Untitled Part 15

Chương 15. Hé lộ (1)

Khi ra khỏi phòng, thấy cậu bạn Vương Quý vẫn lo lắng ngồi đó, tôi bảo :

"Phiền cậu đưa cậu ta về nhà đi, mình đã sơ cứu xong xuôi rồi. À phải rồi, mình sẽ xin nghỉ cho Bách Cầm, cậu không cần lo lắng".

Cậu ta gật đầu một cái, chạy vào trong. Khi lướt qua tôi, có nói nhỏ: "Cảm ơn".

Không, đây là việc tôi nên làm. Nếu không làm, trái tim tôi sẽ bị bóp nghẹt mất.

Khi đang định về lớp, tôi có gặp qua Chu Văn Đức, anh ta cười hớn hở, chào hỏi:

"Tiểu Diệp, sao em lại ở đây?"

"..."

"À, đúng rồi, Bách Cầm hình như bị thương thì phải? Cậu ta sao rồi??"

"Đã băng bó rồi". Tôi đi lướt qua anh ta, muốn về lớp thật nhanh.

"Tiểu Diệp, em có rảnh không? Lên phòng Hội học sinh nói chuyện chút nhé".

"Em còn có tiết". Tôi quay đầu lại

Anh ta bước đi, không hề để ý đến lời tôi nói. Tôi đành phải đi theo. Rốt cuộc trong hồ lô của anh ta có cái gì, thật tò mò.

Vào phòng, tôi thản nhiên ngồi xuống, chờ Chu Văn Đức đi pha nước.

Một tách cà phê thơm ngon được đặt trên bàn, tôi cũng không ngần ngại hớp thử một ngụm. Ừ, có tay nghề, mùi vị không tồi.

Chu Văn Đức ngồi phía đối diện, mỉm cười, giọng điệu từ tốn:

"Ngon không?".

"Cũng được".

"Khoản pha cà phê này anh vô cùng tự tin đấy".

"Từng đi làm thêm à?"

"Không. Sở thích thôi, nếu em thích, tôi sẽ làm cho em".

"Khi nào rảnh. Anh rốt cuộc có chuyện gì định nói với tôi?"

"Ừm..." Lại mỉm cười "Đừng nóng, cứ uống cà phê đi. Lớp của em anh đã xin nghỉ rồi, không cần bận tâm". Nhấp một cụm cà phê.

Anh ta đã nói thế, tôi cũng không vội, thả lỏng tinh thần, uống cà phê nóng hổi thơm ngon của tôi.

Được một lúc, khi đã uống gần thấy đáy, mới thấy Chu Văn Đức đứng dậy, đi về phía bàn làm việc. Khi trở về chỗ ngồi, anh ta mang theo một chiếc hộp đựng đồ, đặt trước mặt tôi.

"Tôi nghĩ nó là của em".

Tôi mở hộp ra, bên trong là một chiếc máy ảnh kĩ thuật số đời mới, phía dây đeo có viết chữ

Dương Bác, Trường XX lớp A1, nhà trọ X phố X, số điện thoại 5555xxxxxx

Nếu có nhặt được, xin trả lại theo địa chỉ trên, cảm ơn.

Ánh mắt tôi cứng lại, cũng không còn tâm trạng nhấp cà phê nữa.

"Nó là của một người tên là Dương Bác, không phải của em". Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói

Chu Văn Đức mỉm cười thâm sâu, hỏi:

"Không phải em đang tìm nó sao?".

"Em tìm nó làm gì?".

"Ồ, vậy tôi nên giao nó cho cảnh sát nhỉ?"

"Chu - Văn - Đức". Mặt tôi trầm xuống. Tôi trừng mắt nhìn anh ta, Chu Văn Đức cũng nheo mắt đáp lại. Chúng tôi "liếc mắt đưa tình " thật lâu.

"Sao? Em lại cần nó à?". Chu Văn Đức cười trêu ghẹo."Cho em em lại không nhận, cho người khác thì em không chịu. Rốt cuộc em muốn thế nào?".

"Anh cứ phải đùa cợt người khác thì mới chịu được à??" Tôi lườm anh ta, thở dài thườn thượt

"Anh đâu có đùa. Việc này em nợ anh một ân tình đó!". Chu Văn Đức cười sung sướng, liếc mắt nhìn tôi.

"Sao nó lại có trong tay anh?".Giọng tôi đã đều đều trở lại

"À, cũng không có gì..." Vẻ mặt hồi tưởng "Tối hôm đó, khi em giết chết con gián kia, còn có một con chuột nhắt đứng xem, anh lấy thứ đó trên người hắn. À, con chuột kia, anh xử lý rồi." Mỉm cười hiền hòa

Tôi lạnh mặt nhìn nụ cười của anh ta. Phải rồi, ai có thể ngờ, Hội trưởng Hội học sinh lại là một tên sát nhân cơ chứ ! Chương Vĩ từng nói, cha hắn luôn cho người giám sát hắn, người đó dĩ nhiên không phải tôi, mà chính là Hội trưởng Hội học sinh dịu dàng thánh thiện có nụ cười Bồ Tát Chu Văn Đức này. Hắn chính là thủ hạ của lão cáo già Chương Lân, cùng một ruộc với tôi, một sát thủ liên hoàn.

"Sao lại có người ở đó, tôi nhớ mình chỉ gọi một mình cậu ta ra mà?"

"Chắc là để phòng bị, tên đó cẩn thận ghê nha...Có lẽ..." Cười đểu " Hắn đã biết chắc em là con gái, nên gọi thêm thằng bạn, cho em thăng thiên luôn ! Aiz, nếu không có anh, em chết chắc...Cẩn thận một chút đi!".

Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, nói :

"Lại bắt tôi xử lý công việc cho anh chứ gì? Cũng đâu có nhờ anh giúp... "

"Ấy, lần này không phải việc đó. Công việc anh làm xong hết rồi. Chỉ là, anh muốn em...giúp anh chăm sóc Bách Cầm..."

"..."

"Ánh mắt "trong này chắc chắn có ẩn tình " ấy là sao? Anh chỉ quan tâm thành viên của Hội thôi mà..."

"Sao anh không tự mình chăm sóc cậu ta?"

"Có chút việc. Ông ta đúng là không để anh rảnh một chút nào cả!". Nhíu mày khó chịu. Thì ra không phải mình tôi có ác cảm với người đó. Người cùng khổ a....

"Bách Cầm...là gì của anh?". Tôi cực kì thắc mắc, không phải là có một đoạn nghiệt duyên nào đó bị thời gian vùi lấp đấy chứ?

"À, anh và cậu ta trước kia cùng một khu phố, có cả Chương Vĩ nữa. Ba bọn anh hay thường chơi cùng nhau. Sau đó, Bách Cầm chuyển đi, đến năm cấp 3 mới trở lại". Vẻ mặt hoài niệm

"Ồ, thế sao lại chuyển đi".

"Ba mẹ cậu ta chuyển công tác, nên đưa cậu ta đi theo. Mấy năm nay, bọn họ coi như thăng tiến, hay phải đi công tác dài ngày, sợ không có người chăm sóc, lại thả cậu ta về quê cho có bè có bạn. Aiz, Bách Cầm đúng là đáng thương, cha mẹ bỏ mặc không lo thì thôi, đến bà ngoại chăm cậu ta từ bé, mấy tháng trước lại mất! Đúng là cô đơn mà..."

"Bây giờ Bách Cầm sống một mình à?"

"Ừ".

"Thảo nào cậu ấy lại nói thế..." Tôi tự lẩm bẩm, nhớ lại ánh mắt lúc sáng của người kia, cả cái lần đầu tiên gặp cậu ấy nữa. Chắc lúc đó bà Bách Cầm mới mất...

"Hả?"

"À, không có gì..."

"Vì vậy, Tiểu Diệp, em giúp anh chăm sóc cho cậu ta nha. Anh chỉ tin tưởng có mình em thôi. Em biết đây, anh còn phải để mắt đến tên đầu heo Chương Vĩ kia, mà, Bách Cầm cũng đủ tội nghiệp rồi...Aiz..."

"Ừ..." Giúp anh vậy, cũng là giúp trái tim mình thanh thản hơn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: