Hẹn Ước Cùng Chiến Công

Từ khi còn nhỏ, Lee Sang-hyeok và Han Wangho đã là bạn thân thiết, hai cậu bé cùng lớn lên trong một làng nhỏ ở ven núi. Lee Sang-hyeok, dù lớn hơn Wangho hai tuổi, nhưng luôn đối xử với cậu bạn như người anh trai, bảo vệ và chăm sóc từ những ngày đầu. Cả hai đã cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách trong ngôi làng, cùng nhau chạy chơi dưới ánh nắng, cùng nhau nằm trên những ngọn đồi cao ngắm bầu trời rộng lớn, nói về tương lai mà mình luôn ao ước.

Một chiều hè oi ả, khi cả hai đang ngồi trên bờ suối, những tia nắng vàng vọt chiếu xuống, Lee Sang-hyeok bất ngờ quay sang nhìn Wangho, ánh mắt ánh lên một điều gì đó nghiêm túc. Wangho, đang nghịch nước, cảm nhận được ánh nhìn đó, liền ngẩng lên, đôi mắt trong veo của cậu hiện lên vẻ tò mò.

“Wangho à, sau này chúng ta sẽ trở thành những người anh hùng, đúng không?” — Lee Sang-hyeok cất giọng, không phải như một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

Wangho nhíu mày, cười khẽ “Anh muốn làm anh hùng à? Nhưng làm sao anh có thể thành anh hùng được, khi lúc nào cũng phải cứu em khỏi mấy trò nghịch ngợm?”

Lee Sang-hyeok mỉm cười, nhưng không hề có chút đùa cợt trong ánh mắt. Cậu tiếp lời, giọng điệu chân thành: “Không phải chỉ vì những chuyện đó. Anh muốn lập chiến công, muốn có sức mạnh, để sau này có thể cưới em, Wangho. Để em mãi ở bên anh.”

Lời nói của Sang-hyeok làm tim Wangho đập thình thịch. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ lại có những suy nghĩ sâu sắc như vậy. Dù hai người chưa bao giờ đặt ra một định nghĩa rõ ràng về tình bạn của mình, nhưng cảm giác trong lòng Wangho lúc này không phải là tình bạn đơn thuần.

“Anh… muốn cưới em sao?” — Wangho ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng.Lee Sang-hyeok gật đầu, một cách nghiêm túc “Anh sẽ không chỉ là người bạn của em mãi mãi. Một ngày nào đó, khi anh đã có chiến công, có đủ sức mạnh, anh sẽ cầu hôn em. Anh muốn cùng em xây dựng một tương lai, Wangho.”

Wangho im lặng, không biết phải nói gì, chỉ có trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cảm giác ấm áp trong lồng ngực khiến cậu có chút bối rối. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra rằng, những lời mà Sang-hyeok vừa nói không chỉ là một lời hứa mà là một cam kết thực sự.

Thời gian trôi qua, Lee Sang-hyeok không ngừng nỗ lực rèn luyện bản thân. Cậu tham gia vào các trận đấu, chiến trận, chiến đấu với những kẻ thù xung quanh để nâng cao bản lĩnh và tìm kiếm cơ hội thể hiện mình. Mỗi lần chiến thắng, cậu lại nghĩ về lời hứa ngày xưa với Wangho.

Han Wangho, giờ đã trưởng thành và trở thành một chàng trai mạnh mẽ, luôn âm thầm dõi theo Lee Sang-hyeok từ phía sau. Cậu không nói ra, nhưng trong lòng luôn hy vọng rằng, một ngày nào đó, Lee Sang-hyeok sẽ quay lại, sẽ thực hiện lời hứa của mình. Và cậu cũng biết, dù có chiến công hay không, tình yêu mà họ dành cho nhau đã là một chiến công lớn nhất trong lòng mỗi người.

***

Một buổi chiều mùa thu, khi Lee Sang-hyeok trở về sau một trận chiến lớn, vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, cậu đứng trước cổng nhà Wangho. Tim cậu đập nhanh như ngày xưa, khi hai người còn là những đứa trẻ cùng ước mơ về tương lai.

Wangho xuất hiện trước cửa, đôi mắt của cậu không còn ngây thơ như trước, nhưng ánh nhìn ấy vẫn giữ được sự ấm áp và tình yêu mà Lee Sang-hyeok đã luôn tìm kiếm.

“Anh đã làm được rồi.” — Lee Sang-hyeok nói, giọng nói hơi thở dốc. “Anh làm được gì?” — Wangho hỏi lại, nhưng không giấu được nụ cười ấm áp trên môi.Lee Sang-hyeok mỉm cười, bước đến gần Wangho, nắm tay cậu, rồi khẽ nói: “Anh đã có chiến công. Anh đã sẵn sàng để thực hiện lời hứa ngày xưa. Em sẽ làm vợ anh, phải không?”

Wangho không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn vào mắt Lee Sang-hyeok, đôi mắt ấy chứa đầy tình cảm, chứa đựng cả những năm tháng chờ đợi. Sau một hồi im lặng, Wangho khẽ gật đầu, rồi mỉm cười dịu dàng “Từ lâu em đã biết. Và bây giờ, anh đã đến.”

Lee Sang-hyeok không thể nào kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Cậu kéo Wangho vào trong vòng tay mình, trái tim họ hòa chung một nhịp đập.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro