Ánh Sáng Từ Một Đoá Hoa
Cảnh vật bên ngoài cửa kính phòng studio lung linh trong ánh đèn, nhưng trong căn phòng riêng của Han Wangho, không khí lại khác hẳn. Cậu ngồi một mình, đầu óc quay cuồng vì lịch trình dày đặc. Cái mệt mỏi từ những buổi chụp hình dài vô tận không thể che giấu được trên khuôn mặt, nhưng mỗi khi cánh cửa phòng mở ra, cậu lại phải nhanh chóng cất đi biểu cảm mệt mỏi và thay vào đó là một nụ cười tỏa sáng, vừa vặn đủ để khiến các phóng viên và đối tác hài lòng.
Han Wangho có thể dễ dàng làm hài lòng mọi người bằng vẻ ngoài hoàn hảo của mình, nhưng ít ai biết được đằng sau đó là sự vất vả, là sự bóc lột sức lao động mà cậu phải chịu đựng. Lịch trình làm việc không có thời gian nghỉ ngơi, những cuộc họp với các đối tác không bao giờ dừng lại. Cậu chỉ là một món hàng, bị dùng đến khi có giá trị, và bỏ đi khi không còn cần thiết.
Lee Sang-hyeok, chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm nổi tiếng , đã yêu mến Han Wangho từ lâu. Trong mắt anh, Han Wangho không chỉ là một người mẫu đẹp mà còn là biểu tượng của sự hoàn hảo. Mỗi sản phẩm của đều có sự góp mặt của cậu, từ những chiến dịch quảng cáo lớn đến những chiến lược marketing nhỏ, Han Wangho luôn là gương mặt đại diện, nhưng Sang-hyeok không bao giờ dám tiến gần hơn. Anh chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, nhìn cậu mỉm cười từ màn hình, âm thầm đầu tư vào sản phẩm.
Sang-hyeok người luôn kiên nhẫn và tinh tế. Anh hiểu rõ giá trị của Han Wangho, nhưng cũng nhận ra rằng người mẫu này không phải là một biểu tượng hạnh phúc như những gì mà người ta thấy. Anh không biết rõ về cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng anh chắc chắn một điều: Wangho không thể hạnh phúc trong tình trạng này.
Buổi chụp hình dài đằng đẵng khiến Wangho kiệt sức. Mắt cậu bắt đầu mờ đi, tay chân lạnh toát, nhưng vẫn phải đứng trước máy ảnh, tạo dáng hoàn hảo cho một chiến dịch quảng cáo sắp tới. Đột nhiên, cậu ngã xuống, không thể đứng vững nữa. Các trợ lý vội vã chạy đến, nhưng chỉ có một người duy nhất quan tâm đến tình trạng của cậu Lee Sang-hyeok.
Anh xuất hiện đúng lúc, với chiếc áo khoác đen và đôi mắt đầy lo lắng. Dù không nói lời nào, Sang-hyeok cúi xuống, đưa tay đỡ lấy cậu. Lần đầu tiên, Wangho cảm nhận được một sự quan tâm thật sự, không phải từ đối tác hay người làm việc cùng cậu, mà từ một ai đó thực sự lo lắng cho sức khỏe và cảm xúc của mình.
"Em ổn chứ?" – Sang-hyeok khẽ hỏi, đôi tay anh dịu dàng đặt lên vai Wangho.
"Em… chỉ mệt thôi," Wangho trả lời, dù biết rằng lời nói đó chẳng thể che giấu đi cảm giác đau đớn trong cơ thể cậu.
Sang-hyeok nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đen sâu thẳm, rồi anh nhẹ nhàng mỉm cười: "Hãy nghỉ ngơi. Tất cả những gì em cần là một chút thời gian cho bản thân."
Từ khoảnh khắc ấy, những cảm xúc lâu nay trong anh bùng lên. Không phải là tình cảm yêu thích mơ hồ từ lâu, mà là mong muốn mạnh mẽ muốn bảo vệ Wangho khỏi mọi thứ đang làm tổn thương cậu. Anh không còn muốn nhìn cậu chịu đựng trong im lặng nữa.
Với sự quan tâm chăm sóc từ Sang-hyeok, Wangho dần dần nhận ra rằng cuộc sống của mình có thể khác đi. Những buổi làm việc căng thẳng, những lời yêu cầu từ các đối tác có thể được thay thế bằng một cuộc sống tự do và bình yên. Nhưng vòng xoáy của ngành công nghiệp đầy cạnh tranh này không phải chuyện dễ dàng.
Sang-hyeok không vội vã, anh không yêu cầu Wangho phải lựa chọn ngay lập tức. Anh chỉ ở bên cậu, cùng chia sẻ những buổi tối yên bình, những cuộc trò chuyện về cuộc sống và những ước mơ chưa từng nói ra.
Khi cả hai cùng đi dạo trong công viên, Sang-hyeok nhìn Wangho với ánh mắt đầy sự chân thành: "Nếu em muốn, tôi có thể giúp em rời xa mọi thứ này. Đừng để mình bị giam cầm trong công việc và những kỳ vọng của người khác."
Wangho im lặng một lúc lâu, rồi cậu gật đầu, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm dần dần lan tỏa trong lòng. "Em không biết liệu có thể làm được không… Nhưng em muốn thử."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro