Chọc Tức Học Bá

Lee Sang-hyeok là học bá nổi tiếng của trường, không chỉ vì thành tích học tập xuất sắc mà còn vì vẻ ngoài lạnh lùng và điển trai khiến bao cô cậu trong trường phải xiêu lòng. Mỗi ngày, cậu đều nhận vô số ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí đã từng yêu đương với không ít người, nhưng tất cả đều kết thúc chóng vánh. Sang-hyeok không dễ dàng để lòng mình rung động với bất kỳ ai.

Mọi chuyện bỗng thay đổi khi Han Wangho, một học sinh năm nhất. Cậu xuất hiện như một cơn gió lạ, đẹp đến mức khiến tất cả mọi người đều phải chú ý. Đặc biệt, cậu có một vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại sở hữu một tính cách đanh đá khiến mọi người không thể đoán trước được. Không ngần ngại trêu chọc và gây khó dễ cho mọi người, đặc biệt là Sang-hyeok.

Vào một buổi sáng nọ, trong giờ thể dục, Sang-hyeok đang đứng một mình bên lề sân bóng, mắt dõi theo đám học sinh đang chơi bóng. Bất chợt, một tiếng gọi giễu cợt vang lên từ phía sau.

"Ồ, học bá Lee Sang-hyeok, có vẻ như anh không mấy hứng thú với thể dục nhỉ? Hay là sợ bẩn áo đồng phục của mình?"

Sang-hyeok quay lại, mắt lóe lên tia khó chịu. Đứng trước mặt cậu là Han Wangho, với nụ cười nhếch mép quen thuộc và đôi mắt tràn đầy nghịch ngợm.

"Chỉ là không muốn làm mất phong độ của mình trong lúc chơi thôi," Sang-hyeok đáp, giọng lạnh lùng như thường lệ.

Wangho nhướn mày, đôi môi cong lên đầy thách thức. "Phong độ của anh là gì? Chắc là cái vẻ lạnh lùng không cảm xúc đó nhỉ?"

Anh định quay người bỏ đi, nhưng Wangho lại lướt đến gần hơn, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta phả trên làn da mình.

"Thế… anh có thể đỏ mặt không?" Wangho hỏi, giọng có phần trêu chọc nhưng lại mang chút nghịch ngợm, như thể thách thức.

Câu hỏi mà Sang-hyeok không thể ngờ tới. Anh đã quen với những ánh nhìn ngưỡng mộ, những lời tán dương, nhưng trước mặt Wangho, mọi thứ dường như đảo lộn.

Sang-hyeok không trả lời, cậu quay lại, ánh mắt hơi cụp xuống để che giấu sự bối rối trong lòng. Wangho nhìn thấy vậy, không kìm được mà cười thành tiếng. Cậu bước ra xa một chút, quay lại nhìn Sang-hyeok với nụ cười nham hiểm.

"Anh không thể đỏ mặt à? Được thôi, tôi sẽ khiến anh phải thua tôi."

Những lời nói của Wangho như một lời thách thức, nhưng cũng là sự khơi dậy một cảm giác mới lạ trong lòng Sang-hyeok. Anh không biết tại sao, nhưng trái tim bỗng đập mạnh hơn khi đối mặt với cậu, học sinh năm nhất có vẻ ngoài đáng yêu nhưng lại vô cùng đanh đá.

Một bên là học bá lạnh lùng, điềm tĩnh, không dễ bị xâm phạm, một bên là học sinh năm nhất nghịch ngợm, luôn chọc ghẹo và thách thức đối phương. Mỗi lần Wangho trêu đùa, mỗi lần ánh mắt cậu nhìn Sang-hyeok với vẻ trêu nghẹo, đều khiến học bá lạnh lùng phải rung động theo một cách nào đó mà chính anh cũng không thể lý giải được.

Họ liên tục có những cuộc đối đầu đầy căng thẳng, những lần tranh cãi khiến không khí trong trường như nóng lên. Nhưng dần dần, Sang-hyeok cũng không còn coi Wangho là đối thủ đáng ghét nữa. Thậm chí, cậu cảm thấy có chút tò mò về cậu bạn nhỏ này, người có thể khiến trái tim mình rối bời mỗi khi đối diện.

Trong một buổi chiều, khi cả trường đang chuẩn bị cho buổi lễ thể dục thể thao, Sang-hyeok và Wangho lại tình cờ gặp nhau trong hành lang. Lúc này, không có những ánh mắt bao vây xung quanh, chỉ có hai người.

"Anh có thật sự muốn làm học bá suốt đời không?" Wangho đột nhiên hỏi, ánh mắt không còn đùa giỡn mà trở nên nghiêm túc. "Hay chỉ vì anh sợ mình sẽ thua nếu để ai đó vượt qua?"

Sang-hyeok im lặng một lúc, nhìn Wangho với ánh mắt sâu lắng. "Có thể là tôi chỉ sợ sẽ có người khiến tôi phải thay đổi."

"Thay đổi là điều tốt," Wangho mỉm cười, tiến lại gần hơn. "Dù sao thì, ai cũng có lúc cần thay đổi mà, đúng không?"

Sang-hyeok không trả lời, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác mới mẻ dâng lên. Có lẽ, chính Wangho là người sẽ khiến cậu thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro