Những Bước Chân Lạc Lối
Lee Sang-hyeok, 27 tuổi, là một người đàn ông điềm tĩnh, trưởng thành và luôn giữ cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng. Tuy vậy, trái tim anh không bao giờ dễ dàng chinh phục. Trong khi anh đang bước trên con đường đến một quán ăn nhỏ để dự bữa tối cùng với Lee Min-hyung và Ryu Min-seok — cặp đôi trẻ đang xác nhận mối quan hệ yêu đương của mình — anh bất ngờ gặp lại người tình cũ của mình, Han Wang-ho.
Wang-ho, 25 tuổi, vẫn giữ được vẻ ngoài rạng ngời, đôi mắt sáng lấp lánh như ngày nào. Cậu ấy không thay đổi, và Lee Sang-hyeok nhận ra rằng trái tim anh vẫn thắt lại mỗi khi nhìn thấy Wang-ho, dù anh đã cố gắng quên đi.
Khi Sang-hyeok định lướt qua và tránh mặt, một giọng nói ngọt ngào của Ryu Min-seok vang lên từ phía sau:
"Wang-ho hyung! Anh đi đâu vậy? Cùng ăn với chúng em không?"
Sang-hyeok ngừng lại, quay người lại, ánh mắt hơi nhói lên. Wang-ho dừng bước, nhìn Seok rồi lại nhìn Sang-hyeok. Cảm giác bất ngờ trong ánh mắt cậu khiến Sang-hyeok nhận ra rằng cậu em Ryu không hề biết về mối quan hệ cũ giữa hai người.
"Sang-hyeok hyung, anh có vẻ... hơi bất ngờ nhỉ?" Min-seok hỏi, nhận thấy thái độ hơi lạ của anh họ mình. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người đàn ông này, nhưng sự ngây thơ trong mắt cậu khiến Sang-hyeok không thể nói gì thêm.
Wang-ho lặng im một lúc rồi gật đầu, cố gắng tạo không khí thoải mái. "Cũng được, nếu các cậu đã mời thì tôi sẽ không từ chối."
Bữa ăn diễn ra trong không khí kỳ lạ. Sang-hyeok cảm thấy như mình đang sống lại những ký ức cũ, khi anh và Wang-ho còn bên nhau, nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Wang-ho giờ không còn là người yêu của anh nữa, mà chỉ là một n gười xa lạ với quá khứ không thể chối bỏ.
"Anh... không sao chứ?" Min-seok nhìn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt Sang-hyeok, dù cậu không hiểu rõ nguyên nhân.
"Ừ, không sao," Sang-hyeok đáp, cố gắng gượng cười. "Chỉ là... một chút chuyện cũ."
Wang-ho liếc nhanh về phía Sang-hyeok, rồi lại nhìn Min-seok, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười mờ ám. Cậu biết rõ hơn ai hết, rằng quá khứ giữa họ không dễ dàng để quên.
Cuối buổi tối, khi tất cả đứng dậy ra về, Sang-hyeok nhận thấy mình không thể tránh khỏi những cảm xúc sâu kín đã bị kìm nén lâu nay. Anh tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục duy trì khoảng cách này với Wang-ho, hay liệu một ngày nào đó, trái tim anh sẽ lại lạc lối và dẫn anh trở lại với người cũ.
"Anh có ổn không?" Min-seok lại hỏi lần nữa, như thể cậu đã cảm nhận được điều gì đó.
Sang-hyeok mỉm cười nhẹ nhàng. "Ổn rồi, em à."
Nhưng trong lòng anh, mọi thứ chưa bao giờ ổn cả. Trái tim anh vẫn đập theo những nhịp của quá khứ, và dường như, mối quan hệ giữa anh và Wang-ho chưa bao giờ hoàn toàn kết thúc, dù cho thời gian đã qua đi rất lâu.
Min-seok vẫn không hiểu hết được những gì đang diễn ra, nhưng cậu cảm thấy rằng câu chuyện giữa họ sẽ không bao giờ dễ dàng như vẻ ngoài của nó. Dù sao, trong tình yêu, đôi khi sự thật lại là điều cuối cùng mà ai đó muốn đối mặt.
