MQNKKMGT (Chương 35 - 38)

Ghen



Ngày X tháng X thời tiết trời râm


Hôm nay thời tiết không tốt chút nào, tâm tình của con cũng không được tốt, vì sao chứ? Bởi vì sư phụ con trong trò chơi lại nhận đồ đệ, hắn còn là một nhân yêu yêu, còn bảo con gọi hắn là sư đệ, con mới không cần gọi. Sư phụ rất bất công, bây giờ người login luôn dẫn theo hắn, cũng không mang con đi, cho nên con rất không vui. Appa nói bởi vì con quá thích sư phụ rồi, cho nên sau khi có người cướp sư phụ đi, con sẽ không vui, con cũng không biết có phải như vậy hay không, dù sao con cũng rất mất hứng.

Lần trước khi Changmin nói xấu umma con, con cũng rất tức giận, con còn dùng tay đánh vào mặt nó nữa. Nhưng Changmin không có đánh con, kỳ thực con rất sợ, cho nên không cẩn thận càng cào làm xước tay nó, thực ra con không phải cố ý. Nhưng mà nó nói umma con không cần con chính là sai a, bất quá bây giờ con không tức giận nữa, bởi vì appa nói, nam tử hán đại trượng phu đi được sống được, con là hảo hài tử, cho nên con muốn làm một nam tử hán!

Kỳ thực, con rất thích sư phụ cùng thầy Kim, mặc dù sư phụ không thích con nữa rồi.

Lời phê của giáo viên: Chú ý lỗi chính tả, là "Co được dãn được" chứ không phải "Đi được sống được". Thực ra sư phụ cũng rất thích ngươi.


========================JQ phân cách tuyến ========================


Ngày tháng trong Trò chơi này, quả nhiên là náo nhiệt.

Hôm nay trời trong nắng ấm, cảnh sắc tươi đẹp khí trời lại hảo, đương nhiên trong game nhìn không ra những điều này, ba thầy trò Jaejoong tiến vào một góc nào đó trong Lạc Dương lập nhóm, thêm một người nữa là có thể trực tiếp diễn Tây du ký rồi.

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ, nàng là ai?

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Sư muội ngươi

[ Nhóm][ Bán diêm]: *Đỏ  mặt* sư tỷ hảo~

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: * Nghi hoặc*

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ta nhận đồ đệ thứ hai, cho nên là sư muội ngươi, đã hiểu chưa?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Vẫn gọi ta là sư đệ đi, tuy bên ngoài ta là nữ nhân, nhưng thực ra là nam nhân a.

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Nga, ta biết rồi, ngươi là nhân yêu!

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: … Ngươi học được từ đó ở chỗ nào thế?

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Người khác cũng nói con như vậy.

[ Nhóm][ Bán diêm]: *Đỏ mặt* Thì ra là sư huynh, thất lễ thất lễ.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Quên đi, luyện cấp đi thôi, nhanh chóng xuất sư, tự sinh tự diệt.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Sư phụ, trái tim ngươi hảo tàn nhẫn...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: ^_^ Không sai, có ý kiến gì không?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Không có...

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Con không đi!!

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Làm sao vậy?

[ Nhóm][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ là người xấu!!

Hệ thống báo: Tiêu tiêu vũ hiết rút khỏi nhóm. Jaejoong nhìn tiểu hài tử kia chạy bộ, nghĩ thầm, đồ đệ ngốc, ngươi không phải đã học cưỡi thú sao, đều đã dạy nhiều lần như vậy...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Thật đáng yêu, ghen tị đây mà

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ghen cái gì

[ Nhóm][ Bán diêm]: Hình như là đố kị ta cướp mất ngươi đi, trẻ con thật đáng yêu, ha ha ~

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: = = Đi luyện cấp.

Tiểu hài tử nổi máu ghen nào đó giận dỗi chạy băng băng, sau khi chạy một lúc phát hiện cách này căn bản không thể trút giận, bèn ném bỏ chuột lao thẳng tới phòng appa.

"Appa!!" Jung tiểu bằng hữu bước vào thư phòng lớn tiếng hô, làm tay appa nhóc run lên, thiếu chút nữa làm hỏng tài liệu chưa đọc xong.

" Làm sao vậy?" Jung Yunho để tài liệu trong tay xuống, ôm lấy tiểu nhi tử. Tiện tay đẩy tài liệu ra xa, đề phòng bất trắc.

"Sư phụ bất công, hắn lại tìm một đồ đệ, hắn cũng không thích con nữa." Miệng Junsu chu ra đến độ có thể treo được  cả bình đựng tương, chứng minh sự thật, tiểu hài tử nàyăn dấm chua cũng rất nghiêm trọng.

" Nga, lại có chuyện như vậy?" Jung appa có chút buồn cười, nhưng thấy gương mặt của con trai, vẫn biết thời thế mà bào chữa cho lão bà mình một chút, "Sư phụ con là một đại danh sư, có thể thu nhận rất nhiều đồ đệ mà, cậu ấy đương nhiên không thể chỉ thu nhận một mình con rồi. Hơn nữa Jung Junsu , con đã cấp 55 rồi, đã sớm xuất sư, phần lớn sư phụ đợi đồ đệ vừa xuất sư liền không màng đến nữa, nhưng mà sư phụ con vẫn dẫn con theo, vậy chứng minh cậu ấy rất thích con."

" Thế nhưng, thế nhưng vừa nãy hắn cũng chỉ mang theo người kia, không mang con theo!" Junsu tiếp tục tố cáo, mặc dù appa nói rất có lý, nhưng mà nhóc vẫn không vui. (Này Su bé, ai nói không cho bé theo đâu a...)

" Sư phụ con dẫn theo đồ đệ kia đến 45, sau khi xuất sư có thể mặc kệ hắn luôn, chỉ để ý đến con rồi, như vậy có được không?" Yunho gần như là dụ dỗ trẻ em a, ứng phó với vợ con, nhất định phải theo ý nghĩ của bọn họ, dù có mệt nhưng là mệt nhất thời, sau này sẽ được vui vẻ.

" Nhưng appa cũng không phải sư phụ của con, lời appa nói không tính!" Jung tiểu bằng hữu tuy là cải thìa, nhưng người ta không ngốc, tính lô-gích gì đó vẫn hiểu được.

" Ai nói không tính hả? Sư phụ con là lão bà của ta, con nói xem có tính hay không?" Jung appa vừa nói ra những lời này, hiệu quả đúng là rõ ràng hơn hẳn, vẻ mặt Junsu viết hai chữ tỉnh ngộ, trong nhận thức của nhóc, sư phụ đánh không lại appa nhóc, cho nên, lời appa nói khẳng định hữu dụng.

" Ân, được tính ạ, con đi tìm các tỷ tỷ chơi." Trượt khỏi đầu gối appa mình, únu chạy về phòng của mình, nửa đường vừa chạy vừa nói thầm, "Ta mới không cần chơi cùng nhân yêu sư đệ !"

Ân? Nhân yêu sư đệ? Jung Yunho vốn đã một lần nữa cầm lấy tài liệu kế tục làm việc, lại mẫn cảm mà bắt được lời độc thoại của tiểu hài tử nào đó. Hơi nhíu mày vuốt, vuốt cằm nghĩ, lão bà mình toàn hấp dẫn mấy người kỳ quái gì đâu... Jung lão đại nghĩ như thế, căn bản chính anh đã quên mình cũng là một trong những "Người Kỳ quái"...

Mà lúc này, Jaejoong đang ở Ma Nhai dẫn đồ đệ thì hắt hơi một cái, cậu xoa xoa mũi, trong lòng nghĩ thầm: không biết ai đang lời nói xấu mình đây. Tiện tay phóng "Gầm thét" thu hút một đám quái tới, sau đó đứng bất động, để BB giải quyết chúng nó.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Đúng rồi, ngươi mấy ngày không online, vị bang chủ kia của ngươi không hỏi gì sao?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Người ta đang còn bận tình nùng ý mật cùng tân hôn phu nhân, nào có rảnh mà để ý đến ta.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Lời này đích thực là ai oán.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Ai bảo ngươi trong lúc ta thất tình còn chọc vào vết thương của ta.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Thực nhìn không ra ngươi là đang thất tình...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Nói nhảm, cách internet ngươi làm sao thấy được những cái đó, cho dù bây giờ hai hàng lệ chảy thành sông, ta vẫn có thể đánh ra lời nói đùa bỡn.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: = = Ngươi thật đáng ghét a...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Nam nhân thất tình đáng ghét cũng là bình thường thôi!

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi rất nghiêm chỉnh, sao chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thành ra loại người này...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi rất thục nữ, sao chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thành ra loại người này...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Hừ hừ

[ Nhóm][ Bán diêm]: Ha ha ~

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Đúng rồi, sao ngươi lại chọn nói chuyện của ngươi với ta, chúng ta biết mới  nhau được bao lâu.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Có đôi khi, một số chuyện đối nói với người lạ ngược lại có thể mở miệng, có điều ngươi cũng không tính là người lạ, thực ra, khi đó ta nghĩ ngươi với lão công ngươi là một đôi kia chứ.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ngạch!!

[ Nhóm][ Bán diêm]: Cho nên ta đã nghĩ chúng ta giống nhau, đã hiểu chưa?

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ngạch ngạch!!

[ Nhóm][ Bán diêm]: Kinh ngạc như thế làm chi, nhân yêu gả cho một lão công chói mắt như thế, ta chắc chắn sẽ hiểu sai.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Đó là do chính ngươi tư tưởng sai lệch.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Lão công ngươi có biết ngươi là nam không?

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ân, còn nữa, ngươi có thể đừng dùng ba chữ "Lão công ngươi" hay không.

[ Nhóm][ Bán diêm]: ^_^ Ta cảm thấy lão công ngươi rất thích ngươi, đúng không~

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: __ __

Jaejoong quyết định cứ bỏ mặc đoạn đối thoại ở đó, lần đầu tiên tiếp xúc với Đại địa ngưng thần, cậu cho rằng hắn là một người rất đứng đắn ổn trọng. Rút cuộc khi hiểu rõ rồi, không ngờ hắn lại có thể là một tên lưu manh thế này, hay là, đả kích của vụ thất tình đối với hắn quá lớn, tính cách bị vặn vẹo theo?

Nghĩ như vậy, cậu vừa thu gọn vòng vây vừa phóng "Gầm thét" tấn công đám quái, sau đó ung dung tại chỗ chờ chúng nó chết. Thỉnh thoảng kích chuột thêm điểm sức mạnh cho BB, lại trò chuyện với đám người trong bang, rất là thảnh thơi, chỉ là Giang thiên mộ vũ không online, kênh chat thiếu anh ta càng thêm nháo. Hoạt động như thế kéo dài chừng nửa giờ đồng hồ, địa điểm bọn họ luyện cấp xuất hiện thêm hai người, Jaejoong liếc mắt một cái, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền bị dọa, người đến chính thị phu thê Thần chi khu vực cùng Thấm nguyệt.

Tục ngữ nói thật đúng, cừu nhân tương kiến, phân ngoại nhãn hồng (Gặp cừu nhân ai cũng đỏ mắt). Mặc dù Jaejoong cảm thấy mình cùng cô nàng Thấm nguyệt này không có thù oán gì, cho dù có thì cũng xóa bỏ từ trước rồi. Nhưng cậu nghĩ như vậy, không có nghĩa là người ta cũng nghĩ như vậy, cho nên sau khi cậu thấy rõ người đến là ai, thần kinh cũng không kìm được mà căng lên, phải biết rằng, mấy người bọn họ một khi khai chiến, tất nhiên dẫn tới hỗn chiến ba bang, cậu quả thực không muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy phải trải qua tới hai lần bang chiến .

[ Phụ cận][ Thần chi khu vực]: Mỹ nữ, có thể cho chúng ta vào nhóm không? Kiếm chút điểm thiện ác rửa đao.

Nghe vậy, Jaejoong hỏi câu trong kênh nhóm: "Làm sao bây giờ? Cho vào không?", Đại địa ngưng thần tùy tay ném ba chữ "Tùy ý ngươi." An vị đến một bên bắt đầu ngồi tĩnh toạ.

[ Phụ cận][ Hồ ly thành tinh]: Các ngươi vào nhóm ta đi.

[ Phụ cận][ Thần chi khu vực]: Cảm ơn mỹ nữ a~!

Jaejoong vốn tưởng rằng Thấm nguyệt sẽ không vào nhóm, nhưng nàng sau khi nhận được lời mời rất nhanh cũng tiến vào, điều này khiến cậu có chút ngạc nhiên, dù sao bang chiến lần trước, vị mỹ nữ này đuổi đánh cậu  rất hung hăng.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Thần chi, cho ngươi làm đội trưởng.

[ Nhóm][ Thần chi khu vực]: Hảo, cảm tạ mỹ nữ~ Đúng rồi, ta cùng lão bà của ta đều treo đao, khi đánh nhất thiết phải cẩn thận đừng ngộ thương người nhé ~

Jaejoong quan sát hai người lại lần nữa, đúng là đều treo lơ lủng trên đầu một chiếc đao đẫm máu, phỏng chừng nếu không làm sạch chỉ có thể đi ngục giam dạo chơi thôi. Thần chi khu vực coi như hiểu cái gì là phong độ thân sĩ, lúc xung quanh đều là nữ nhân, hắn không chút do dự nhận trọng trách dụ quái. Có hai người cấp cao hỗ trợ, tốc độ quét quái nhanh hơn rất nhiều, thậm chí không cần Jaejoong động thủ, quái đã được dọn dẹp xong xuôi, nếu cậu không biết Bán diêm chính là Đại địa ngưng thần, có lẽ đã nghĩ đến việc rời nhóm đi chạy thương cho xong.

Cứ lặng lẽ đánh như vậy một hồi, Đại địa ngưng thần hay chính là Bán diêm đột nhiên đứng lên, phát động công kích Thấm nguyệt. Bán diêm mới cấp 35, đánh Thấm nguyệt cấp 93 thật sự là chẳng bằng gãi ngứa, hoàn toàn không tụt bao nhiêu huyết. Cho nên lúc bị một đám quái vây quanh, bọn họ chưa từng phát hiện Bán diêm đánh Thấm nguyệt, thế cho nên, tới lúc hầu như hết quái thì mọi người mới biết. Thấm nguyệt là người đầu tiên có phản ứng, nàng cơ hồ nhấc tay một cái đã làm Bán diêm ngả xuống đất, bầu không khí trong nháy mắt có phần đông cứng.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Thẹn thùng, nhỡ tay.

Đại địa ngưng thần nói xong liền rời nhóm trở về thành, Jaejoong chưa kịp rời khỏi, bởi vì vừa lúc đánh người, Thấm nguyệt sát khí quá cao, bị GM túm vào ngục giam, lúc này nàng liền nổi thịnh nộ ngút trời trong kênh nhóm.

[ Nhóm][Thấm nguyệt]: Tiểu hào kia làm cái gì a!! Hại ta vào ngục giam!! Đáng chết!!

[ Nhóm][ Thần chi khu vực]: Vừa nãy nàng giết nàng ta làm gì, choáng váng.

[ Nhóm][Thấm nguyệt]: Nàng động thủ đánh ta trước còn gì nữa, ta chắc chắn phải đánh trả a, chẳng lẽ ta còn phải đứng đần ra đó chờ được nàng ta đánh hả!

[ Nhóm][Hồ ly thành tinh]: Nàng nói là lỡ tay

[ Nhóm][Thấm nguyệt]: Ta làm sao biết nàng có đúng là lỡ tay hay không, lão công ta cũng đã từng nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận rồi, nói không chừng cũng là ngươi bảo nàng cố ý hại ta ấy chứ!

Thấy những lời này, Jaejoong không nói gì, một đoạn thời gian không gặp, sức tưởng tượng của vị tiểu thư này lại cao hơn một bật rồi nhỉ, cậu không biết trên người nàng mang oán khí của bao nhiêu người, sao có thể hại nàng vào ngục chuẩn tới vậy được chứ, chỉ có thể nói, là do số mệnh.

[ Nhóm][ Thần chi khu vực]: Lão bà, đừng đổ oan cho người ta hả, nàng với nàng ấy không oán không thù, hại nàng làm chi.

[ Nhóm][Thấm nguyệt]: Cái gì mà không oán không thù, hắn a, rõ ràng là đại nam nhân còn chơi nữ hào, buồn nôn nhất chính là tranh đoạt lão công với ta! Nhưng là ta may mắn, không cần nam nhân kia nữa, mới gặp được lão công ngươi a ~ (Èo , kinh khủng quá...)

[ Nhóm][ Thần chi khu vực]: Cái gì, lại có thể là nhân yêu a ...

[ Nhóm][Hồ ly thành tinh]: Thấm nguyệt, những chuyện trước đây, thị phi phải trái thế nào trong lòng ngươi rõ nhất.

Nói xong, cậu liền rời nhóm dùng xác định vị trí trở về thành. Mặc dù sinh khí với nữ nhân là chuyện chẳng tốt lành gì, nhưng mà Jaejoong vẫn không nhịn được nộ khí lên cao, sau đó cậu nhớ tới tên đầu sỏ gây họa, nhanh chóng mở danh sách bạn bè ra xem, người nọ cư nhiên đã logout.

Cậu nói thầm, thực sự là bị ngươi hại chết rồi...


Nhận chức "Bảo phụ"


.

Thứ ba ngày X tháng X, thời tiết: trời râm chuyển quang.

Giờ ngữ văn hôm nay, thầy Kim muốn chúng con đặt câu, có từ hoặc cụm từ thầy yêu cầu. Tiểu Mập là người thứ nhất bị gọi lên, thầy muốn nó dùng "Khờ khạo" (Thiên chân = khờ khạo) để tạo thành một câu, Tiểu Mập đỏ mặt, sau đó nói câu "Hôm nay thật nóng" ( = "Kim thiên chân nhiệt" đó! =]] ), chúng con đều cười đến ngã bổ nhào người ra đằng trước, sau đó thầy Kim nói với nó: "Ngươi thật khờ khạo." (Nhĩ chân thiên chân, chơi chữ :) ).

Người thứ hai là Tiểu Ái , thầy muốn bạn ấy dùng "Một . . . thì . . . " để đặt câu, Tiểu Ái đứng nghĩ rất lâu, sau đó nói : "Một con búp bê thì một trăm đồng." Bởi vì Tiểu Ái là con gái, cho nên chúng con không nỡ cười quá lớn, thế nhưng con phát hiện ra thầy Kim len lén nở nụ cười.

Người thứ ba là Tiểu Hoa, thầy muốn nó dùng "Ngoài ra" Đặt câu, Tiểu Hoa rất tự tin nói: "Một chiếc xe lửa đi qua, ngoài ra ngoài ra ngoài ra..." Lúc này chúng con cũng không nhịn được nữa, cả lớp đều cười, Tiểu Mập cười tè ra cả quần, con còn thực sự thấy thầy Kim cũng cười rất vui vẻ.

Giờ ngữ văn hôm nay thật thú vị, nếu sau này cũng như vậy thì hay quá.

Lời phê của giáo viên: Lão sư thấy cách dùng từ của ngươi, cũng rất muốn cho ngươi ngã bổ nhào người ra đằng trước rồi đây...


==========================JQ phân cách tuyến ==========================


.

Jaejoong biết Jung Yunho gần đây bề bộn nhiều việc, bởi vì những ngày này anh chưa từng chơi game, cho dù có online thì cũng chỉ một lát lại đi mất. Nhưng không ngờ anh lại có thể bận rộn đến mức này, buổi tối hôm đó Jaejoong nhận được điện thoại của anh, nói phải đi công tác gần nửa tháng, hy vọng cậu có thể trông nom giúp Junsu.

" Cha mẹ, thân thích của ta đều ở Bắc Kinh, a thẩm trong nhà vừa xin phép nghỉ rồi, bằng hữu khác ta không yên tâm, cho nên chỉ có thể nghĩ đến cậu, cậu là thầy chủ nhiệm của Junsu, giúp ta chăm sóc Junsu đi, đương nhiên sinh hoạt phí ta sẽ gửi." Bên kia đã nói như vậy rồi, Jaejoong hiển nhiên không nỡ lòng nào từ chối. Tuy rằng lúc đầu trong lòng cậu cũng nghi ngờ một chút: Hình như ta với anh cũng chỉ là bằng hữu rất bình thường mà thôi. Nhưng sau khi cậu nghe được ba chữ "Thầy chủ nhiệm", tinh thần trách niệm khiến cậu cũng vô pháp nói từ "không" ra, thế là Jung tiểu bằng hữu cứ như vậy được đóng gói dâng cho thầy Kim.

Nghiêm khắc mà nói, Yunho thực sự không phải một người cha tốt, ngoài miệng nói đem con trai cho người ta chăm sóc, nghĩ là chỉ đem người quẳng sang là được, những chi tiết nho nhỏ khác đều quên sạch, chỉ nhớ mỗi phải giao sinh hoạt phí. Jaejoong không có cách nào, chỉ có thể chờ Jung Junsu tan học cùng nhóc về nhà lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày cho nửa tháng.

.

.

Sau khi vào cửa, Yunho xuất hiện trước mặt hai người, Jaejoong hơi sửng sốt: "Không phải đi công tác rồi sao, thế nào còn ở nhà?"

" 6 giờ tối bay", Yunho vừa đeo ca-vát, vừa hỏi, "Vậy hai người sao lại tới?" Anh rõ ràng nhớ là đã bảo tiểu tử kia sau khi tan học trực tiếp về nhà cùng thầy Kim.

" Cái này phải hỏi chính anh ấy, anh đem người không cho ta thì được rồi sao, ít ra cũng nên cho nó đem vài món quần áo sang để tắm chứ." Jaejoong nhìn anh luống cuống thắt sai ca-vát, rất tiện tay đi qua chỉnh lại. Kỳ thực hành động này cậu là rất vô tư rất bình thản, thuần túy là cảm thấy ca-vát lệch chướng mắt mà thôi, nhưng nhân gia Jung Yunho chính là bị kinh hách, sau đó tâm trạng nhộn nhạo một hồi lâu.

" Anh thu xếp quần áo của Junsu cho ta đi. " Jaejoong bỏ tay xuống, nhắc nhở người nào đó còn bận ngây người, "Không nhanh, chút anh sẽ lỡ chuyến bay đó."

"A, hảo, cậu chờ một chút." Yunho trở lại bình thường vội vàng đi làm chính sự, không mấy phút sau một cái bao xuất hiện, vừa đi vưà 'hút' mấy đồ ở gần đó. Lúc đi tới trước mặt Jaejoong, khóa kéo còn chưa đóng, sau đó một vài vật nho nhỏ màu vàng "pia ky pia ky" rớt ra, Jaejoong cúi đầu xuống nhìn nhưng không nói gì, nằm bên chân mình lăn lóc mầy chú vịt con bằng cao su, có thể đoán, đây là ‘đồ dùng’ chuẩn bị cho lúc tắm của học trò Jung.

Cậu khom lưng định nhặt lấy, đồng thời vị nào đó đối diện cậu cũng có động tác như vậy, hậu quả, trán hai người thân mật tiếp xúc, phát ra một tiếng đập rầu rĩ. Jaejoong chỉ cảm thấy cái trán đau nhức, sau đó trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được ngã về sau, lúc này một cánh tay hữu lực quàng qua eo cậu kéo trở về. Đợi  sau khi cậu đứng vững, mới phát hiện trong mắt mình phóng đại gương mặt thuộc về Jung Yunho.

Yunho có thể vỗ ngực thề với trời, việc ôm này anh hoàn toàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện, động cơ cực kỳ cực kỳ thuần khiết. Nhưng khi thấy đôi mắt mơ hồ có thủy quang của người trong lòng, anh nhộn nhạo, đặc biệt nhìn cái trán hồng hồng của người nọ, đầu lông mày cau lại một khối, thật là quá sức đáng yêu mà, sau đó bên trong não anh bất giác nảy mầm chút tư tưởng không thuần khiết...

Nhìn khuôn mặt đối diện kia càng ngày càng gần, đầu Jaejoong hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng ngừng lại ở một chữ "Hôn". Uy lực của chữ này thật lớn a, vừa thoáng hiện, tay cậu lập tức phản ứng –—— đặt lên trán mình. Tay kia thuận thế đẩy đối phương cách mình ra một chút, Jaejoong âm thầm thở ra, sau đó làm bộ xoa nắn cái trán đau nhức, khiến người nào đó phải hổ thẹn lên tiếng xin lỗi.

Một chiêu này của thầy Kim thật là tuyệt vời, không chỉ tránh trực tiếp đẩy đối phương ra làm người ta xấu hổ, đồng thời trong lúc đó vô tình bảo vệ cái miệng trong sáng của mình.

Cái trán của Yunho cũng mơ hồ đau, nhưng còn chưa đau đến mức độ như Jaejoong. Anh nhìn người nọ không ngừng nhu nhu cái trán, trên mặt nhịn không được xuất hiện một mảnh nhiệt khí. Ban nãy nếu như không phải đối phương khoát tay, anh có lẽ thực sự hôn xuống rồi. Nhịn không được ngẫm, nếu hôn sẽ như thế nào, phỏng chừng sẽ được thưởng một cái tát sau đó chỉ có thể đứng nhìn con tiểu hồ ly này chạy mất, bặt vô âm tín mà thôi.

" Rất đau sao?" Yunho nhìn thần sắc có vẻ thực sự rất đau của cậu, không khỏi sờ sờ cái trán mình, hình như đâu có cứng lắm a...

" Ân, rất đau, đầu anh thế nào vậy, cứng như tảng đá. " Lúc đầu Jaejoong chỉ định làm bộ làm tịch, không xoa thì cũng coi như xong, xoa một cái mới phát hiện cái trán mình thực sự rất đau, nhịn không  được một câu oán giận.

" Ta xem một chút." Yunho đưa tay qua vén tóc mái của Jaejoong  lên, sau đó phát hiện nó sưng lên rồi: "Hình như hơi sưng, xoa chút dầu hoa hồng đi."

" Chờ đã, không cần không cần. " Jaejoong vội vàng ngăn, cái trán bôi dầu hoa hồng, còn có thể ra ngoài sao...

" Nhưng sưng là như thế này cũng cũng không hay đâu, có lẽ xoa chút dược thì tốt hơn. " Yunho chuẩn bị đi lấy dầu, nhưng Jaejoong sao có thể để anh làm vậy, vội vàng tìm cớ: "Chuyến bay của anh không phải 6 giờ sao, bây giờ đã 4 giờ rưỡi rồi, nếu không đi thì không kịp đâu."

Vì vậy Yunho mới phát hiện, tiết mục vừa nãy khiến thời gian trôi qua không ít, anh cấp tốc mặc áo khoác, xách hành lý của mình cùng Junsu: "Ta đưa hai người về nhà cậu, sau đó ra sân bay. Junsu, đi." Vừa quay đầu, phát hiện con trai mình mở mắt thật to, chẳng biết đã đứng một bên nhìn bọn họ được bao lâu...

Sau khi đến dưới lầu nhà Jaejoong, anh cùng Junsuxuống xe, ba người diễn cảnh tạm biệt.

" Ta đi, phiền cậu phải chăm sóc Junsu rồi."

" Ân, anh đi đường cẩn thận, ta sẽ trông nom nó tốt."

" Con trai , phải hảo hảo nghe lời thầy  giáo của con đấy, appa về sẽ mua quà!"

" Con biết rồi, appa, tạm biệt~~"

Jaejoong nhìn xe đi xa, cúi đầu ngắm tiểu hài tử bên cạnh, xong rồi, vì sao cứ cảm giác như một nhà ba người, vì sao cứ cảm giác như một nhà ba người...

Mở cửa vào trong nhà mình, thân ảnh phu nhân Kim gia xuất hiện trong phòng khách, bà liếc mắt một cái liền để ý đến Junsu: "Ôi chao? Con cái nhà ai vậy hả? "

"Một nhóc trong lớp con, người lớn nhà nó phải đi công tác, nhờ con chăm sóc nó nửa tháng." Jaejoong để đồ của Jung Junsu xuống, sau đó dắt tiểu hài tử ngồi lên sô pha.

" Ôi chao, thực sự là hài tử đáng yêu, con tên gì a? Năm nay mấy tuổi rồi?" Kim phu nhân vừa nhìn thấy Susu đến gần, hai mắt liền tỏa sáng, bắt lấy người ta hỏi đông hỏi tây.

" Bác gái hảo, con tên là Jung Junsu, năm nay 10 tuổi." Tiểu bằng hữu rất ngoan ngoãn ngồi vào sô pha, mặc cho vị "a thẩm" hơi nhiều tuổi này sờ đông sờ tây.

" Ha ha, còn gọi ta là bác gái chứ, thực ra bàn về tuổi tác, ta có thể làm bà của con rồi nga." Kim phu nhân cười híp mắt nhìn tiểu hài tử láu lỉnh, nghĩ thầm, đứa nhỏ này rất ngoan, lại dễ thương a, nếu như ta có một cháu trai khả ái như thế này thì thật tốt. Nghĩ vậy, nhịn không được trừng mắt nhìn con trai mình, sao lại thua kém bằng hữu như vậy chứ!!

"Bác gái còn rất trẻ mà, một chút cũng không giống bà ngoại. " Tiếng trẻ con ngọt ngào khiến Kim phu nhân mặt mày rạng rỡ, Jaejoong ở bên cạnh thì liếc mắt, trình độ nịnh nọt của tiểu tử ngốc này không tồi chút nào a.

" Ha ha, Susu thật ngoan, nửa tháng này liền hảo hảo ở đây đi, bác gái bảo đảm sẽ chăm cho con càng trắng trắng tròn tròn." Không thể phủ nhận, tiểu bằng hữu nào đó nịnh nọt đúng chỗ rồi, Kim phu nhân rất là thoải mái mà trực tiếp tự xưng là "Bác gái". Nghe thế, Jaejoong nhịn không được tiếp tục liếc mắt, umma ơi, người trông còn trẻ là không sai, nhưng vai vế của con trai người vì thế mà bị thấp đi một bậc rồi đấy!

.

.

Khi ăn cơm chiều, Jung tiểu bằng hữu phát huy mị lực bản thân, dùng ca tụng chân thành làm  Kim phu nhân như mở cờ trong bụng. Nhìn umma liên tục gắp thức ăn cho Junsu, Jaejoong lặng lẽ nghĩ, có nên bảo umma sinh cho mình một đứa em trai hay không nhỉ... Sau khi ăn xong, Kim phu nhân vào phòng bếp rửa bát, Junsu chớp chớp mắt nhìn thầy giáo của mình: "Thầy Kim, con phải đi tắm."

" A, phòng tắm ở bên kia, con lấy quần áo chưa?" Nhìn tiểu hài tử kia lắc đầu, Jaejoong chỉ có thể tự mình đi lấy đồ ngủ, đồ lót cho nhóc, một thứ cũng không thiếu được. Sau khi tìm  xong cậu lại, phát hiện tiểu hài tử kia tay cầm mấy con vịt con, vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu.

" Con đã bao nhiêu tuổi rồi a, Jung Junsu, tắm rửa còn muốn tắm cùng vịt con." Jaejoong vừa nói thầm, vừa dẫn nhóc vào phòng tắm, đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện tiểu hài tử kia vẫn đứng bất động nhìn cậu đầy vẻ chờ đợi như trước.

Trán Jaejoong đầy vạch đen, đây không phải là... "Jung Junsu, đừng nói với ta con sẽ không tự tắm."

" Con không biết a, ở nhà đều là a thẩm tắm rửa cho con." Junsu rất thật thà nói, việc sinh hoạt hàng ngày của nhóc đều là do a thẩm chăm sóc, bây giờ thay đổi rồi, chỉ có thể dựa vào thầy Kim.

Jaejoong nhìn nhóc chăm chú, Jung tiểu hài tử cũng nhìn chăm chú lại, nhìn như thế một phút đồng hồ, nhà giáo nhân dân nào đó lần đầu tiên bại trận : "Umma, người tới tắm cho Susu đi!"

" Hả ——? Cái gì ——?" Tiếng Kim phu nhân từ phòng bếp xa xa truyền ra, sau đó xuất hiện trước của phòng tắm, bao tay plastic trên tay còn dính một chút bọt, "Ta bây giờ đang bận, con tắm cho Susu là được rồi. Hơn nữa a, Susu người ta là con trai, bác gái giúp nó tắm, nó nhất định sẽ mắc cỡ, có đúng không? Susu?" Sau khi nhận được sự khẳng định của tiểu hài tử nào đó, Kim phu nhân cười khanh khách trở về tiếp tục rửa bát.

Trong lòng Jaejoong cứng đờ, a thẩm nhà ngươi cũng là nữ nhân, sao không thấy ngươi mắc cỡ? Nhưng bất luận thế nào, mình cũng phải chăm sóc hài tử này rồi, cậu thở dài xắn tay áo: "Được rồi, cởi quần áo."

.

.

Cửa phòng tắm được đóng lại, tiếng nước cùng hơi nước đồng thời mơ hồ tản ra trong không khí, thỉnh thoảng truyền ra một hai câu đối thoại, Kim phu nhân vừa vặn đi qua nghe được, cười cong cả đuôi mắt.

" Ha ha ha~~~"

" Đừng nhích tới nhích lui, Jung Junsu."

" Nhưng mà, nhưng mà rất nhột a... Ha ha ~ "

"Nhột cũng phải chịu, nhích tới nhích lui coi chừng ngã bây giờ."

" Thầy Kim, chỗ kia để con tự rửa..."

" Ân, bông tắm này."

...

"Bang ——!!" Tiếng Bọt nước văng khắp nơi.

" Giang Tiểu Vũ! Có bị đau chỗ nào không?"

" Nước hảo khó uống a..."

"... Ngoan ngoãn ngồi vào bồn tắm cho ta."

Tiếp theo trong phòng tắm truyền ra một hồi tích tích tác tác, thỉnh thoảng còn có mấy tiếng vịt con kêu "Cạp cạp".

" Thầy Kim, thầy cởi quần áo làm gì a? "

" Ban nãy bị con làm ướt hết rồi, tiểu tử ngốc."

" Nga, thầy Kim muốn cùng tắm sao?" Dừng một chút, "Vịt con có thể cho thầy mượn chơi a."

"... Cám ơn, không cần."

.

.

Cuối cùng hai người đi ra cùng một luồng khí nóng từ phòng tắm, Jaejoong vừa cầm khăn mặt lau đầu cho tiểu tử không an phận kia, vừa nghĩ: Tắm cho tiểu hài tử thật sự là một loại mệt mỏi a...

" Susu, sau này phải học cách tự tắm, đã biết chưa? " Jaejoong đặt cằm lên đầu tiểu hài tử nào đó mà giáo dục.

" Nhưng mà con không biết a." Tiểu hài tử trong sáng ngẩng đầu nhìn thầy giáo mình.

" Ban nãy thầy đã tắm cho con một lần, không nhớ sao?" Tiếp tục giáo dục.

" Nga, nhớ rồi ạ." Tiếp tục nhìn lên.

Cùng thời gian ở ngày thứ hai, lúc tiểu hài tử nào đó cầm quần áo cùng vịt con chờ ở cửa phòng tắm, Jaejoong mới hiểu được, cái gọi là "Nhớ rồi ạ", chẳng qua là nhớ thông tin "Thầy Kim sẽ tắm cho con" mà thôi.

.

Từ lúc dẫn Jun Junsu về, Jaejoong rốt cuộc cũng cảm nhận được tư vị làm bảo phụ. Buổi sáng phải gọi nhóc thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho nhóc; ban ngày không cần phải nói, đương nhiên là dạy nhóc học; buổi tối trở về giúp nhóc tắm rửa, phụ đạo bài tập, nếu chơi game còn phải dẫn nhóc theo. Cuộc sống này thực sự là vừa cực khổ lại vừa phong phú a...

.

.

Ban đêm, sau khi đem tiểu bằng hữu đi ngủ, Jaejoong ngồi trên sô pha phòng khách nhắm mắt nghỉ ngơi, Kim phu nhân thấy thế tiến đến xoa nắn vai cho cậu, sau đó gian tà ghé vào tai cậu nói: "Tiểu Vũ hảo đáng yêu, không phải sao?"

" Đúng vậy, thực sự là rất khả ái..." Jaejoong được mát xa thư thái, mắt vẫn nhắm hùa theo lời umma.

" Có muốn mình cũng sinh một đứa như vậy?" Quả nhiên đây mới là trọng điểm.

" Con là nam nhân, sinh không được a..." Ý thức có chút mơ hồ, thầy Kim ngây ngây ngô ngô mà nói mê.

" Con trai ngố này, ai nói con sinh hả, không đúng không đúng, cũng coi như là con sinh..." Kim phu nhân bị con trai làm cho mơ hồ, cũng nói năng có phần không đầu không đuôi, "Ai, đều bị con làm hồ đồ liễu, ý của ta là bảo con lấy một người vợ về, để nàng dâu của con sinh một đứa!"

" Nàng dâu... Vẫn là thôi đi..." Hiển nhiên thần ngủ đã kéo đến trên người Jaejoong, chỉ thấy thanh âm của cậu dần dần thấp xuống , đầu cũng ngả sát vào sô pha. Mấy ngày nay chăm sóc Jung Junsu, quả thực khiến cậu hơi mệt, may mà trong nhà còn có thể nhờ umma giúp, nếu không một mình cậu thật sự kham không nổi.

" Con trai ngố, nói cái gì ngốc thế hả, con yên tâm, umma nhất định sẽ giúp tìm về cho con một người vợ tốt, con cứ chờ xem~" Kim phu nhân vẻ mặt tiếu ý, mơ đến lúc được ôm cháu trai tương lai, nếu như cháu trai khả ái như, không, so với Susu còn khả ái hơn thì càng tốt!

Mơ mơ màng màng tìm về giường mình, Kim gia hiển nhiên không có nghe rõ ý tứ trong lời mẹ mình, khoảnh khắc trước khi rơi vào giấc mộng, điều cậu nghĩ đến chính là: Jung Yunho, lúc nào anh mới về hả!


Số đỏ

(Tiêu đề ta chém gió: RP bạo bằng)


Thứ tư ngày X tháng X, thời tiết trời quang

Hôm nay viết cái gì đây? Thầy giáo nói nhật ký cần phải viết những gì bản thân chứng kiến trong một ngày, nhưng mà hôm nay con không thấy cái gì hay a, không viết ra được, nhưng là nhật ký lại không thể không viết, cho nên con quyết định viết appa con.

Appa của con rất cao rất tuấn tú, tính tình tốt lắm, dù cho có đôi khi mắng con, còn có thể niết mông đích con, con biết đó là bởi vì con không ngoan. Appa công tác bề bộn nhiều việc, appa nói appa mở một công tư, phải kiếm tiền nuôi con, thế nhưng công tư là cái gì a, con không rõ a. (Sai chính tả rồi cưng…)

Appa con mặc dù rất cao rất tuấn tú, nhưng có đôi khi luôn làm chuyện tức cười. Appa cũng chơi Thiên Long Bát Bộ, có một lần con đi qua phòng sách, thấy appa khua tay trước máy tính, tiếp đó phát ra tiếng cười kỳ quái, thật là đáng sợ, cho nên con không dám đi vào .

Số lượng từ hôm nay đủ rồi, không viết nữa.

Lời phê của giáo viên: Appa con phỏng chừng đang phát điên chứ sao.


=======================JQ phân cách tuyến =======================


.

Lại là một buổi tối, Jaejoong vào game trên laptop của mình, sau đó đưa cho tiểu hài tử ngồi thu lu ở bên cạnh, trong lòng nghĩ, nó cùng phụ tử Jung gia thật sự là rất có duyên nha, lần trước Jung lão ba dùng nó để chơi cùng cậu, lúc này là con trai anh ta cùng cậu chơi.

Hai thầy trò đồng thời login, có mấy kẻ mắt tinh phát hiện hiện tượng này, ngao ngao chào hỏi.

[ Bang phái][ Cho ta một ánh trăng]: Hồ ly, Tiêu tiêu hảo a ~ Thế nào mà lại trùng hợp cùng online như vậy?

[ Bang phái][ Băng ° cà phê]: Hồ ly đại nhân hảo ~ ~ Tiêu tiêu tới cho tỷ tỷ moah một cái nào ~~

[ Bang phái][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Các tỷ tỷ hảo, ta đang ở trong nhà sư phụ.

Jaejoong quay đầu nhìn lại tiểu hài tử kia, bỗng nhiên phát hiện nó cư nhiên đến bản viết chữ suliao cũng mang sang đây dùng, thảo nào phát biểu nhanh như vậy: "Susu, con nghĩ mình có nên học dùng bàn phím gõ chữ hay không?"

Jung Junsu thuần khiết nhìn thầy giáo của nhóc: "Thầy giáo,con cũng muốn học, nhưng mà con với không đến các phím."

Jaejoong nhìn năm ngón tay ngắn ngắn tròn tròn của tiểu hài tử, rất thức thời bảo trì trầm mặc. Lại nhìn kênh bang phái, mấy người nữ nhân rất là kích động mà gào rú, câu hỏi của một người lại một người liên tiếp hiện ra, "Tiêu tiêu cùng Hồ ly ở một chỗ sao??" "Tiêu tiêu là thân thích của Hồ ly sao??" "Hồ ly là người ở nơi nào hả hả hả? Không phải là thành phố H đấy chứ!!" "..."

[ Bang phái][ Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ là thầy giáo của ta.

.

Thấy tiểu hài tử nào đó định đem hết thông tin cá nhân của họ tung lên mạng, thầy Kim vội vã xoay đầu nhóc sang nhìn mình: "Jung Junsu, cái gọi là 'thông tin riêng tư bất khả xâm phạm' ngươi có hiểu hay không?"

Jung Junsu tiếp tục thuần khiết nhìn cậu: "Không hiểu"

"Nói cho ngươi bớt ngu ngơ, không được để lộ thông tin cá nhân nữa, hiểu không?" Jaejoong sờ đầu nhóc, nếu như nói quá nhiều thứ cho đám nữ nhân trong bang, phỏng chừng các nàng sẽ trực tiếp làm thịt cậu mất...

" Nga, đã hiểu rồi ạ." Junsu rất ngoan ngoãn, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui dưới tay Jaejoong, "Thầy, cũng không thể sờ đầu của con a, nóng quá nga."
Jaejoong im lặng thu tay về, sờ cái đầu nhỏ này rất có cảm giác, khiến cậu có phần dừng không được...

.

[ Bang phái][ Cho ta một ánh trăng]: Gào khóc, Hồ ly là thầy giáo sao~ Hảo có cảm giác, làm cho ta nghĩ tới hai chữ "Cấm dục"...

[ Bang phái][ Thưởng thu thưởng hoa cúc]: a, phòng học, bục giảng.... Bao nhiêu tài liệu thực tế...

[ Bang phái][ Thu vũ]: *Đỏ mặt*

[ Bang phái][ Cho ngươi một thái dương]: * Nghi hoặc* Lão bà, các ngươi đang nói gì vậy??

[ Bang phái][ Cho ta một ánh trăng]: = = Đồ đần thì tất nhiên nghe không hiểu

[ Bang phái][ Cho ngươi một thái dương]: * Khóc nức nở* Lão bà, ngươi ghét bỏ ta...

[ Bang phái][ Hồ ly thành tinh]: Đem hết tư tưởng hủ môn của ngươi thu hồi lại đi, đừng quên ở đây còn có trẻ con!

[ Bang phái][ Băng ° cà phê]: Chẳng lẽ Hồ ly ngươi đọc hiểu?

Jaejoong đương nhiên sẽ không nói với bọn họ rằng cậu không hiểu, song cho dù không hiểu, cậu cũng có thể khẳng định là họ toàn nói mấy thứ không trong sáng.

[ Bang phái][ Thưởng thu thưởng hoa cúc]: Hả!! Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện!!

[ Bang phái][ Tạp mị]:??

[ Bang phái][ Thưởng thu thưởng hoa cúc]: Tiêu tiêu là con trai Jung lão đại, mà Hồ ly lại là thầy giáo của Tiêu tiêu, nói như vậy, Hồ ly cùng Jung lão đại...

Lời này vừa nói ra, chúng nữ Mỹ nhân cốc đờ ra vài giây rồi sôi sùng sục, một loạt biểu cảm dài dằng dặc biểu thị tâm tình kích động cùng câu cảm thán phát liên tục, hại Hồ ly đang xem tin tức buôn bán trên kênh thế giới phải chàn nản.

.

[ Bang phái][ Cho ta một ánh trăng]: Nghiêm trang yêu cầu nói sáng tỏ chân tướng!!

[ Bang phái][ Thưởng thu thưởng hoa cúc]: Ta theo Ánh trăng! Hồ ly mau làm rõ chân tướng!!

[ Bang phái][ Hồ ly thành tinh]: không có chân tướng

[ Bang phái][ Cho ta một ánh trăng]: Hồ ly ngươi thật khiến cho người ta nản lòng...

[ Bang phái][ Quỳ xuống hô nữ vương]: Thực ra ta đã gặp Hồ ly.

[ Bang phái][ Băng ° cà phê]:  ( ⊙ o ⊙ ) Hả! Thật sao???

[ Bang phái][ Quỳ xuống hô nữ vương]: Luộc, ngươi thật sự tin

[ Bang phái][ Băng ° cà phê]: TUT Bị đùa giỡn rồi...

.

Jaejoong không nhìn kênh bang phái nữa, trực tiếp gọi Jung Junsu đi luyện cấp, tiểu hài tử kia không biết nghịch cái gì, qua một hồi lâu mới vào nhóm, nói tựa như dâng vật quý: "Thầy Kim, con đánh được một tàng bảo đồ (Bản đồ kho báu)!!"

" Vậy con đi đào đi, nói không chừng có thể có đồ tốt." Jaejoong nhìn tiểu hài tử kia hoan hỉ dào dạt mà khoe tàng bảo đồ đồ, trong lòng buồn cười, đối với Jung Junsu mà nói, điều mới lạ trong trò chơi này rất nhiều.

" Đào như thế nào a?" Quả nhiên vẫn là tiểu cải thìa.

Jaejoong không biết làm sao, đi qua nắm tay nhóc làm mẫu: "Con kích phải chuột vào tàng bảo đồ, thấy tọa độ không? Môn toán các con được học rồi chứ? Sau đó con sẽ đến nơi giấu bảo khố này, đã hiểu chưa?" Junsu gật đầu, sau đó chiếu theo cách của Jaejoong đi đến mục tiêu, thành quả là được đưa nhóc vào một phiên bản.

" Thầy Kim, con vào một nơi kỳ quái!" Vẻ mặt của Junsu rất hưng phấn, vội vàng gọi thầy giáo.

" A, vào phiên bản rồi, vận khí không tệ , con đánh chết mấy tiểu quái, sau đó đánh Boss ở giữa ấy, Boss lúc sắp chết sẽ bạo phát, nhớ tăng huyết cho mình. Nhặt được chìa khoá thì cầm tới mở rương ra, ở đây có rất nhiều rương, chính con tự chọn một cái mà mở." Giáo viên nhân dân nào đó tận chức tận trách chỉ bảo.

" Nga, con biết rồi." Jung Junsu thể hiện mình đã hiểu, sau đó dè dặt bắt đầu đánh quái.

.

.

Jaejoong trở lại trước máy tính mình, sắp xếp đồ trong kho, sau đó đi dạo đường phố, định bụng chờ sau khi tiểu đồ đệ làm chuyện mình xong sẽ dẫn nhóc đi luyện cấp. Một lát sau, trên hệ thống phát thông báo.

[ Hệ thống][ Tiêu tiêu vũ hiết] tìm ra một quyển [Bí kíp Cao cấp huyết tế] trong bảo khố.

Không đợi mọi người có phản ứng gì, hệ thống lại làm thêm một chấn động  lần nữa.

[ Hệ thống][ Tiêu tiêu vũ hiết] tìm ra một quyển [Bí kíp Cao cấp Huyết bạo] trong bảo khố.

Jaejoong tặc lưỡi, hai bản bí kíp này là thứ đáng giá nhất trong bảo khố rồi, còn cho tiểu bằng hữu này mở một được hai, chẳng lẽ số của tiểu cái thìa đặc biệt đỏ?

.

Trên kênh Thế giới có người đố kỵ, la hét "GM đầu óc hỏng rồi sao!!" "Lại có thể một lần mở ra hai bản bí kíp hảo!" "Vận khí thật tốt..." "Là tiểu hào a !!" "Vì sao ta đào trong bảo khố lâu như vậy, cũng không thấy một quyển bí kíp đáng giá a!" v.v... Trong Bang cũng chú ý tới tin tức này, vừa ghen tỵ vừa nhắc Tiêu tiêu lúc bán đồ phải cẩn thận một chút.

" Thầy , con nhặt được hai món đồ." Junsu chạy vào trong thành, nhắn tin cho sư phụ.

" Ân, Cao Huyết tế có thể bán 1200KNB, Cao Huyết bạo bán 1000KNB, bây giờ thì đừng để người ta lừa nữa." Jaejoong lo lắng, căn dặn thêm vài câu.

" Thầy giúp con bán được không, con bán không được." Junsu chuyển giao dịch qua, đem bí kíp cho sư phụ. Jaejoong nghĩ cũng được, cậu giúp bán thì tỷ lệ  bị lừa nhỏ hơn một chút.

.

" Đi luyện cấp trước đi, con lên trên kênh thế giới hô xem có ai muốn mua hay không." Jaejoong kích vào thú cưỡi, đôi cánh trắng xinh đẹp mở ra, còn thoáng lấp lánh những ngôi sao nhỏ, làm cho tiểu bằng hữu mãn nhãn ái tâm: "Sư phụ, con cũng muốn có cánh."

" Appa chưa mua cho con sao?" Jaejoong ngạc nhiên nói, cánh này chính là Giang thiên mộ vũ tặng cậu.

" Chưa từng, appa nói không thể để con có thói quen dựa dẫm vào appa." Junsu tiếp tục nhìn chăm chú vào đôi cánh đến thèm thuồng, lão lão thực thực kể lại lời appa nhóc nói.

Jaejoong toát mồ hôi, bất quá trong đầu không thừa nhận cũng không được, cách làm này của Jung Yunho là đúng. Nếu như để trẻ con tiêu pha, lớn lên cũng sẽ như thế. Bây giờ rất nhiều học sinh đều cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ đến chơi game, đập phá một nghìn hai nghìn rmb căn bản chỉ coi như chuyện nhỏ nhặt, hiện tượng này, thực sự khiến người ta cảm thấy khó lòng đồng ý.

" Chờ bán bí kíp, con có thể mua cánh rồi," Jaejoong nói, "Dùng tiền tự mình kiếm mua đồ mới là tốt nhất, con phải nhớ kỹ điểm ấy. "

"Con biết rồi, sư phụ." Jung Junsu gật đầu, nhóc hảo sùng bái thầy Kim a, lợi hại như vậy, lại tốt như vậy. Nếu thầy Kim nói nhóc nhất định sẽ nghe theo.

Mang theo tiểu đồ đệ luyện cấp một giờ, mắt Jaejoong phát hiện tiểu hài tử kia ngáp, mí mắt hơi cụp xuống thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm. Cậu nhìn thời gian, đã tới rồi chín giờ rưỡi tối, là giờ ngủ của học sinh tiểu học rồi.

" Đi ngủ đi thôi, Susu. "Jaejoong vỗ vỗ vai nhóc, tiểu hài tử kia đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ. Không biết có phải trên đường gặp Kim phu nhân hay không, Jaejoong đang ngồi ở trong phòng mình có thể nghe rõ mồn một đối thoại của họ.

" Ai nha, Susu buồn ngủ rồi?" Thanh âm Kim phu nhân.

" Dạ, Kim nãi nãi (bà) ngũ ngon." Junsu sau khi trải qua giáo dục của thầy Kim, vâng lời đổi giọng gọi nãi nãi ...

" Ha ha, nãi nãi cùng vào trong giúp con trải giường chiếu có được không?"

" Hảo... "

.

.

Jaejoong nghe thanh âm bọn họ dần dần xa, khóe miệng nổi lên một mạt tiếu ý, tiện tay logout nick Tiêu tiêu vũ hiết. Lúc này, nick Đại địa ngưng thần, chính là Bán diêm login, rất tự nhiên xin vào nhóm Hồ ly tu thành tinh, Jaejoong vừa nhìn thấy hắn đã nhớ đến chuyện đêm đó.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Ai nha, sư phụ buổi tối hảo.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: ^_^ Đúng vậy, buổi tối hảo a, xem ra ngươi cũng không tệ nhỉ.

[ Nhóm][ Bán diêm]: *Toát mồ hôi* Xem ra tâm tình ngươi cũng không tệ a...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: ^_^ Đúng vậy, tâm tình rất tốt, từ buổi tối hôm trước người nào đó đột nhiên logout thì vẫn tốt vô cùng!!

[ Nhóm][ Bán diêm]: = =  A, như vậy hả... Ta đây sẽ không làm phiền nữa...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: ^_^ ngươi thử đi một bước xem

[ Nhóm][ Bán diêm]:... Được rồi, ta hi vọng thành thật sẽ có cơ hội được khoan hồng.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ân chuẩn

[ Nhóm][ Bán diêm]: Muốn hỏi gì thì hỏi đi.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Đêm đó vì sao động thủ với Thấm nguyệt? Đừng nói với ta ngươi đố kị...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Kỳ thật, sự thực là như vậy, lần nọ không phải ta đánh nàng trước, là BB của nàng ta phóng kỹ năng nổ đến ta, thế là ta mới đánh lại...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Nổ đến ngươi? Chẳng lẽ nàng ta đổ thừa...

[ Nhóm][ Bán diêm]: Có lẽ họ vừa mới giết người rồi mới đến Ma Nhai

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Có thể, song vận khí ngươi rất không tồi, đêm đó ngươi vừa đi nàng liền phải vào ngục giam.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Nga...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Không kinh ngạc ?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Lúc trước nàng cũng đã nhắc nhở rồi, lúc sau ta phản kích kỳ thực chính là thử vận may một chút thôi...

.

Jaejoong nhìn mấy chữ này không nói gì, lòng đố kị của nam nhân, quả nhiên cũng không thể khinh thường. Đồng thời ở sâu trong nội tâm cậu nỗi nghi hoặc kia lần thứ hai nổi lên, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể có tình yêu giống như nam nữ sao? Nhìn tiểu hào đang giương mắt mong đợi của Đại địa ngưng thần, cậu nhịn không được nói ra vấn đề này.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Có một vấn đề muốn hỏi ngươi.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Nói một chút xem

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ngươi, như thế nào phát hiện bản thân là đồng tính?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Uy, ngươi hỏi cái vấn đề này không cảm thấy ngại sao...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ta mang tâm lý học thuật để hỏi, cho nên ta cảm thấy không việc gì. Ngược lại, ngươi mang thành kiến tới nhìn vấn đề này, liền sẽ ngại, hiểu chưa?
        [ Nhóm][ Bán diêm]: Ta đột nhiên phát hiện ngươi cũng tương đối lắm chuyện.

Nghe vậy Jaejoong ở trong lòng phẫn nộ, lời vô ích, đổi người nào đó chơi cùng Giang thiên mộ vũ lâu như vậy, đều có thể trở nên nhiều chuyện! Sau đó cậu cũng rất ngỡ ngàng nhận ra đêm nay mình nói hơi nhiều, bình thường vì Giang thiên mộ vũ luôn quấn quít lấy cậu trò chuyện, khiến giao lưu giữa cậu cùng với người khác rất ít, bây giờ anh ta không online, Jaejoong nhịn không được, cảm thấy có chút buồn tẻ.

.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Đừng nhiều lời, nói mau.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Từ lúc cao trung thì phải, khi đó ba mẹ nháo ly hôn, sau đó ta phát hiện mình nảy sinh ác cảm với nữ nhân, chậm rãi thì biến thành đồng tính.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Như vậy ngươi liền khẳng định tính hướng của mình?

Vạn nhất chỉ là cảm giác sai lầm tạm thời thì sao?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Uy, bạn trai ta cũng từng hẹn hò qua, lẽ nào còn có thể sai?

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Nga, đi lại cùng nam nhân, là cảm giác gì?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Thế nào, có hứng thú ?

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Không phải, chẳng qua là hiếu kỳ tình yêu giữa nam nhân mà thôi.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Đừng nghĩ giữa nam nhân tình yêu, ' Đoạn bối sơn' xem chưa? ' Lam vũ' xem chưa? Đây đều là tình yêu nam nhân cùng nam nhân nguyện thề quyết chí không thay đổi!

Jaejoong chú ý hai tên phim này, đều có nghe nói, đặc biệt là ' Đoạn bối sơn', nói như thế nào cũng là tác phẩm của Đại Hồng Đại Tử, còn là đạo diễn Lý An, cậu có quê mùa đến đâu đi nữa cũng sẽ không ngu ngơ đến mức độ ấy. Nhưng cũng chỉ mới dừng lại ở giai đoạn "Nghe nói qua" mà thôi.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Có điều ta nói với ngươi, loại yêu này, rất nặng nề, con đường này, cũng rất khó đi. Hy vọng ngươi thực sự chỉ là hiếu kỳ thế thôi.

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ta hỏi xong rồi, đi, mang ngươi đi luyện luyện, lĩnh song.

[ Nhóm][ Bán diêm]: Đêm nay mang ta xuất sư chứ!

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ngươi tưởng ta là siêu nhân!?

[ Nhóm][ Bán diêm]: Như vậy cũng làm không được, vậy cày đêm đi...

[ Nhóm][ Hồ ly thành tinh]: Ngươi nghĩ ngày mai ta không cần đi làm?

[ Nhóm][ Bán diêm]: OK,OK, hiểu rồi.

.

.

Đợi đến lúc logout đã là 11h30, khi Jaejoong đóng máy tính, lại đảo qua trang Baidu, ngón tay vô thức đánh tên phim mà Đại địa ngưng thần nói...

"Một chú tiểu ong mật nha ~ bay ở giữa bụi hoa nha ~ bay nha ~ Pia pia ~ bay nha ~ a a ~ ~ ~~~!!!" Lúc này một hồi chuông kỳ quặc đột ngột vang lên, ngón tay Jaejoong run lên, cậu ảo não tắt máy tính đi, nhận điện thoại. Đều do tiếng chuông của tên gia hỏa Cù Chu, mà chính mình nhưng vẫn luôn quên đổi lại...

" Alo?" Jaejoong lên tiếng, tiếp theo điện thoại di động truyền đến giọng nam trầm: "Là ta, Jung Yunho..."

" Ân, đã trễ thế này, có việc gì sao?" Cậu cũng không biết tại sao, nghe thanh âm của đối phương, bản thân lại bất giác thấp giọng xuống.

" Không có chuyện gì khác, chỉ là hơi nhớ cậu, cậu có nhớ ta không?" Ngừng lại một chút, bên kia cười khẽ, "Đương nhiên ta là nói ở trong game."

" Hừ, đương nhiên là không." Jaejoong nhịn không được làu bàu, rất khinh bỉ phát hiện chính mình bởi vì hai chữ ' trong game' mà khó chịu.

" Ha ha, Susu thế nào? Có thêm phiền toái cho cậu không?" Thanh âm của Yunho dẫn theo tiếu ý, tựa hồ nghe ra cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.

" Còn không sao..." Có đề tài Jung Junsu này, hai người bọn họ nói liên miên cằn nhằn hàn huyên một lát, sau đó Jaejoong mới đột nhiên nhớ tới, mình chính là đang nhận điện thoại đường dài, vội vội vàng vàng nói chúc ngủ ngon rồi cúp máy, cậu lúc này mới phát hiện mình quên không hỏi anh ta lúc nào quay về.

" Kỳ thực, ta cũng có chút nhớ anh..." Quăng mình trên giường, Jaejoong nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm, "Đương nhiên là chỉ trong game."

Tắt đèn, ngủ!


Lần thứ hai đi xem mặt


.


Thứ năm ngày X tháng X, thời tiết: mưa

Hôm nay con muốn tiếp tục viết appa của  con. Đúng rồi, con quên mất giới thiệu cho appa, appa ta tên là Jung Yunho, chữ Yunho này hảo khó viết a, nét bút nhiều quá , con toàn viết lệch khỏi ô vuông (Mỗi chữ Trung Quốc quy định chỉ viết trọn trong một ô vuông) . Cho nên con cảm thấy, tên của appa không hay, còn tên của con rất hay, viết lên rất dễ, gọi cũng dễ nghe nha!

Appa lúc thường ban ngày đi làm, buổi tối trở về sẽ ăn cơm, đọc báo, sau đó còn chơi trò chơi. Appa cũng chơi Thiên Long Bát Bộ, thầy giáo biết đúng không? Nhân vật của appa thật là lợi hại a, có đôi khi con lại len lén chạy qua nhìn appa đánh quái giết người. Appa nói appa thích đánh lộn với người khác, hơn nữa appa luôn thắng. Appa của con quá tuyệt vời ~!

Đúng rồi, tên của thầy giáo cũng rất dễ viết a, thế nhưng appa nói tên thầy giáo rất quái lạ, đây là vì sao a?

Lời phê của giáo viên: Biết tên ta gọi là gì sao? ^_^ ( Tác giả nhảy vào: nhịn không được xuất hiện chiêu bài mặt cười sát thủ)


=========================JQ phân cách tuyến =========================


Bên trong văn phòng giáo viên tiểu học XX, lúc này đang lượn lờ một bầu không khí áp suất thấp. Thầy cô giáo có giờ lên lớp thì đã sớm khôn ngoan ôm tài liệu đi lên lớp học, mà người ở lại thì tương đối thảm rồi, phải chịu đựng một luồng gió lạnh giá không ngừng thổi vù vù.

Cuối mùa xuân năm nay, thật lạnh a...

.

Cù Chu nhích lại gần người gây nên áp suất thấp nọ, cầm bút trong tay, với qua, dè dặt chọc chọc: "Jaejoonggie ..." Người được gọi nghiêng mặt sang nhìn hắn, gan Cù Chu lạnh cóng một trận, ai da, ánh mắt này thật là lạnh giá như băng...

"Ta nói này, cậu làm sao vậy?" Cù Chu co tay lại không dám chọc loạn nữa nhưng miệng vẫn cứ không đổi được bộc lộ bản tính, "Đến tháng?" Thống khoái ngoài miệng nhất thời đổi lại được ánh mắt càng lạnh lẽo, gan vị họ Cù nào đó lại run rẩy lần nữa.

"..." Jaejoong cảm thấy đầu mình như căng ra, cậu để cuốn sách xuống, ấn huyệt Thái Dương, lộ ra thần sắc chịu đựng cùng không kiên nhẫn, "Là umma ta..."

" Bác gái lại làm gì vậy?" Nghe thấy bạn thân mở miệng rồi, hắn cũng không rụt rè nữa, "Sẽ không phải là lại muốn cậu đi gặp mặt đấy chứ?"

"..." Tương đương với ngầm thừa nhận.

" Ha ha ha, ta nói này, Jaejoonggie cậu chẳng lẽ là thực sự không ai thèm rồi, cho nên bác gái mới vội vã đẩy cậu đi như vậy?" Tổn hại có thu hoạch, lại mở miệng nói lời không tốt.

"..." Jaejoong lạnh liếc hắn, nhãn thần lộ ra thông điệp "Không mở miệng không ai nghĩ cậu là người câm đâu".

" Ngạch, kỳ thực ta nghĩ không cần phải cấp bách như vậy, mặc dù cậu cũng sắp đầu ba rồi..." Cù Chu chuyển bút, nói ra quan điểm bản thân, "Nhưng mà không phải Nhà nước kêu gọi vãn hôn vãn dục ( kết hôn muộn, sinh con muộn) , con cái sẽ được nuôi dưỡng tốt trong điều kiện tốt hơn sao! Ta thì cảm thấy nên lo sự nghiệp rồi mới bàn đến chuyện cưới xin thì thích hợp hơn. Cứ coi như hiện tại kết hôn, cũng phải lấy một người mình thích! Cậu giải thích với bác gái đi, nói không chừng bà sẽ nghe ra."

" Hiếm khi thấy cậu có loại giác ngộ này." Mặc dù bạn chí cốt này có phần độc địa, nhưng mà miệng lưỡi trong thời khắc mấu chốt vẫn có thể phun ra mấy câu có đạo lý, Jaejoong kết luận như thế.

" Thế nhưng nếu đối tượng gặp mặt là một đại mỹ nhân sexy thì làm sao bây giờ a, để vuột mất thì đúng là quá đáng tiếc rồi, tới một đêm tình cũng tốt a a..."

Được rồi, cảm thấy vị họ Cù này có thể nói mấy câu có đạo lý, thì mình mới là kẻ ngớ ngẩn, Jaejoong gập sách lại, lại lần nữa kết luận.

" Cậu có tiết hả?" Thấy bạn thân thu dọn tài liệu dạy học, Cù Chu hỏi.

" Ừ." Đáp lại một tiếng ngắn ngủi, Jaejoong mang theo sách vở, đi đến hướng cửa.

"Đi xem mặt nỗ lực lên nga ~ Nhớ phải phát thiếp mời ~ ~ Ôi chao? Vì sao lại ta cảm thấy những lời này quen thuộc như vậy ..." Cù Chu nhìn hướng tấm lưng kia mà hô lên, rước lấy cái nhìn chòng chọc của mọi người trong văn phòng, thảm rồi, quên mất trưởng khoa còn đang trong văn phòng.

" Thầy Cù, tuy rằng bây giờ là giờ nghỉ, nhưng mà lớn tiếng như vậy vẫn sẽ làm phiền đến người khác đấy." Quả nhiên, trưởng khoa sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

" Đúng đúng, thực xin lỗi..." Cù Chu chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà xin lỗi, thanh âm thoáng lộ ra sự bối rối, Jaejoong xấu xa, quan tâm cậu ta rút cuộc bản thân ngược lại gặp chuyện chẳng lành.

Bọn họ ai cũng không phát hiện, người nào đó vốn đã đi xa lúc này lại đứng ở ngoài cửa, khi nghe được đối thoại ở bên trong, khóe miệng cong lên thành một đường cung, liền sau đó nghĩ đến chuyện phiền não của mình, lại kéo xuống.

.

.

Cậu tưởng là umma nhà cậu đoạn thời gian trước hàng ngày đi sớm về khuya là muốn làm gì, không ngờ vẫn là vì đi tìm mối làm quen cho cậu. Ngày đó lúc bà đang đi tập thể dục buổi sáng ngẫu nhiên gặp lại bạn học thời cao trung. Tán gẫu rồi phát hiện nơi ở hai nhà rất gần, đường đi lại vô cùng thuận tiện, thế là Kim phu nhân mỗi ngày liền diễn màn sớm sớm khuya khuya. Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, Kim phu nhân biết được đối phương chỉ có một người con gái, tuổi 26, hiện nay vẫn đang độc thân, con trai mình vừa vặn lại hợp tuổi. Vì vậy hai người mẹ ăn nhịp với nhau, quyết định chuẩn bị an bài bọn họ gặp mặt.

Kim phu nhân đắc ý dào dạt mà nói với Jaejoong, lần này khẳng định có thể thành, cô nương này trông rất khá, tính cách tốt, gia cảnh lại không tệ, tuyệt đối có thể xứng đôi với cậu. Đối với việc này phản ứng của Jaejoong chỉ có là ngoài đau đầu thì vẫn là đau đầu, nhưng mà nhìn umma hào hứng vang dội như vậy, câu cự tuyệt  của cậu lại nói không nên lời, cậu chỉ có thể mang vẻ mặt có chút đau khổ đáp ứng an bài của các bà ấy.

.

Muốn hỏi vì sao Jaejoong phản cảm với việc đi xem mặt người khác giới? Thực ra cậu không phản cảm chuyện tìm bạn gái, chẳng qua là đối với phương thức xem mặt này cảm thấy rất khó chịu mà thôi, có lẽ cái  này gọi là tự tôn của nam nhân. Jaejoong thực ra là người theo chủ nghĩa kết hôn dựa trên tình yêu, hơn nữa đừng nhìn sự lạnh lạnh thanh thanh cậu biểu hiện ra mà vội kết luận gì, kì thực nội tâm cậu chính mà một đại nam nhân, từ đại học bắt đầu quyết định mục tiêu, phải xây dựng sự nghiệp trước rồi mới kết hôn, hơn nữa nếu không phải là thật tâm yêu mến tuyệt đối không cưới. Cho nên nói về việc đi tới hôn nhân với một người nữ nhân xa lạ, cậu thực sự rất phản cảm.

Nói đến ngọn nguồn, cậu vẫn là thích bắt đầu từ bạn bè, sẽ từ từ tìm hiểu, gia tăng cảm tình, thuộc về loại hình chậm rãi yêu đương. Dùng cách nói của Cù Chu, Jaejoong chính là một người tương đối rùa bò, đương nhiên nói xong kết quả chính là được phần thưởng một quả đấm.

.

.

Ống kính quay lại phòng học lớp ba tiểu học XX, lúc này lũ nhóc đang trong giờ học ngữ văn.

Thầy Kim có phần bất thường, Jung Junsu nhìn người nọ trên bục giảng, trong bụng nghĩ như thế. Nhóc quay đầu lại nhìn Tiểu Mập bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi, chỉ thấy nó được Jaejoong nhìn chăm chú đến kinh hồn bạt vía, trên trán còn trơn bóng một khối mồ hôi. Đáp án đã khẳng định lúc trước, dưới ánh mắt cường thế của đối phương bắt đầu dao động. Jung Junsu di chuyển  ánh mắt, lại nhìn đến phía trước thì không khỏi chấn động thân thể, người thầy Kim nhìn chăm chú bây giờ là nhóc, chẳng lẽ bị phát hiện không tập trung rồi?

Jung tiểu bằng hữu dè dặt ngồi ngay ngắn, sau đó lấy ánh mắt đặc biệt thuần khiết nhìn đáp lại. Jaejoong lúc này mới như tỉnh mộng, bảo Tiểu Mập đã đứng một hồi lâu ngồi xuống, quay người tiếp tục viết giảng bài, hình như việc cậu thất thần vừa rồi  chỉ là ảo giác, mấy đầu củ cải dưới bục giảng đều thở phào một hơi .

.

Thực ra Jaejoong chỉ là vì thấy Jung Junsu , sau đó nghĩ tới chuyện lần trước lúc cậu đi xem mặt gặp được Yunho, lại tiếp đó cậu nhớ khi đó Jung Yunho hình như đang hẹn hò cùng một nữ tử xinh đẹp thì phải. . . Lại sau đó thì cậu từ giữa liên tưởng tỉnh dậy.

Cư nhiên thời gian ở trên lớp lại nhớ một nam nhân đến thất thần, thực sự là rất không nên! Thầy Kim viết bảng rất dùng sức, các bạn nhỏ bên dưới ghi chép bài nhất loạt có biểu tình, thầy Kim, đó là bảng đen chứ không phải đậu hũ đâu, người có dùng thêm lực đâm cũng không xuyên thủng được...

Sau khi tan học, Jaejoong dẫn Jung Junsu về nhà, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi chạy tới địa điểm gặp mặt. Gặp mặt lần này được mẫu thân đôi bên định ở một nhà hàng kiểu truyền thống, Jaejoong nghĩ may mà không phải nhà hàng lần trước, nếu không cảm giác sẽ rất phức tạp...

Sau khi đến nơi, lại là cùng giới thiệu lẫn nhau như lần trước, sau đó phụ huynh hai bên rút lui. Jaejoong quan sát đối phương, tuy là ăn mặc cùng trang điểm có thể nhìn ra là cố ý diện quá mức, nhưng mà thần sắc trên mặt cũng có chút tinh xảo. Ít nhiều mang chút ngượng ngùng giống như những cô gái đi xem mặt, nhưng sự khác biệt của vị cô nương trước mắt này chính là, biểu hiện nàng thể hiện ra ngoài có lẽ dùng hai chữ "Khó xử" để miêu tả là thích hợp nhất.

Xem ra là cũng như mình, không quá tình nguyện được cha mẹ an bài đi xem mặt, Jaejoong cúi đầu nâng ly nước, mới vừa uống, khuỷu tay đột nhiên bị người đụng phải, nước đổ tràn vào khí quản, một nam tử sống sờ sờ thiếu chút nữa bị sặc chết.

Nương theo tiếng xin lỗi của đối phương "Thật xin lỗi, ngài không có việc gì chứ? Tôi vô ý quá!", Jaejoong vừa ho khan vừa lau nước trên mi mắt, vừa ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là người quen.

"Hả? Ngài là thầy Kim phải không?" Shim Bora mở to đôi mắt, kinh hỉ nói, hôm nay nàng tới đây cùng bạn bè ăn cơm, không nghĩ tới lại đụng vào thầy chủ nhiệm của Changmin, thật là rất khéo a ~

" Đúng, cô là chị gái của Shim Changmin đúng không." Jaejoong chỉnh đốn vẻ mặt chật vật, vừa định đứng dậy nói chuyện, vừa khoát tay thì một chuỗi bọt nước chầm chậm rơi xuống.

" A a, thực sự xin lỗi, vừa rồi đụng vào ngài, ta giúp ngài lau khô đi." Bora cầm khăn tay sạch sẽ hướng trên người Jaejoong lau đi, vừa lau vừa len lén quan sát đối phương. Ân, da rất đẹp, lần trước tại văn phòng anh ta mang kính mắt không thấy rõ, hôm nay tháo xuống cuối cùng cũng thấy được. Chiều cao cũng không tồi, sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt còn nhiễm chút ửng hồng, hình như là do vừa rồi ho thì phải? Lại còn đôi mắt ướt át, người ta đều nói người cận thị nhãn thần sẽ rất gợi cảm, xem ra là không sai...

"... Tiểu thư? Shim tiểu thư?" Mơ màng của Bora bị cắt đứt, nàng vậy mới phát hiện bản thân đờ ra nửa ngày trước mặt Jaejoong, hơn nữa còn cầm khăn tay lau tới lau đi, từ người ngoài nhìn, cảnh này muốn bao nhiêu ngượng ngùng thì có bấy nhiêu ngượng ngùng.

" Hả, thẹn thùng, thẹn thùng." Nàng vội vàng thu tay lại, tạm thời vẫn bớt phóng túng một chút thì tốt hơn, dù sao, Jaejoong còn không biết nàng là ai mà...

" Kim tiên sinh, vị này chính là bằng hữu của anh sao? " Một giọng nữ cắt ngang sự ngượng ngùng giữa họ, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn về phía người lên tiếng.

" Ân, nàng là chị gái của học trò tôi." Jaejoong mở miệng trước giới thiệu.

"Xin chào," Bora hơi gật đầu hướng đối phương, tiếp theo ánh mắt chuyển hướng Jaejoong, "Thầy Kim, cùng bạn gái hẹn hò sao?"

Jaejoong tưởng là Bora chào hỏi qua loa rồi sẽ rời đi, không ngờ nàng lại hỏi câu này, không đợi cậu đáp, một giọng nói gần đó đã gầm lên.

" Nàng mới không phải bạn gái của hắn!!"

.

Lần này không chỉ đơn giản ba người bọn họ, khách quanh đó đều đồng thời ngoảnh lại nhìn về phía người nói , chỉ thấy một cậu trai nhuộm tóc màu rượu đỏ vẻ mặt phẫn nộ đi tới, lôi kéo đối tượng gặp mặt của Jaejoong. Sắc mặt nàng kia tái nhợt, lông mày nhăn chặt: "Ngươi tới đây làm cái gì?"

" Vì sao ta không thể tới? Ngươi là nữ nhân của ta! Làm sao ta có thể nhìn ngươi cùng nam nhân khác hẹn hò!!" Cậu thanh niên rõ ràng rất tức giận, hoàn toàn chưa phát giác ra việc mình lớn giọng rước lấy bao nhiêu ánh mắt.

" Ai là của ngươi chứ... Ta nói rồi, chúng ta chia tay rồi!! Hôm nay ta đi xem mặt đó, ngươi đừng phá đám nữa!" Nàng kia cảm giác được ánh mắt xung quanh, thần sắc có phần phẫn nộ, vung tay của thanh niên ra, xoay người muốn đi khỏi.

" Không được đi!!" Cậu thanh niên cố chấp lôi kéo nàng, sau đó nộ khí đằng đằng mà đối về Jaejoong nói: "Tiểu tử, mẹ ngươi không dạy ngươi đừng đụng vào thứ của  người khác sao!? Biết điều thì mau tránh ra!"

Nói thật ra, Jaejoong từ lúc mới bắt đầu đã cứng đờ tại chỗ rồi, nhìn cảnh trước mắt , trong não cậu chỉ có thể hiện ra năm chữ —— "Cẩu huyết phim truyền hình", rõ ràng là tình tiết cẩu huyết trong phim tình cảm a! Bởi vì bị cẩu huyết nóng hầm hập làm đơ, cho nên khi cậu trai kia uy hiếp, cậu nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Nhưng Bora bên cạnh lại có hành động, nàng đột nhiên ôm lấy cánh tay Jaejoong, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo hướng về cậu thanh niên: "Cũng mong ngươi giáo dục lại bạn gái mình, mẹ nàng ấy không dạy nàng đừng đụng vào thứ của  người khác sao?"

Cậu thanh niên liền nghẹn lời, vừa định lên cơn, cô gái bên cạnh đã quay đầu chạy ra khỏi nhà hàng, hắn cũng chỉ có thể đuổi theo. Ánh mắt xem kịch vui xung quanh lúc này mới thu trở lại, quản lí nhà hàng đứng ở cách đó không xa len lén lau mồ hôi, may là không đánh lộn, may mắn may mắn...

.

.

" Tác chiến đại thành công!" Bora rút tay về, cười tủm tỉm nhìn Jaejoong, "Ta giúp anh giải quyết một nữ nhân, còn giúp anh tránh một lần xung đột, để giúp anh ta còn lỡ hẹn với bằng hữu, anh có nên cảm tạ , mời ta ăn cơm hay không?

Jaejoong diện vô biểu tình mà thổ huyết ở trong lòng, cậu hình như không mời nàng giúp thì phải. Nhưng vô luận thế nào, đối phương giúp mình là sự thực, mời ăn cơm cũng không gì đáng trách, dù sao bữa cơm này vốn vẫn là cậu trả tiền, không ăn chính là phí phạm...

" Ha ha, anh biết ta là ai không?" Ăn một hồi, Bora hỏi.

" Chị gái của Changmin." Jaejoong đáp.

" Biết tên ta trong Thiên Long Bát Bộ không?" Bora bị cái câu không tính là trả lời này làm sặc, chỉ có thể nói ra gợi ý.

" Đoán được một chút." Thực ra trong lòng vẫn có ít nhiều hoài nghi, dẫu sao trí nhớ của cậu cũng không tồi.

" Nói một chút xem." Bora cười híp mắt, Hồ ly quả là một người rất thông minh mà ~

" Là Nữ vương phải không?" Jaejoong còn nhớ Quỳ xuống hô nữ vương từng nói trong game rằng Changmin là em trai nàng, mà nàng gợi ý vừa rồi là Thiên Long Bát Bộ, nghĩ một chút liền đoán được.

" Trả lời đúng rồi." Bora cúi đầu uống miếng nước nhuận nhuận giọng, "Thế nào? Muốn ta giúp không?"

" Cái gì ?"

" Giúp anh lừa gạt người đã sắp đặt vụ gặp mặt này, mẹ anh~"

"Làm sao cô biết chuyện của ta?"

" Việc này nha... Về hỏi tiểu hài tử ở nhà anh một chút đi, ha ha ~"

Jaejoong thề, sau khi trở về nhất định phải hảo hảo chăm sóc tiểu gia hỏa kia, buổi tối tắm đừng nghĩ tới việc nhờ cậu nữa!

" Khỏi phải bày ra loại vẻ mặt này, nó chẳng qua là nói cho Minnie chuyện anh phải đi xem mặt, sau đó Minnie trong lúc vô tình nói cho ta." Cũng không nên đánh cái mông nhỏ của bảo bối Susu a, nếu thật muốn đánh vẫn nên để nàng đến đánh đi! Nàng sẽ rất ôn nhu...

" Tại sao muốn giúp ta?" Không phải là có âm mưu kế hoạch gì chứ...

" Chỉ đơn thuần là muốn thỏa mãn mơ mộng tham lam của hủ nữ mà thôi." Bora mặt không đổi sắc tâm không động nói ra mục đích vô sỉ.

Jaejoong lúc này thật là bị đơ rồi, là mơ mộng của hủ nữ!? Rốt cuộc là cái dạng mơ mộng gì a... Chẳng lẽ là...

" Mặc dù mưu toan của cô rất không nề nếp, nhưng vẫn xin nhờ cô giúp cho vậy." Jaejoong cuối cùng tiếp nhận "Lòng tốt" của bên kia, tuy lừa gạt umma mình là việc có điểm đại bất hiếu, nhưng cậu thực sự sắp chịu không nổi oanh tạc tinh thần của umma rồi, dù cho đó là xuất phát từ thiện ý, cứ tiếp tục thế này cậu sớm muộn sẽ mắc phải "Chứng sợ xem mặt" mất thôi. Không bằng gạt bà quay về thành phố B trước, sau đó chậm rãi sẽ giải quyết.

"OK, thứ bảy này ta sang nhà anh." Nội tâm Bora reo hò, kế hoạch nho nhỏ của mình thực hiện được bước đầu tiên rồi.

"..." Jaejoong nhìn vẻ mặt khó nén hưng phấn của đối phương, trong lòng hoài nghi, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

" Qua sinh nhật năm nay là 21, cho nên bây giờ còn xem như là 20 đi."

"... Nhớ đổi bộ đồ trưởng thành một chút." 20, hình như còn là sinh viên, hy vọng sẽ không bị lộ.

"Anh yên tâm!"

.

.

Kết thúc bữa cơm cùng Shim Bora, Jaejoong về nhà đem sự tình vừa nói, Kim phu nhân đầu tiên là vô cùng tức giận vì đối phương có bạn trai còn đi xem mặt, sau đó nghe được con trai nói thứ bảy sẽ mang bạn gái về nhà, sửng sốt hồi lâu rồi cực kỳ vui mừng. Hoàn toàn đem cơn tức ban nãy ném sang Thái Bình Dương, toàn tâm toàn ý nghĩ nên làm món ăn gì thì ngon.

Mắt thấy umma nhà mình tạm thời ổn thỏa, Jaejoong chuyển ánh mắt, nhìn về phía tiểu hài tử đang cuộn mình trên sô pha xem TV. Jung Junsu cảm thấy trên lưng mát lạnh, toàn thân run run một trận, ngẩng đầu thì thấy thầy giáo nhà nhóc đang ở ngắm nhóc. Trái tim nho nhỏ ở trong ngực khẽ run rẩy, phải chăng mình mới làm chuyện gì sai, sau đó dùng chiêu bài ánh mắt thuần khiết nhìn lại, nhóc là tiểu hài tử thông minh nga ~!

Thế là, tối đó người giúp Jung Junsu tắm vẫn là Jaejoong.

.

.

Buổi chiều thứ bảy, Bora đúng hẹn tới, mặc bộ đồ tương đối kín, còn búi tóc lên, trang điểm thoạt nhìn trưởng thành thêm mấy phần. Kim phu nhân vừa thấy, đây không phải là nàng dâu bà từng trông mà thèm sao! Như thế là tốt rồi, tìm hiểu thăm dò đều không cần, hai người rất ăn nhịp với nhau.

.

Một buổi chiều trôi qua giữa bầu không khí khách và chủ đều vui vẻ, trừ những lúc Bora thấy Jung Junsu thì mắt bốc lên loại ánh sáng kỳ lạ kia.

" Susu, ta là chị gái của Changmin nga ~ Tới ~ ~ Để tỷ tỷ niết một cái ~ ~!!" Bora vừa nói  như vậy, mắt vừa phát sáng, nói thế nào cũng có điểm rất kỳ quái.

Junsu là tiểu hài tử rất ngoan, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà bị ôm lấy, niết tới nhu đi. Sau khi chịu mấy cái lang hôn, nhóc nhịn không được lặng lẽ khóc ở trong lòng, 55555.... Appa, con rất sợ hãi a, nơi này có một cô quái dị.

Đợi Bora chào tạm biệt, khi Jaejoong đưa nàng về nhà, Jung Junsu lén lút gọi điện thoại cho appa nhóc: "Appa, người còn không trở lại, thầy Kim sẽ lấy lão bà đó!!"

Jung Yunho kinh hãi!

.

.

Hôm nay ta đi kiến tập, đi 2 tuần, dự kiến 1 tuần/chương...

Chúc các nàng tuần mới tốt lành!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yunjae