chương 4.
Chương 4.
Sau vài giây ngây người Nam mới giật mình trở lai hỏi:
“Bạch Dạ, thằng quái nào đây? Sao chú mày nói toàn bộ cái đất Hải Thương này đều là của nhà họ Bạch?”
“Cái này” Bạch Dạ lúng túng, “lại là mày, suốt ngày bám váy Hạ Diệp, hôm nay đầu óc mày có vấn đề, chán sống rồi sao?”
“Đúng rồi a. Anh Bạch nói rất đúng” Phong thản nhiên đáp.
Ba tên đi theo Bạch Dạ thấy Phong nhìn rất quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra gặp hắn ở đâu. Hôm nay nghe Nam nói đi tán gái nên hắn dẫn theo rất ít đàn em. Bình thường phải chục tên. Thế nhưng hôm nay là ba tên thân tín và giỏi nhất của hắn.
“Đừng tưởng mày có nhà họ Hạ chống lưng mà muốn làm gì thì làm. Dù Hạ Chiến ở đây cũng còn phải nể mặt tao chứ chưa nói gì đến một thằng như mày. Khôn hồn thì biến.”
“Cút ngay, hôm nay tao không muốn đánh nhau nên tha cho mày. Nếu còn để tao gặp lần sau thì xác mày sẽ cho chó gặm” Nam hờ hững nói. Giọng nói xen lẫn một chút bá đạo cùng ngạo khí.
Sau nhiều lần tơ ý nhưng Ngọc không đồng ý, hôm nay hắn quyết định nhẹ không được thì phải dùng vũ lực. Bằng mọi cách, Ngọc phải là của hắn. Phong lắc đầu, nở một nụ cười. Trông hắn bây giờ không khác những nhân vật phản diện là mấy. Mặc dù bây giờ hắn sẽ biến thành nhân vật phản diên. Kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.
Đế bây giờ ba tên đằng sau mới nhớ ra Phong, nhớ ra hình ảnh của hắn chiều hôm đó. Thật là ám ảnh quá đi. Quay về phía Bạch Dạ hai người nói:
“Thiếu gia, tên này..”
Đang muốn lấy lòng Nam và làm cho Nam bớt giận hắn nói:
“Tên này thì thế nào? Tao là ai mà phải sợ nó?”
Thấy vậy bọn chúng im bặt. Không dám nói lời nào. Trong lòng thầm nhủ: “lát nữa bị đập cho thì đừng có kêu chúng ta không báo trước, hừm!” Còn bọn người anh Thành thì ai cũng xuýt sao, vội vàng gọi cho Hạ chiến và Hạ Diệp.
“Hai vị đại ca, nếu người ta không muốn thì cũng đừng có ép người ta. Có gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng a, có được không?”
“Đệt.” tiếng chửi thề của ai đó phát ra. Còn mấy người Bạch Dạ thì mặt méo xệch. Tên này, tên này, cực phẩm vô sỉ. Ta tự nhận không bằng.
Hạ Diệp thì chạy đến vừa đúng lúc.
“Cái anh này (Phong) đúng là không thay đổi chút nào”. Cả hai cùng nói.
Không thấy Nam nói gì, Phong nói tiếp:
“Cuối cùng có chịu thương lượng không? Nói nhanh xem nào?”
“Vãi, đây là cái thể loại người như thế nào?” giọng một tên khán giả nào đó thốt lên.
“Không nói nhiều với mày nữa, ba thằng chúng mày đánh cho bố mẹ nó cũng không nhận ra cho tao” Nam cực kỳ tức giận, mặt đỏ lên quát.
“Xem ra hôm nay ta phải đại khai sát giới mới được” Phong nói vu vơ nhưng ba người kia nghe thấy thì tim như đóng băng, cả người rét lạnh. “Nhưng mà không giết người. Con người có đức hiếu sinh. Vâyn thì gọi là đại khai cái gì đây?”
“Tính sao giờ?” một trong ba tên hỏi.
“Mẹ, biết thế quái nào được” một tên khác đáp.
“Liều thôi chứ giờ biết làm sao” cả ba cùng lao vào.
Sao nghe quen quen? Phong tự hỏi. Thế nhưng một nắm đấm đã tới trước mặt hắn. Hắn cúi người tránh. Thế nhưng lại tới một cước. Phong bật người về phía sau. “Phù, nguy hiểm thật!”. Không đợi cho hắn than vãn gì thêm, ba người kia lại lao đến. Ngọc dù biết Phong rất giỏi nhưng nhìn thấy cảnh này thì tim cô như muốn rớt ra ngoài. Diệp thì thích thú đứng ngoài vỗ tay hô hào. Cô gái này, đúng là....
Ba người kia thường ngày rất thân thiết, gắn bó nhau như tay với thân, như thân với đầu. Liên thủ với nhau thì sức mạnh không chỉ tăng gấp đôi. Thế nhưng đối mặt với Phong thì vẫn không ròi vào thế hạ phong. Ý lộn, thế thượng phong. Một trảo đánh về phía vai Phong, hắn xoay người bắt lấy tay người đó, kéo mạnh. Tên đó bổ nhào về phía trước. Còn tên khác đấm vào bụng nhưng Phong hắn nhanh tay hạ tấn, đưa đường quyền đó xuống đất, xoẹt qua chỗ đó của Phong làm hắn rất là xuýt xoa. Bạch Dạ thấy ba người kia yếu thế thì cũng nhảy vào. Thế nhưng vùa lao vào thì Phong quay ra tấn công Bạch Dạ. Đánh ba tên kia không đã a. Khổ thân Bạch Dạ bị hành. Biết là sao được, ai bảo Phong hắn “thích” Bạch Dạ.
Thấy Phong đánh chủ ý lên người Bạch Dạ, ba tên đàn em thở phào nhẹ nhõm. Nãy đã báo trước rồi mà không nghe. May mà hắn “giơ cao đập nhẹ” không thì. Bạch Dạ lại lần nữa ôm bụng. Mắc dù bề ngoài nhìn thì có vẻ Phong hắn “chăm sóc” bốn người như nhau nhưng thực tế thế nào thi.. chắc mọi người cũng biết thế nào rồi đấy.
Thế rồi không biết có một người qua đường nào đó không biết vô tình hay là cố ý đưa chân đạp nhẹ vào mông Nam khiến hắn đang từ vị trí khán giả bỗng trực tiếp tham gia.
***Năm phút sau năm người giữa chợ, môtn đứng bốn nằm. Khung cảnh phải nói là từ trước đến nay chưa từng có. Bạch thiếu gia nổi tiếng đất Hải thương, còn tên Nam kia mặc dù ở đây chẳng ma nào biết đến nhưng ở Nam Hưng thì cũng chả ai dám đụng tới. Người ta thường nói đánh chó phải nể mặt chủ. Thế nhưng đánh cả chó lẫn chủ thì nể mặt ai? Đợi những chương sau sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro