Ánh trăng và Thái tử

Lee Sang-hyeok, một cậu bé 9 tuổi với đôi mắt sáng ngời và làn da mịn màng như ngọc, phải sống một cuộc sống không giống ai. Sinh ra là con trai của hoàng cung, nhưng do sự lo lắng của người mẹ thất sủng cậu, bà đã buộc cậu phải cải trang thành công chúa. Vì trong thế giới này, việc một hoàng tử trẻ tuổi bị đe dọa là điều không thể tránh khỏi. Những thế lực ngầm luôn rình rập chực chờ để tiêu diệt cậu, vì vậy, chỉ có một cách duy nhất: Giữ bí mật.

Mặc dù đã mặc những bộ váy lộng lẫy, đeo những chiếc vương miện bằng vàng lấp lánh, cậu vẫn luôn cảm thấy một sự khác biệt. Lee Sang-hyeok không giống những công chúa khác. Cậu luôn cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nhưng cũng không biết làm sao để thay đổi. Cậu sống trong một thế giới mà những kỳ vọng của người lớn đối với cậu không bao giờ thấu đáo.

Một buổi tối trăng sáng, khi mà gió thu thổi nhẹ qua cửa sổ, Sang-hyeok bước ra ngoài khuôn viên cung điện để hít thở không khí trong lành. Đêm ấy, ánh trăng rằm chiếu sáng vạn vật như một bức tranh huyền bí. Trong bóng tối mờ ảo, một bóng người xuất hiện.

Chàng trai ấy có đôi mắt sâu thẳm, mái tóc đen dài như dòng sông uốn lượn. Anh đứng đó, nhìn Sang-hyeok, nhưng không phải với ánh mắt của sự dè bỉu hay khinh miệt, như mọi người vẫn làm. Anh nhìn cậu như một thứ gì đó đẹp đẽ và quý giá, ánh mắt ấy khiến cậu cảm thấy như mình là trung tâm của một thế giới mà chỉ có ánh sáng và sự yên bình.

“Công chúa, ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng không đẹp bằng em,” Han Wangho, hoàng tử của một vương quốc láng giềng, lên tiếng. Giọng anh nhẹ nhàng, đầy sự chân thành.

Sang-hyeok ngây ngẩn nhìn người con trai trước mặt. “Anh… là ai?” Câu hỏi ấy thoát ra khỏi miệng cậu một cách tự nhiên.

“Ta là Han Wangho, hoàng tử của Đại Hạ quốc. Vừa hay đi ngang qua đây, thấy công chúa nên dừng lại ngắm nhìn.” Anh mỉm cười, ánh mắt như chứa đựng cả vầng trăng.

Sang-hyeok cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, nhưng cậu không hiểu vì sao. Cậu chỉ cảm thấy ấm áp và an yên khi đứng gần người con trai ấy. Thật kỳ lạ, cậu cảm nhận được một sự kết nối, một sự gần gũi dù chỉ mới lần đầu gặp gỡ.

Thời gian trôi qua, Han Wangho ở lại vương quốc của Sang-hyeok trong một năm, và trong suốt khoảng thời gian đó, cậu và anh gần gũi nhau hơn. Wangho luôn khen ngợi tài năng của cậu, từ những bức tranh mà cậu vẽ, cho đến đôi tay khéo léo khi thêu thùa, tất cả đều khiến Sang-hyeok cảm thấy vui vẻ và tự hào. Nhưng sâu trong tâm hồn cậu, một cảm giác lạ lùng bắt đầu hình thành. Cậu không chỉ ngưỡng mộ Wangho, mà trái tim cậu cũng dần dâng trào một thứ tình cảm chưa từng có.

Vào một ngày nọ, khi Sang-hyeok đang ngồi ở sân vườn, Wangho đến gần, ánh mắt anh có chút bối rối. “Công chúa, ta sẽ phải rời đi. Tình hình quốc gia của ta đang có biến động, và ta không thể ở lại lâu hơn nữa.”

Sang-hyeok không nói gì, nhưng trong lòng cậu cảm thấy như một mảnh ghép quan trọng của cuộc đời mình sắp bị vỡ tan. Đêm ấy, cậu ra ngoài một lần nữa, dưới ánh trăng sáng, nhưng lần này không có Wangho bên cạnh. Cậu cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi đau mà cậu không thể nào hiểu được.

Năm tháng trôi qua, Sang-hyeok trưởng thành. Cậu giờ đã 13 tuổi, và trong một lần tình cờ, cậu phát hiện ra một bí mật lớn: Cậu không phải là công chúa, mà là hoàng tử. Mẹ cậu đã giấu kín điều này trong suốt bao nhiêu năm, nhưng cuối cùng, sự thật không thể mãi bị chôn vùi.

Sang-hyeok không thể tin vào điều mình vừa phát hiện. Cậu không phải là người mà cậu nghĩ mình là, và đó là lý do vì sao cậu cảm thấy lạ lùng mỗi khi nhìn vào mình trong gương. Nhưng thay vì hoang mang, cậu quyết định giấu diếm thân phận của mình và bắt đầu hành động theo cách khác.

Cậu bắt đầu luyện tập binh pháp, mua đao và vũ khí, và âm thầm chuẩn bị cho một cuộc phản loạn. Mọi người trong cung không hề hay biết, và cậu đã thành công trong việc xây dựng lực lượng. Cuối cùng, vào năm 17 tuổi, Sang-hyeok đã lật đổ cha mình, trở thành vị vua mới của vương quốc.

Mặc dù giờ đây cậu đã là vua, nhưng trong trái tim của Sang-hyeok, hình bóng của Han Wangho vẫn không thể phai mờ. Cậu cảm thấy một sự khát khao mãnh liệt được chiếm hữu Wangho, một sự chiếm hữu không thể lý giải. Cậu muốn Wangho là của mình, và không ai có thể thay thế vị trí của anh trong trái tim cậu.

Sau khi lên ngôi, Sang-hyeok ra lệnh cho quân đội của mình mở rộng biên giới và chiếm đóng các vùng đất lân cận. Và rồi, sau nhiều năm xa cách, cậu nhận được một tin tức mà khiến trái tim cậu rộn ràng: Han Wangho đang trở lại.

Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng rực, Sang-hyeok đứng trong thính phòng, nhìn bóng dáng của người con trai năm xưa bước vào. Wangho giờ đây đã trở thành một hoàng tử đầy quyền lực, nhưng ánh mắt của anh vẫn giữ sự chân thành và ấm áp như ngày nào.

"Chúng ta gặp lại," Sang-hyeok thì thầm, giọng đầy cảm xúc.

Wangho nhìn cậu, đôi mắt anh phản chiếu một cảm xúc phức tạp. "Công chúa… hay là… vua?"

Sang-hyeok mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. “Là người yêu của anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro