Untitled Part 12

Chương 12. Máu làm ấm lòng tôi

~~Đêm nay, khi bầu trời nở rộ pháo sáng, 

Cũng là lúc, mặt đất nở rộ những đóa hoa bỉ ngạn...

Xinh tươi, quyến rũ, động lòng người...~~

Đêm thứ 3 Lễ hội Văn hoá, đêm kết thúc.

Trong khu rừng sau trường học, giữa những tán cây, một bóng dáng nhỏ bé lách mình tiến lên phía trước, nơi có người đang đứng đợi. Đêm u tịch mà thanh nhã, rất hợp cho những công việc trong bóng tối.

"Cậu là Dương Bác". Không phải một câu hỏi mà là một lời khẳng định.

Nam sinh kia ra vẻ bất mãn:

"Đúng. Tôi là Dương Bác. Cậu là ai? Gọi tôi ra đây để làm gì?" Dương Bác có mặt tàng nhang, mắt hít, môi dày, dáng người gầy guộc như quỷ.

"Cậu có mang theo thứ đó không?" Đối diện với cậu ta là một thân hình nhỏ nhắn, mặt đeo khẩu trang, đầu đội mũ, vai đeo chiếc balo đen to quá khổ, mặc áo chống nắng và quần bò, không nhìn ra nam hay nữ.

Dương Bác cười đểu cáng:

"Có, tất nhiên là có rồi! Không ngờ sở thích của cậu lại đặc biệt đến vậy!! Đây, của cậu!" Nói rồi lôi trong túi ra một xấp ảnh.

Người kia bước đến, vươn tay định đón lấy thì Dương Bác bỗng nhanh tay giật phắt cái  khẩu trang. Người kia hoảng hốt, lùi lại. Dương Bác nhìn thấy, thoáng kinh ngạc, kêu lên:

"Aiya~! Thì ra là bạn học Diêu! Tôi đang nghĩ người như cậu mà cũng có người muốn mua ảnh, hóa ra là tự mình đến mua nha!!". 

Dương Bác cười đáng khinh, nhếch mép:

"Nhưng đừng lo, ảnh của cậu vẫn còn lưu trong máy, đây, cầm lấy, tiền trao cháo múc!" Hắn lại giơ xấp ảnh trước mặt tôi. Tôi tiến lên, cách hắn vài bước chân.

"Hội trưởng, sao anh lại ở đây???" Tôi đảo mắt phía sau Dương Bác, kêu toáng lên.

Dương Bác hốt hoảng, theo bản năng quay đầu lại, thì...

Roẹt Roẹt...Bịch!

Tôi đã nhanh tay rút cái dùi cui điện trong túi, đâm cho hắn một phát.

Thân hình kia lảo đảo ngã xuống, mấy tấm ảnh rơi tung tóe trên mặt đất. 

Đó là hình tôi đang thay quần áo trong phòng thay đồ, và có nhiều ảnh của nữ sinh khác nữa.

Lấy trong balo đôi găng tay y tế , đeo vào, tôi nhặt tất cả ảnh lên, bỏ vào cái túi ni lông chuẩn bị sẵn, cất vào balo. Lại lục tìm trong túi Dương Bác xem có bỏ sót gì không. Có ví, chìa khóa phòng, điện thoại, mấy đồ lưu niệm và một gói quà được bọc cẩn thận.

Tôi giữ lại chìa khóa phòng, còn lại cho vào túi ni lông.

Bắt đầu mặc áo mưa, đeo lại khẩu trang.

Rút con dao rọc giấy trong túi, bước đến gần Dương Bác.

Đầu tiên, tôi một nhát chém đứt động mạch ở cổ cậu ta. Máu tươi bắn ra tung tóe, nổi bật trên bãi cỏ, như một đóa hoa bỉ ngạn.

Tôi lại rạch mặt cậu ta, từ gò má tàng nhang, đôi mắt híp đến cái mồm thối tha dày bịch. Mặt Dương Bác đã không thành hình, như một bãi bầy nhầy, máu thịt hòa lẫn, thấm vào quần áo.

Lại cầm con dao thái thịt, cứ theo đốt xương mà chặt cậu ta thành từng khúc.

Sau khi nhặt từng bộ phận của Dương Bác xếp gọn một chỗ, tôi lấy trong balo một cái xẻng(thân xẻng làm bằng những thanh sắt có thể tháo ra ghép lại, thuận tiện cho việc mang theo), bắt đầu đào một cái hố. Đào xong, chôn xác Dương Bác xuống, rồi lấp lại, phủ cỏ lên. 

Thu dọn tất cả xong xuôi, đang chuẩn bị ra về, bỗng

Vút...Bùm...Bùm...

~Đêm nay, khi bầu trời nở rộ pháo sáng,

Cũng là lúc, mặt đất nở rộ những đóa hoa bỉ ngạn...

Xinh tươi, quyến rũ, động lòng người...~

Đã bắn pháo hoa rồi à...Vậy là tôi không thể xem cùng Tô Bách Cầm rồi. Đang muốn làm cho nhanh rồi chuẩn bị tỏ tình với cậu ấy dưới pháo hoa, thế là không kịp rồi... Thôi, năm sau cố gắng vậy.

Tôi khoác balo( thật nặng), thản nhiên đi ra khỏi khu rừng.

...

Dương Bác là một trong những học sinh từ quê lên tỉnh để học, phải thuê nhà trọ để ở. Tên này học hành cũng được, có điều tính tình biến thái, thích chụp trộm nữ sinh thay quần áo, rồi bán ảnh kiếm tiền ăn chơi. Vốn là chưa bao giờ bị phát hiện, nhưng đối tượng bị chụp trộm là tôi, thế nên, để trừ hại cho dân, tôi đã giết chết con gián này, cũng coi như tích đức.

Hôm sau ngày Lễ hội Văn Hóa kết thúc, nhà trường cho nghỉ 1 buổi, tôi đến tìm nhà trọ của hắn. Quên nói, mấy đồ lưu niệm và ảnh, tôi đều đốt hết sạch. 

Nhà trọ là một khu chung cư đã cũ, sắp bị phá, tôi theo bà chủ đến phòng 101 của Dương Bác. Tôi có nói với bà chủ là tôi là người bạn từ quê lên của Dương  Bác, đi thăm anh ta, sẽ chờ ở trước cửa. Bà ấy cũng mặc kệ tôi.

Đeo găng tay, lấy chìa khóa, mở cửa phòng ra, ôi...

Thật kinh khủng, nơi này chẳng khác gì một bãi rác. Sàn nhà la liệt quần áo bẩn và vỏ đồ ăn vặt, đến chỗ để chân cũng không có. Ngoại trừ máy tính và cái giường, nơi này chẳng có đồ vật gì đáng giá cả.

Tôi đi đến bàn máy tính, ngồi vào ghế, rồi mở máy tính lên, mật khẩu là chữ không giới hạn số lượng

Thật muốn đập vỡ cái máy này!

Dương Bác, sai

Dương đẹp trai, sai

Dương sát gái, sai

...

Thử hơn chục lần, tôi bắt đầu bực. Bỗng, trong đầu hiện lên hộp quà xinh xắn hắn mang theo, hình như là phiếu ăn, tặng...ai nhỉ? Chết thật! Lại đốt mất rồi! Sao hắn lại tặng phiếu ăn nhỉ, kì lạ...

Trong đầu tự nhiên lóe sáng cái gì đó, tôi kéo ghế lại gần máy tính, gõ chữ : Nguyễn Ly, enter

Màn hình bừng sáng, quả nhiên là thế. Dương Bác để hình nền là ảnh Nguyễn Ly đang ăn, không phải đang thay quần áo, mà là đang ăn dưới gốc cây. Có lẽ là chụp trộm. Thảo nào, tôi không thấy ảnh của Nguyễn Ly trong tập ảnh đó. Tôi bắt đầu tra cứu các thư mục. Có 2 thư mục đáng nghi, là "Thiên thần của tôi" và " Em xinh tươi kia ơi"

Mở mục "Thiên thần của tôi", tất cả hoàn toàn là ảnh của Nguyễn Ly, đang ngủ gật, đang học, đang chơi thể thao...Nhưng không hề có ảnh thay quần áo. Tôi xóa thư mục đi, bởi vì trong bức ảnh gần cuối, có hình của tôi cùng Nguyễn Ly đang thảo luận về Lễ hội.

Mở mục" Em xinh tươi kia ơi", quả nhiên, la liệt ảnh các bạn nữ đang thay quần áo. Tên này cũng thật là liều, thế này cũng có thể gọi là phạm tội đấy. Tôi xóa nốt.

Chỉ là, tìm khắp phòng, không thấy cái máy ảnh nào cả. Tên này có lẽ yêu máy hơn tiền, nhưng trên người hắn không có, kì lạ...

Tôi cũng không để ý nhiều, thu dọn rồi rời khỏi phòng. Xuống nhà, tôi đưa tiền nhà tháng này cho bà chủ, bảo là Dương Bác muốn chuyển đi nơi khác, mấy ngày nữa sẽ chuyển đồ, vừa rồi gọi điện nhờ tôi nói với bà chủ. Bà ta cười, cũng không có nói gì, thế là tôi rời đi.

Chỉ là, cái phiếu ăn này, tôi sẽ thay cậu đưa cho Nguyễn Ly, Dương Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: