ thể này sợ máu đến vậy, cứ nhìn thấy là phản ứng mạnh y như bệnh tâm lý.
Mạc Phương nhìn đôi mắt vàng của cậu hồi lâu, cuối cùng thở hắt:
– Không sao. Ngươi cứ tránh mấy chỗ giết mổ. Cái thân gầy yếu của ngươi vốn không chịu nổi mấy cảnh đó.
Ông lấy ít dược thảo đưa cho Mạc Ly:
– Sắc chén thuốc an thần ngọt một chút.
Mạc Ly gật đầu, chạy đi nấu thuốc.
Trong phòng chỉ còn Vọng Thư và Mạc Phương.
Ông ngồi xuống, nhìn cậu nghiêm túc:
– Ta hỏi thật. Ngươi... rốt cuộc là người hay là cái gì?
Vọng Thư giật mình.
Mạc Phương nói tiếp:
– Đôi mắt vàng... người thường không có. Dân thôn biết nhìn thì sợ cũng phải.
Ông nhìn chằm chằm cậu, giọng không ác, chỉ đầy sự quan sát:
– Ngươi đừng sợ. Dù ngươi là người hay là yêu, chỉ cần không hại nhà ta... ta đều giữ ngươi lại.
Lạc Vọng Thư cúi đầu. Một lúc lâu sau mới nói khẽ, giọng run nhẹ:
– Tôi là người.
Mạc Phương nheo mắt:
– Thật không?
Vọng Thư siết chặt tay, gật đầu.
Một lúc lâu, ông mới thở dài:
– Được. Ta tin.
Ông đứng dậy đi ra cửa, nhưng trước khi đi, ông quay đầu lại thêm một câu:
– Nhưng nhớ kỹ, từ nay tuyệt đối không để dân thôn nhìn thấy ngươi run rẩy hay đau đớn như ban nãy. Họ chỉ cần một lý do để đánh chết ngươi.
Cửa khép lại.
Lạc Vọng Thư ngồi im, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hóa ra... mạng cậu mong manh như vậy.
...
Một lát sau, Mạc Ly mang chén thuốc vào. Anh ngồi sát bên, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến môi cậu:
– Vợ uống đi. Thuốc này ngọt.
Vọng Thư nhìn gương mặt lo lắng của anh, tim mềm xuống. Cậu uống từng ngụm nhỏ. Mạc Ly nhìn đến mức mắt cong cong, cười mãn nguyện:
– Vợ ngoan quá.
Sau khi uống thuốc, ngực cậu không còn đau. Mạc Ly ngồi cạnh không rời mắt, còn vỗ vỗ đầu cậu giống như an ủi một con thú nhỏ.
Khoảnh khắc đó, Vọng Thư bỗng thấy an toàn.
Dù cả thế giới xem mình không phải người... chỉ cần nơi này tin mình là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro