Untitled Part 23

Chương 23. Tai nạn bất ngờ

Buổi tối, chúng tôi quây quanh đống lửa trò chuyện trước khi đi ngủ.

Mọi người rủ nhau chơi trò chơi, ai thua sẽ phải rửa bát.

Đó là trò chơi " I'm king " mới nổi gần đây. Chia một số lá bài trong đó có 2 con joker đen và đỏ. Người cầm joker đỏ có quyền hỏi người cầm joker đen bất cứ điều gì. Nếu joker đen không trả lời được, thì phải chịu hình phạt, chính là rửa chồng bát chất cao như núi kia. Nếu trả lời được, lại tiếp tục chia bài.

Lượt đầu tiên, Lớp trưởng lớp A1 Bạch Tính bốc trúng joker đỏ, Chương Vĩ joker đen.

Bạch Tính : " Cậu đã có người mình thích chưa? Đó là ai??". Nghe nói Bạch cô nương có trồng cây si với Chương Vĩ, tò mò là điều đương nhiên.

Chương Vĩ tươi cười, thản nhiên đáp :" Tôi thích ai, không phải quá rõ ràng hay sao? Nhưng xin không tiết lộ danh tính. Bởi vì cậu ấy thực sự hay ngại ngùng". Nói rồi liếc mắt về phía tôi.

Mọi người ồ lên.

Tôi thản nhiên nhét bánh quy vào mồm.

Lượt thứ hai, joker đỏ là Mạnh Hiểu(cậu ta cũng trong Hội học sinh), joker đen là Tô Bách Cầm.

Mạnh Hiểu : " Cùng là Hội học sinh, mặc dù hỏi thế này không phải, nhưng, Bách Cầm, cậu có ý trung nhân chưa??? Con gái bọn tôi cực kì tò mò đó!" . Nghe đến câu này, lỗ tay đứa nào đứa nấy đều dựng đứng.

Tô Bách Cầm thản nhiên như ăn bánh : "Có rồi".

Mọi người : láo nháo xôn xao, mong chờ câu nói tiếp theo.

Nhưng không có.

Theo ý khán giả, Mạnh Hiểu liền hỏi:" Xin hỏi quý tính của người đó?".

Mọi người :" Đúng đó, Bách Cầm. Người đó là ai vậy????"

Tô Bách Cầm (thản nhiên ): "Chẳng phải chỉ một câu hỏi thôi sao? Tiếp tục chia bài đi".

Ai nấy đều tỏ ra thất vọng, không ngoại trừ tôi. Aiz, thì ra từ trước đến giờ là tôi đơn phương độc mã à? Không biết cô gái may mắn đó là ai nhỉ? 1 năm nay quen Bách Cầm, tôi chưa thấy có giống cái nào khả nghi dám lởn vởn lâu quanh cậu ấy! Thật là bí hiểm mà! Phải hỏi lại Văn Đức mới được!!!

Lượt thứ ba, joker đỏ là tôi, joker đen là Chu Văn Đức.

Tôi hỏi ngay không cần suy nghĩ :" Anh có biết ý trung nhân của Bách Cầm là ai không???".

Tô Bách Cầm nghe thế hơi giật mình, mọi người xôn xao hi vọng. 

Thế mà Chu Văn Đức chỉ mỉm cười bí hiểm dịu dàng, khẽ liếc Tô Bách Cầm một cái, một lúc lâu mới trả lời :

"Câu hỏi này tôi không trả lời được, xin chịu phạt". Khiến ai nấy đều như trên thiên đàng rơi xuống vực sâu muôn trượng. 

Aiz... nghĩa là anh ta biết, nhưng không muốn nói! Khó đây, đối với Văn Đức mà nói, điều anh ta không muốn, bất cứ ai cũng không thể ép buộc.

Vậy là người phải rửa bát là Chu Văn Đức rồi. 

Thấy trời còn sớm mọi người bày thêm trò "đánh trống chuyền hoa". Hai đóa hoa được chuyền qua từng người, lúc tiếng trống dừng lại, hai người cầm hoa phải đứng lên hoặc trả lời thành thật hoặc thử thách "đại mạo hiểm". Một người khác tung đồng xu, nếu mặt số thì trả lời, mặt hình thì chấp nhận thử thách.

Vòng "đánh trống chuyền hoa" đầu tiên kết thúc, Mạnh Hiểu và một cậu bạn khác cầm hoa, đồng xu tung vào mặt số.

Mọi người nhao nhao hỏi Mạnh Hiểu :" Điều cậu hối hận nhất trên đời là gì?".

Mạnh Hiểu trầm ngâm một lát, sau đó ngập ngừng trả lời : "Không bảo vệ được người bạn thân nhất và không giữ được người mình yêu thương nhất".

Bạn thân nhất chắc là Chu Tuyết rồi, nhưng còn người yêu thương nhất là ai?

Mọi người nghe đến tên Chu Tuyết, đều có phần mất vui, lại nghe Mạnh Hiểu nói tiếp :

"Chương Vĩ, mình thích cậu". Ai nấy đều hào hứng trở lại, một buổi tối mà có những hai lời tỏ tình, lại từ hai nhân vật này, đúng là náo nhiệt mà.

"Nhưng, cậu lại thích người khác mất rồi". Nói rồi ngồi xuống, cho thêm củi vào đống lửa.

Mấy đứa con gái chụm đầu thì thầm, còn Chương Vĩ trầm ngâm không nói gì.

Mọi người lại hỏi cậu bạn trai kia : "Việc cậu xấu hổ nhất trong đời là gì?".

Cậu này ngại ngùng gãi đầu :"Đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ rồi bị bọn họ ném giấy đã qua sử dụng vào mặt".

Mọi người sửng sốt, sau đó cười ầm lên, khiến rặng hồng trên má cậu ta đã đỏ lại càng thêm đỏ. 

Chu Văn Đức đã rửa bát xong, ngồi cạnh tôi, ôm bụng cười, nói nhỏ : " Ha ha ha, Tiểu Diệp, em không biết đâu, anh cũng từng một lần bị như thế rồi đấy. Nhưng người ta không ném giấy vệ sinh vào mặt anh, mà là khăn tay, khăn tay đó, còn hỏi anh nếu không ngại thì có thể sử dụng, ha ha ha!!!".

Tôi bỗng nhiên suy nghĩ, thì ra dựa vào khuôn mặt đẹp hay xấu mà cấp bậc đối xử lại khác nhau. Đúng là bất công mà!!! 

Vòng thứ hai, quả là duyên phận, rơi vào tôi và Tô Bách Cầm, đồng xu tung vào mặt hình.

Mọi người muốn chúng tôi phải chơi trò mạo hiểm, nhưng quanh đây làm gì có cái gì mạo hiểm. Có người chợt nảy ra một ý : " Trong điện thoại của tôi có một câu chuyện ma, để bọn họ nghe xong rồi bắt vào rừng 10 phút".

Ai nấy đều tán thành.

Chương Vĩ phản bác : " Diệp Diệp là con gái, như thế quá nguy hiểm. Không được, mình sẽ đi thay cậu ấy!".

"Ầy, Chương Vĩ, 10 phút thôi mà, làm gì mà nguy hiểm được. Đã chơi thì phải chịu phạt, ý kiến không được tán thành". Mọi người đồng ý.

Chu Văn Đức thì thào :" Ai da, Tiểu Diệp, có người coi em là con gái kìa. Làm sao họ có thể biết được, thứ đáng sợ nhất trong khu rừng này chính là em chứ!!! Nhẹ nhàng với Bách Cầm thôi nha, ha ha ha..."

" Chu Văn Đức nếu anh còn nói linh tinh, đừng trách em không kính trên nhường dưới!".

"Ha ha ha, được rồi được rồi ".

Cậu bạn kia bắt đầu kể chuyện ma, mọi người im lặng chăm chú lắng nghe. Mặc dù là motip cũ, nhưng dưới khung cảnh rừng rậm hoang vắng này, ai cũng thấy nao nao, tất nhiên tôi là ngoại lệ.

Kể xong chuyện, mọi người đưa cho tôi và Bách Cầm mỗi người một cái đèn pin, dặn dò : " Được rồi, 10 phút nhé. Đi đến khi không nhìn thấy ánh đèn mới được". Rồi đẩy tôi và Bách Cầm không chút thương tiếc vào rừng.

Giữa núi non hoang vắng, Bách Cầm chủ động cầm tay tôi, lo lắng:

"Nếu sợ thì bảo mình. Chúng ta không chơi nữa."

"Mình không sợ". Tôi tất nhiên không sợ, và cũng muốn Bách Cầm nắm tay mình thật lâu.

Trong không gian mịt mờ này, chỉ có 2 chúng tôi nắm tay nhau dạo bước dưới ánh trăng, người con trai dịu dàng che chở, người con gái e thẹn dựa dẫm,còn điều gì lãng mạn hơn nữa chứ. Ước gì thời gian ngừng ở giây phút này.

Thực ra, trong 3 giây tiếp theo, tôi đã ước mình và cậu ấy đừng có nắm tay nhau.

Bởi vì, tôi lỡ trượt chân ngã xuống đoạn dốc.

Mà Bách Cầm, vì nắm tay tôi, cũng mất thăng bằng mà rơi xuống theo.

Trước khi tiếp đất, Bách Cầm còn dang rộng tay, ôm lấy tôi vào lòng.

Chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn không dứt, đến khi nghe được tiếng 'hự' đau đớn, thế giới có trọng lực mới trở lại.

Tôi mở choàng mắt. Bách Cầm vẫn đang ôm chặt lấy tôi.

Tôi vội ngồi dậy, thì nghe tiếng rên khe khẽ bên dưới.

Nhờ có Bách Cầm bảo vệ trong lòng, tôi chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng Bách Cầm thì...

"Bách Cầm, Bách Cầm, cậu không sao chứ????" Tôi lo lắng đến đổ cả mồ hôi lạnh.

"Không...không sao...". Bách Cầm yếu ớt trả lời.

Tôi cẩn thận đỡ cậu ta dậy, dựng vào gốc cây gần đó.

Tôi lần mò xung quanh, may mà đèn pin không lăn đi đâu xa, cũng không hỏng hóc gì.

Bắt đầu xem xét xung quanh, đây chắc là phía chân núi. Còn hàng rào bên trên, chỗ cao nhất chưa bằng đầu gối người, ban ngày thì không sao, nhưng ban đêm quả nhiên là biến thành chướng ngại vật.

Chỗ này chắc là con đường mòn, vì cỏ cây thấp, nhưng có lắm bãi đá lởm chởm.

Xem kĩ vết thương cho Bách Cầm, may mà chỉ bị thương ngoài da, chỗ nặng nhất là ở đùi, không tổn hại đến gân cốt, sau này không có dị tật gì. Nhưng mà vết thương kia mất máu khá nhiều, tô hơi lo lắng. Bây giờ cần gấp là đến bệnh viện, nhưng Bách Cầm có vẻ không di chuyển được, tôi lại không biết phương hướng. Cách tốt nhất là cầm máu cho cậu ấy, rồi đành chờ người đến cứu. Đèn pin ở đây, tôi có thể làm tín hiệu, mong là Chu Văn Đức đến kịp thời.

Bỏ qua nỗi đau như cắt trong lòng, tôi xé ống quần của Bách Cầm thành sợi dây. Tìm quanh  đó một số thảo mộc chữa thương, tôi nhai nát chúng rồi đắp cầm máu, bắt đầu quấn dây cố định. Những lúc thấy cậu ấy mặt mũi trắng bệch, trán rịn mồ hôi, cổ họng tôi khô rát đến phát đau, cả cơ thể đều tê dại khó chịu, cứ như không phải của mình nữa vậy.

Cậu ấy...vì cứu tôi...mà ra nông nỗi này...

Tôi...đúng là Ác Quỷ mà!!!!!!

"Có đau không". Tôi xót xa, lấy tay áo lau mồ hôi cho Bách Cầm.

"Không sao...Cậu...có bị thương không?". Cậu ta ngước đôi mắt mệt mỏi mà ấm áp, ân cần hỏi. Ngữ khí có phần sốt sắng.

Đến bây giờ mà cậu vẫn còn quan tâm đến tôi.

Aiz, Tô Bách Cầm, tôi phải làm gì đây, phải làm gì để cậu không bao giờ phải chịu tổn thương như này nữa!!

"Mình không sao".Tôi cúi đầu, không nhìn vào ánh mắt ấy nữa.

Khi quan sát xung quanh hồi lâu, tôi lấy ra một cái la bàn treo ở cổ như dây truyền, bắt đầu xác định phương hướng. Bởi lâu như vậy mà chưa thấy Chu Văn Đức đến ứng cứu, có thể khẳng định đường núi này thực sự vô cùng hiểm trở, chỉ có thể theo đường khác xuống núi rồi trèo lên đây mà thôi.

"Chúng ta có vẻ ở hướng nam khu cắm trại". Tôi suy xét nói," Nếu muốn trở về, thì phải đi hướng này. Nhưng như vậy thì chậm quá, cậu còn phải cấp cứu nữa, nên nếu men theo đường này, chúng ta có thể đến con đường xuống núi." Tôi chỉ vào hướng ngược lại.

Tô Bách Cầm nghe xong sửng sốt, hỏi :" Cậu phân biệt được phương hướng ư?".

"Mình có mang theo la bàn ". Tôi giơ vòng cổ lên.

Bách Cầm thấy thế thì cười, có phần ngỡ ngàng : "Ngoài băng bó vết thương, am hiểu đông y tây y, còn có thể xác định phương hướng nữa.Tiểu Diệp, khả năng sinh tồn của cậu...quả là mạnh a..."






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: