Untitled Part 9
Chương 9. Lễ hội Văn Hóa, cậu có đi không?
Tên Chương Vĩ mấy ngày nay vô cùng kì quái.
Tôi với hắn không thân không quen, vốn là nước sông không phạm nước giếng. Thế mà từ hôm chuyển đến, hắn cứ lập lò lập lò bên cạnh tôi. Bất cứ việc gì tôi làm, hắn phải chọc khoáy một câu mới chịu được, làm như tôi với hắn thân thiết lắm. Ban đầu tôi còn nói lại, sau thì chai mặt, không thèm phản bác, cứ mặc cậu ta tự kỉ một mình.
- Này, Diệp Diệp, sao chữ cậu xấu thế? Vừa nát vừa méo, rốt cuộc thì tay cậu có tật hay từ nhỏ không chịu luyện tập vậy???
- ...
- Này, Diệp Diệp, cậu thích mặc quần áo tối màu à? Con gái kiểu gì vậy, mà cậu có phải là con gái không thế???
- ...
- Diệp Diệp, tôi bảo này, có phải cậu bị mù âm nhạc không? Bài hát đơn giản này cũng hát sai! Là người ngồi bên cạnh cậu, tôi cảm thấy vô cùng mất mặt!!!
- ...
- Ầy, tôi nói này Diệp Diệp, cậu học thì cũng giỏi thật, nhưng không thể cứ sống riêng trong thế giới của mình như vậy được. Con người không thể sống đơn độc. Cậu thấy đấy, ngoài tôi ra, có ai thèm nói chuyện với cậu không?? Cậu phải ngoại giao, phải có bạn bè, đừng nhìn vào quyển sách chán ngắt ấy nữa. Nghe tôi nói, cậu như thế gọi là tự kỉ! Tự kỉ đó!!
-...
Tôi nhịn, nhịn, nể mặt lão cha cậu, tôi sẽ nhịn không giết cậu.!!!
Thế mà mấy hôm nay, thím Chương không có lải nhải bên tai tôi nữa, cũng bớt mấy ánh mắt viên đạn của các bạn nữ trong lớp nhìn về phía tôi.
Tôi thấy cậu ta trầm tư uể oải, chẳng chú ý đến bài giảng, liền tò mò hỏi :
- Bạn học Chương, bạn sao vậy? Không khỏe à? (Ừ, không khỏe đến chết luôn đi!!!!*^*)
- Hở... Ài, cũng không có gì. Cậu đừng quan tâm... - Cậu ta chán nản dẩu môi. Bỗng dưng, như nhớ ra cái gì đó, hai mắt sáng lên, hỏi tôi :
- Này , Diệp Diệp, cậu là Ban thư ký của Hội học sinh đúng không??
- Ừ, sao vậy?
- À, Chuyện là thế này, Lễ hội Văn Hóa ấy, lớp mình định tổ chức diễn kịch, đã mua đạo cụ hóa trang hết rồi. Thế mà chẳng ngờ, bên lớp A3 cũng chọn tiết mục diễn kịch, lại cùng vở với bọn mình.( Tôi nhớ cậu cũng từng ở lớp A3 mà!) Thật quá đáng! Đã thế, tên Tô Bách Cầm còn cố ý cải biên kịch bản, bảo là sẽ cho ra tác phẩm đặc sắc hơn lớp mình, để mọi người biết thế nào là chênh lệch đẳng cấp! Hừ, không phải bố cậu ta chỉ là Cố vấn Nhà hát kịch thôi ư, oai cái gì chứ!! Cha ông đây còn là cục Tham mưu Trưởng !- Xong, nuốt nước bọt, xuống giọng nói tiếp - Thế nên, Diệp Diệp à, cậu có thể xin phép Hội học sinh cấp thêm chi phí cho lớp mình để mua lại đạo cụ được không??( Quên nói, Chương Vĩ bây giờ là Lớp phó của lớp, chuyện này đương nhiên hắn phải lo). Chỉ một chút, một chút nữa thôi, chúng mình đã góp tiền rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Đi mà...vì lớp bọn mình, vì giải thưởng cuối năm a...!!!
- Chuyện này mình không quyết định được. Tí nữa sẽ đi hỏi thử Hội trưởng. Nhưng mà, mọi người định diễn vở gì vậy?? (Vở kịch gì mà khiến Tô Bách Cầm thích thú như vậy?)
- Cướp biển vùng Caribe. Bây giờ bọn tôi đang muốn chuyển sang vở " Peter Pan và Thuyền trưởng Hook". Có trang phục cướp biển rồi, chỉ còn thiếu quần áo của Peter Pan và nhóm bạn thôi!
- Thế không phải càng tốn thêm chi phí sao? Hơn nữa tuần sau là tổ chức Lễ hội rồi, có kịp không???
- Mình cũng không rõ. Nói chung là đạo diễn lớp mình, kia, bàn thứ 3 ý, Ngô Khải, cậu ta chính là thanh mai trúc mã của Tô Bách Cầm. Từ nhỏ đã có năng khiếu viết kịch. Nhưng, cái ' nhưng ' này mới quan trọng, có thể nói, chỉ cần nơi nào xuất hiện Tô Bách Cầm, cậu ta mãi mãi chỉ là hạng hai. Cho nên nha, khi biết hai lớp có cùng vở kịch, mặc dù lớp trưởng phản đối thế nào, cậu ta cũng quyết thay đổi kịch bản. Đúng là rùa rụt cổ, làm cho bọn mình khốn khổ một phen. Bây giờ lại phải tập lại. mệt người!!!
- Bạn cũng tham gia vở kịch à? - Tôi vô cùng ngạc nhiên. Tên ăn hại họ Chương này cũng biết đóng kịch cơ đấy.
- Hứ! Thế cậu nghĩ sao? Với khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa khai như mình, không tham gia đóng kịch thì chẳng phải quá uổng phí của trời hay sau???
-... (-__-!!!)
- Ờ. Vậy mình đi hỏi Hội trưởng đây. - Tôi không rảnh để nghe cậu ta xòe đuôi tự sướng
- Ê, khoan đã...!- Chương Vĩ bỗng gọi giật lại
- Hả? Sao?
- Cậu...- Cậu ta gãi đầu- Lễ hội Văn Hóa, cậu có đi không?
- Không biết, Hội học sinh có nhiều việc phải chuẩn bị lắm. Bạn hỏi làm gì?
- Vậy cậu không định tham gia à??- Giọng cậu ta có vẻ tiếc nuối
- Nếu rảnh thì sẽ đi xem chút. - Tôi nói, rồi bước thẳng ra cửa, không ngoảnh đầu lại, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Phòng Hội Trưởng
Hội trưởng Hội học sinh có thể nói là người văn võ song toàn, thành tích học tập tốt mà thể thao cũng tốt, là một trong 3 viên minh châu của trường cấp 3 trọng điểm này.( 2 người còn lại đương nhiên là Tô Bách Cầm và Chương Vĩ. Chẳng hiểu thế quái nào mà tên mặt dày vô sỉ ngang ngược hống hách con heo Chương Vĩ lại là minh cái gì châu, bảo cậu ta là cục đá còn là sỉ nhục cục đá ý chứ!!!! ) Chu Văn Đức, con người này luôn dịu dàng với tất cả mọi người, là một người đáng tin cậy và trách nhiệm, nhưng lại quá bí ẩn. Bạn không thể biết được anh ta đang suy nghĩ gì, định làm gì, nụ cười của anh ta khiến bạn không thể nhìn thấu nội tâm bên trong anh ta. Chu Văn Đức làm gì, luôn luôn là kẻ khống chế và chỉ huy. Con người này, khiến tôi sinh ra một cảm giác sợ hãi, như rằng anh ta có thể nhìn thấu tâm hồn của tôi vậy!!
Cốc cốc cốc
- Mời vào. - Giọng nói trầm ấm vang lên
- Hội trưởng Chu, là em. - Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Tô Bách cầm đang ngồi ở chiếc bàn bên trái Chu Văn Đức
- A, Tiểu Diệp! Có việc gì vậy? - Chu Văn Đức nở một nụ cười bồ tát mê hoặc lòng người.
Nếu nói Tô Bách Cầm là một bông hoa huệ cao quý, lãnh đạm với đời, điểm thêm nét u lan, thì Chu Văn Đức chính là một đóa hoa cúc rạng rỡ mà dịu dàng, thanh tao mà thân thiện, có sắc của ánh dương, lại có hương của gió.( Còn Chương Vĩ chính là một nhánh cỏ hôi bị móng trâu vùi dập!!)
Đáng tiếc, tôi không bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài đó, trong lòng mãi mãi chỉ có U Lan của tôi mà thôi.
Tôi đưa cho anh ta một tập giấy, trả lời:
- Danh sách các đề mục, danh sach người tham gia và bài luận văn, em chuẩn bị xong rồi.
- Quả nhiên vẫn là Tiểu Diệp chu đáo nhất! Chu Văn Đức mỉm cười gật đầu, lại đánh mắt sang Tô Bách Cầm, trách móc - Bách Cầm, em phải học tập Tiểu Diệp đây này, chăm chỉ, chu đáo lại nhanh nhẹn. Ai như em, mỗi cái danh sách chi phí cho Lễ hội cũng không xong !
- Em còn phải chuẩn bị vở kịch cho lớp. Mà Văn Đức, anh đừng có giao hết việc cho bạn học Diêu, vô trách nghiệm quá! - Tô Bách Cầm lạnh lùng liếc mắt
Ầy, tôi có thể nghĩ là Bách Cầm đang quan tâm tôi không, cảm động quá!!
Chu Văn Đức nghe thế mà bĩu môi, đáp lại
- Anh thế nào là vô trách nhiệm. Chẳng phải vì chuẩn bị cho Lễ hội, anh đây ăn không ngon ngủ không yên còn gì! Lúc ấy lại còn phải đi khảo sát, không được tham gia Lễ hội, không được xem pháo hoa, chán chết đi được!!!
Ở trước mặt thành viên Hội học sinh, Chu Văn Đức chẳng buồn diễn vẻ mặt bồ tát thánh thiện. Ở trước mặt Tô Bách Cầm thì càng lộ ra bộ mặt thật của mình. Hai người này có vẻ có quan hệ đặc biệt!
Tô Bách Cầm cũng không nói nữa, tập trung vào màn hình máy tính. Tôi định đi về lớp, bỗng nhớ ra việc ban sáng Chương Vĩ nhờ, lại quay lại hỏi Hội trưởng :
- Hội Trưởng, em có một việc muốn hỏi.
- Hở, Tiểu Diệp, việc gì?
- Chả là chuyện tiết mục biểu diễn của lớp em. Hội trưởng, anh có thể tăng thêm chi phí cho lớp em được không, chúng em định thay đổi vở diễn, cần thêm trang phục.
- Hả? Đang yên đang lành sao lại thay đổi vậy? - Chu Văn Đức cười dịu dàng
- Lớp em và lớp A3 bị trùng vở diễn.
- Lớp A3 là lớp của Bách Cầm đúng không? Bách Cầm, sao em lại chọn cùng vở với người ta thế? - Chu Văn Đức cười hứng thú
- Em không biết. - Lạnh lùng trả lời
-Ồ... Tiểu Diệp, vấn đề là số tiền cấp cho mỗi lớp chỉ có hạn. Việc này...anh không biết có thể quyết định không...- Chu Văn Đức cười ngại ngùng
- Tôi đồng ý cấp thêm chi phí. - Tô Bách Cầm nhướn mày quả quyết.
Tôi và Hội trưởng cùng ngạc nhiên, thế nào mà Tô Bách Cầm có quyền quyết định
- Bách Cầm, việc này...
- Cho dù bọn họ có thay đổi vở diễn, cũng chỉ nhận lấy kết quả thua cuộc mà thôi. Thật không biết lượng sức mình! Văn Đức, năm nay có mấy mấy lớp không tham gia, anh lấy tiền đó cấp cho họ. Em sẽ nói chuyện này với Hiệu trưởng. Dù sao cũng là dãy dụa lần cuối, không thể để người khác nói chúng ta hẹp hòi được - Thật ngạo mạn
- Vậy... cứ quyết định như thế đi. - Chu Văn Đức cười thản nhiên
Tôi không biết họ đang nói đến ai dãy dụa lần cuối, tôi chỉ biết mình đã xong việc, có thể về lớp học rồi. Tôi liếc Tô Bách Cầm một cái, rồi đi ra ngoài, cũng không quay lại dù chỉ một lần
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro