Lee Sang hyeok và han wangho

Seoul rực rỡ ánh đèn khi đêm xuống, nhưng phía sau vẻ hào nhoáng đó là những góc tối mà không phải ai cũng nhìn thấy. Trong thành phố này, hai gia tộc lớn là Lee và Han luôn ngấm ngầm đối đầu nhau. Những cuộc tranh chấp quyền lực, kinh tế và cả danh dự đã kéo dài qua nhiều thế hệ. Ai cũng biết rằng người của hai nhà này không bao giờ đội trời chung, và bất kỳ sự giao thoa nào giữa họ đều sẽ châm ngòi cho những cuộc chiến mới. 

Nhưng định mệnh đôi khi lại có cách riêng của nó để đưa những con người không nên gặp gỡ đến với nhau. 

Lee Sang-hyeok, con trai trưởng của nhà Lee, đã được nuôi dạy để trở thành người kế thừa hoàn hảo. Ở tuổi 23, anh là một chàng trai thông minh, điển trai và đầy tham vọng, nhưng đồng thời cũng mang trong mình sự mệt mỏi vì áp lực từ gia đình. Mọi quyết định trong cuộc đời anh đều do cha mẹ sắp đặt. Anh không bao giờ được sống thật với bản thân, và điều đó khiến anh cảm thấy ngột ngạt. 

Tối nay, bạn bè của Sang-hyeok kéo anh đến một buổi tiệc hóa trang do một nhóm tài phiệt tổ chức. “Cậu cần thư giãn, Sang-hyeok. Đừng để công việc và gia đình đè bẹp cậu!” người bạn thân của anh, Min-jae, nói khi trao cho anh một chiếc mặt nạ màu đen. 

Sang-hyeok không thích những buổi tiệc như thế này, nhưng vì không muốn làm bạn thất vọng, anh miễn cưỡng đồng ý. 

Bên trong sảnh tiệc là một thế giới hoàn toàn khác: ánh đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động, và những con người khoác trên mình đủ loại trang phục lộng lẫy, che giấu danh tính bằng những chiếc mặt nạ cầu kỳ. Sang-hyeok bước vào, cảm thấy lạc lõng giữa đám đông. 

Anh cầm một ly rượu vang từ khay của người phục vụ, đứng nép vào một góc, quan sát mọi thứ. Chính lúc đó, anh nhìn thấy một chàng trai đứng không xa. Chàng trai ấy cao, dáng người mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu trắng đơn giản, nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến anh ta nổi bật giữa đám đông đầy phô trương. 

Ánh mắt của họ giao nhau. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt. 

Chàng trai lạ mặt bước đến gần, giọng nói trầm ấm: “Cậu đứng đây một mình, không thấy chán sao?” 

Sang-hyeok hơi ngạc nhiên trước sự tự nhiên của người đối diện. Anh mỉm cười nhẹ: “Thực ra, tôi không quen lắm với những buổi tiệc như thế này.” 

“Cũng giống tôi.” Chàng trai nhấc ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. “Tôi là Han Wangho.” 

Cái tên đó như một nhát dao xuyên thẳng vào tâm trí Sang-hyeok. “Han?” Anh lặp lại, không giấu được sự bối rối. 

“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?” Wangho nhìn anh, đôi mắt sắc bén nhưng không kém phần hiền lành. 

Sang-hyeok nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh không muốn làm lộ thân phận của mình. “Không, chỉ là… cái tên nghe quen thôi.” 

Wangho cười nhẹ. “Có lẽ vì gia đình tôi nổi tiếng gây rắc rối.” 

Câu nói đó khiến Sang-hyeok bật cười. Dù biết mình không nên tiếp xúc với người này, anh vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò. Suốt buổi tối, họ trò chuyện không ngừng, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống mà không hề tiết lộ quá nhiều về thân phận thật sự. 

Khi tiệc kết thúc, họ trao đổi số điện thoại, cả hai đều không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Trong những ngày sau đó, Sang-hyeok không ngừng nghĩ về Wangho. Dù biết rõ mối quan hệ giữa gia đình mình và nhà Han, anh vẫn không thể ngăn cản bản thân muốn gặp lại người con trai ấy. 

Một buổi chiều muộn, Sang-hyeok quyết định nhắn tin cho Wangho. Tin nhắn được gửi đi với một chút do dự, nhưng khi nhận được câu trả lời gần như ngay lập tức, tim anh khẽ rung lên. 

“Cậu rảnh tối nay không?” 

Và thế là họ hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh. 

“Thật bất ngờ khi cậu liên lạc với tôi,” Wangho nói, đôi mắt ánh lên chút tò mò. 

“Thì tôi nghĩ… chúng ta nói chuyện rất hợp, đúng không?” Sang-hyeok đáp, cố giữ vẻ tự nhiên. 

“Đúng vậy.” Wangho mỉm cười. “Thực ra, tôi cũng muốn gặp lại cậu. Cậu rất khác với những người tôi từng quen biết.” 

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài đến tối, và lần nào gặp nhau, cả hai cũng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn mong đợi. Dần dần, những buổi gặp gỡ bí mật của họ trở thành điều không thể thiếu trong cuộc sống. 

Nhưng sự thật không thể che giấu mãi mãi. Một ngày nọ, khi Wangho vô tình nhắc đến công việc kinh doanh của gia đình, Sang-hyeok nhận ra sự thật không thể chối cãi: Wangho chính là con trai út của Han Jong-woo, người đứng đầu gia tộc Han. 

Trong đầu anh, hàng loạt suy nghĩ xung đột. Anh nên rời xa Wangho ngay bây giờ, nhưng trái tim anh lại không cho phép điều đó. 

Và rồi, họ quyết định nói ra sự thật với nhau trong một đêm gió lạnh trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng. 

“Vậy là… cậu thuộc gia đình Lee,” Wangho nói, giọng trầm. 

“Và cậu là người của nhà Han,” Sang-hyeok đáp, ánh mắt đau đáu nhìn người đối diện. 

Im lặng bao trùm cả hai. 

“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?” Wangho hỏi. 

“Tôi không biết. Nhưng tôi không muốn từ bỏ cậu,” Sang-hyeok đáp, giọng nói chắc chắn hơn bao giờ hết. 

Wangho khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh lấp lánh một nỗi buồn không thể che giấu. 

Thời gian trôi qua, những buổi gặp gỡ giữa Lee Sang-hyeok và Han Wangho ngày càng nhiều hơn. Dù biết rõ mối quan hệ này là điều cấm kỵ, cả hai vẫn không thể ngừng yêu nhau. Nhưng sự bí mật không bao giờ kéo dài mãi. 

Một đêm nọ, khi Sang-hyeok rời khỏi một nhà nghỉ nhỏ nơi họ thường hẹn hò, anh không nhận ra rằng mình đã bị theo dõi. Một tay chân của gia đình Lee đã phát hiện ra sự việc và ngay lập tức báo cáo lại cho cha anh, ông Lee Sung-min. 

Sáng hôm sau, bầu không khí trong ngôi biệt thự của gia đình Lee trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. 

“Con biết mình đang làm gì không, Sang-hyeok?” Giọng của Lee Sung-min lạnh lùng vang lên khi ông ném xuống bàn một bức ảnh chụp lại cảnh anh và Wangho nắm tay nhau. 

Sang-hyeok đứng đối diện cha mình, bàn tay anh siết chặt. “Vâng, con biết. Con yêu Han Wangho.” 

“Con điên rồi sao? Cậu ta là con trai của kẻ thù! Gia đình Han đã cướp đi bao nhiêu thứ từ chúng ta, và giờ con lại muốn phản bội gia đình chỉ vì một thằng con trai nhà đó sao?” 

“Con không phản bội gia đình. Nhưng con sẽ không từ bỏ Wangho.” 

Lee Sung-min giận dữ đập tay xuống bàn. “Nếu con tiếp tục gặp cậu ta, con không còn là con của nhà Lee nữa!” 

Lời nói của cha như một nhát dao cắt sâu vào lòng Sang-hyeok. Nhưng trái tim anh đã có câu trả lời. Anh không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời đi, bỏ lại ánh mắt đầy giận dữ của cha mình.

Ở phía bên kia, Han Wangho cũng không thoát khỏi áp lực. Sau khi gia đình Han phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Sang-hyeok, họ ngay lập tức đối mặt với anh. 

“Con có biết mình đang làm gì không?” Han Jong-woo, cha của Wangho, gầm lên. “Con đang làm bẽ mặt gia đình này! Mối thù giữa chúng ta và nhà Lee là điều không thể tha thứ, và con lại dám qua lại với con trai của chúng sao?” 

“Con không quan tâm đến mối thù đó. Đó là chuyện của các người, không phải của con,” Wangho nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt kiên quyết. 

“Con đang tự chuốc lấy cái chết! Nếu con không dừng lại, chính ta cũng không thể bảo vệ con!” 

Wangho im lặng, nhưng trong lòng anh biết rõ rằng mình không còn đường quay lại.

Trước sự ngăn cản dữ dội từ cả hai bên, Sang-hyeok và Wangho quyết định rằng cách duy nhất để ở bên nhau là rời khỏi Seoul. 

“Chúng ta có thể đi đến một nơi mà không ai biết đến mình,” Wangho nói khi họ gặp nhau trong căn phòng nhỏ mà họ thường lui tới. “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không có gia đình, không có thù hận.” 

Sang-hyeok nắm lấy tay Wangho, ánh mắt anh sáng lên hy vọng. “Chỉ cần có cậu, tôi không cần gì nữa. Chúng ta sẽ làm được.” 

Họ lên kế hoạch tỉ mỉ. Wangho đã chuẩn bị đủ tiền và giấy tờ giả, còn Sang-hyeok sẽ lén rời khỏi nhà vào tối hôm sau. 

Nhưng họ không biết rằng mọi động thái của mình đều đang bị theo dõi. 

Tối hôm đó, khi Sang-hyeok lặng lẽ rời khỏi nhà, anh bị chặn lại bởi một nhóm người của gia đình Lee. 

“Con trai, con nghĩ rằng mình có thể chạy trốn khỏi gia đình này sao?” Giọng nói của cha anh vang lên phía sau. 

“Con đã nói rồi, con không quan tâm đến mối thù này. Con chỉ muốn sống cuộc đời của mình.” 

Lee Sung-min lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng. “Nếu con đi, con sẽ phải trả giá. Cả cậu ta cũng vậy.” 

Trong lúc đó, Wangho đã đến điểm hẹn. Nhưng thay vì gặp Sang-hyeok, anh lại bị một nhóm người của gia đình Han bắt giữ. 

“Con không thể rời đi. Không phải với thằng nhãi nhà Lee đó,” Han Jong-woo nói. “Ta sẽ không để mối thù này kết thúc bằng sự sỉ nhục như vậy.” 

Wangho vùng vẫy, nhưng vô ích. 

Ngày hôm sau, họ bị ép gặp nhau lần cuối trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, nơi cả hai gia tộc đều có mặt. 

“Các người nghĩ rằng điều này sẽ thay đổi được gì sao?” Wangho hét lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cha mình. 

“Ta sẽ không để tình yêu ngu ngốc của các người phá hủy danh dự gia đình này,” Lee Sung-min đáp lại, giọng đầy giận dữ. 

Trong giây phút đó, Sang-hyeok và Wangho chỉ nhìn nhau, không nói nên lời. Nhưng trong ánh mắt họ, cả hai đều hiểu rõ rằng không có đường lui.

Khi các gia đình đang tranh cãi, Sang-hyeok và Wangho bất ngờ thoát khỏi sự kìm kẹp của những người giam giữ họ. Họ chạy đến một góc xa của nhà kho, nơi ánh trăng xuyên qua cửa sổ vỡ. 

“Chúng ta không thể sống mà không có nhau,” Sang-hyeok thì thầm, tay anh siết chặt tay Wangho. 

“Vậy thì hãy kết thúc tất cả ở đây,” Wangho đáp, mắt anh sáng lên trong bóng tối. 

Từ trong túi, Wangho rút ra một lọ nhỏ chứa chất độc mà anh đã chuẩn bị từ trước, phòng khi mọi thứ không như ý muốn. 

“Chỉ cần vài giọt, chúng ta sẽ được tự do,” Wangho nói. 

Sang-hyeok gật đầu. “Tôi yêu cậu, Wangho.” 

“Tôi cũng yêu cậu, Sang-hyeok.” 

Cả hai cùng uống chất độc, và trong những giây phút cuối cùng, họ ôm lấy nhau, ngã xuống giữa ánh trăng. 

Khi các gia đình nhận ra điều gì đã xảy ra, mọi thứ đã quá muộn. Hai chàng trai nằm đó, mãi mãi rời xa thế giới đầy thù hận này. 

Trong không khí lạnh lẽo của đêm khuya, cả Lee Sung-min và Han Jong-woo đều im lặng. Họ không nói gì, nhưng trong ánh mắt của họ là sự mất mát mà không một cuộc chiến nào có thể bù đắp. 

Tình yêu của Sang-hyeok và Wangho đã kết thúc, nhưng nó để lại một câu hỏi lớn: liệu mối thù truyền kiếp này có đáng để đánh đổi mọi thứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro