Chương 2: Chiều công viên

Đồng hồ chỉ 4 giờ 55 phút. Diệp Lục đứng ở đầu ngõ, tay mân mê quai balo đeo chéo, lòng như có hàng ngàn con kiến bò.

Cậu đã đến sớm. Rất sớm.

Gió chiều thổi nhẹ, xào xạc qua hàng cây phượng đỏ đầu hè. Tán lá lay động, những cánh hoa rơi lả tả, một vài cánh đáp xuống vai áo trắng tinh tươm của cậu. Mấy học sinh nữ đi ngang qua, cười khúc khích, liếc nhìn cậu – không phải vì điều gì lạ lẫm, mà vì vẻ khôi ngô, chỉn chu đến nổi bật của cậu.

Diệp Lục chẳng để tâm. Mắt cậu vẫn dõi về cuối con đường.

Rồi, như một nhịp đập quen thuộc, bóng dáng cao ráo ấy xuất hiện từ xa. Tần Khương đạp xe chậm rãi đến gần, gió hất mái tóc đen nhánh ra sau, khuôn mặt rạng rỡ dưới nắng xế chiều.

“Chờ lâu chưa?”

“Không em cũng mới tới.” – Cậu nói dối.

Tần Khương nhảy xuống xe, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Lục. “Leo lên, anh chở. Xe em đâu?”

“Ở nhà. Em thích đi chung với anh hơn.”

Cậu cắn môi ngay sau khi nói ra câu đó. Trời đất ơi, lỡ lời mất rồi. Nhưng may sao, Tần Khương chỉ cười nhẹ, không để ý.

“Vậy bám chắc vô. Không được ngã đó.”

Cậu gật đầu, ngồi lên yên sau, tay chạm nhẹ vào lưng anh, rồi lại giật ra.

Không được, không được… Đừng để anh ấy nhận ra.

Thế nhưng chỉ vài giây sau, khi chiếc xe lao nhanh hơn qua khúc cua, Diệp Lục đành phải níu lấy vạt áo của Tần Khương. Ngón tay cậu run lên khi chạm vào tấm lưng ấy – ấm áp, vững chãi, và xa vời.

---

Công viên lúc hoàng hôn tấp nập tiếng người. Trẻ con chạy nhảy, người lớn tản bộ, tiếng nhạc aerobic từ loa vang lên ồn ào. Hai người tìm một băng ghế đá dưới tán cây lớn, ngồi uống nước mía.

“Mai em có đi học thêm không?” – Tần Khương hỏi, mắt dõi theo mấy đứa nhỏ đang đá cầu.

“Dạ không. Em nghỉ mấy hôm nay. Ở nhà học bài.”

“Ừ. Đừng học căng quá. Tới tuổi này nên chơi nhiều chút. Như anh nè.”

“Anh á?” – Cậu bật cười. “Anh học cũng giỏi mà.”

Tần Khương quay sang nhìn cậu. “Em để ý anh ghê ha.”

Diệp Lục cứng người, ly nước mía suýt nữa rơi khỏi tay. “Không… tại anh nổi tiếng mà”

Tần Khương không đáp, chỉ cười cười, ánh mắt sâu lắng. Diệp Lục né ánh nhìn ấy, mặt đỏ như gấc.

Một lúc sau, anh lên tiếng: “Lục này…”

“Dạ?”

“Nếu có một ngày em có điều gì không thể nói với ai, thì cứ nói với anh. Được không?”

Diệp Lục mở to mắt, tim đập mạnh. Cậu gật đầu, rất khẽ.

Nhưng làm sao em có thể nói rằng em thích anh?

Làm sao em dám nói điều đó với chính anh – người em gọi là “anh trai”, người luôn dang tay bảo vệ em như một đứa em bé bỏng?

Anh sẽ nghĩ gì ? Nếu biết được điều em giấu trong tim từ mùa hè năm ấy?

Gió chiều lướt qua bờ vai gầy. Diệp Lục ngồi im, mắt dõi theo một cánh hoa phượng lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#nguoc