Và đêm nay, giữa ánh đèn đường mờ ảo, những bước chân của Sang-hyeok lạc lối, vẫn hướng về phía sau, nơi mà những ký ức đau buồn về Wang-ho vẫn mãi không thể buông tay.
Sau bữa tối kỳ lạ hôm ấy, mọi thứ giữa Lee Sang-hyeok và Han Wang-ho vẫn chưa có gì thay đổi. Cả hai người đàn ông đều cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, họ vẫn không thể ngừng nhớ về nhau. Sang-hyeok là người ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Wang-ho, anh lại cảm thấy những vết thương cũ đang âm ỉ, không thể nào lành lại. Wang-ho cũng không khá hơn. Cậu đã từng là người yêu của Sang-hyeok, và dù cậu đã cố gắng quên, hình bóng của người đó vẫn luôn hiện diện trong lòng, khiến cậu không thể bước tiếp trong tình yêu.
Cứ như thế, cả hai sống trong đau khổ và dằn vặt, nhưng lại không thể tìm ra lối thoát. Họ đều hiểu rằng giữa họ có những gì không thể quay lại, nhưng lòng vẫn không thể dứt ra được.
Một tuần sau buổi ăn tối hôm đó, Lee Min-hyung đã tiết lộ chuyện tình của hai người để cùng Ryu Min-seok quyết định giải quyết vấn đề. Sau khi biết được những bí mật mà cả Sang-hyeok và Wang-ho đều cố gắng che giấu, họ không thể đứng yên nhìn hai người anh mình yêu quý phải tiếp tục dằn vặt trong im lặng.
Min-hyung đã nói với Min-seok: "mình nghĩ chúng ta phải làm gì đó. Cả hai đều đang khổ sở, và họ cần phải đối mặt với nhau."
Ryu Min-seok, người luôn nhẹ nhàng nhưng lại có một sự quyết đoán lạ thường khi cần, gật đầu. "Tớ hiểu, minhyungie. Chúng ta không thể để họ tiếp tục lẩn tránh nhau như vậy. Nếu họ không thể tự giải quyết, chúng ta sẽ là người giúp họ."
Ngày hôm sau, cả bốn người gặp nhau trong một quán cà phê yên tĩnh. Min-hyung và Min-seok ngồi cạnh nhau, như thể họ đã chuẩn bị tâm lý cho những gì sắp xảy ra. Sang-hyeok và Wang-ho ngồi đối diện, giữa họ là một khoảng trống không lời, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Min-hyung không để không khí trở nên nặng nề quá lâu. Anh nhìn Sang-hyeok và Wang-ho, rồi nói thẳng vào vấn đề: "Chúng ta không phải là người ngoài, và nếu các anh không nói ra, mọi chuyện sẽ không bao giờ được giải quyết."
Wang-ho và Sang-hyeok im lặng, cả hai người đều không biết nên nói gì, nhưng rõ ràng, ánh mắt của họ đã lộ rõ sự bối rối và bất lực.
Ryu Min-seok lên tiếng: "Anh à, hyung, chúng ta đều hiểu rằng hai người đều còn yêu nhau. Chẳng qua là không ai dám đối diện với quá khứ và nỗi đau đó thôi. Nhưng mà, nếu các anh không dứt khoát, em sợ các anh sẽ mãi không thể tiến về phía trước."
Đó là lúc Sang-hyeok không thể kìm được cảm xúc nữa. Anh cắn môi, ánh mắt trở nên mờ đi vì cảm giác nghẹn ngào. "Chúng ta đã chia tay vì quá nhiều lý do. Và anh... Anh không thể quên được chuyện cũ."
Wang-ho cúi đầu, đôi tay siết chặt trên bàn. "Em biết, em cũng vậy. Nhưng mỗi lần gặp anh, em lại cảm thấy mình không thể thoát ra được. Giống như mọi thứ chưa từng kết thúc."
Min-hyung nhìn thấy sự yếu đuối trong họ, rồi quay sang Min-seok, khẽ mỉm cười. "Nếu các anh không thể nói ra, thì bọn này sẽ giúp các anh một chút."
Cả Min-hyung và Min-seok đều là những người tinh tế. Họ biết rằng Sang-hyeok và Wang-ho cần phải đối diện với nhau, không phải chỉ qua những lời nói, mà là qua sự thấu hiểu, sự chia sẻ.
"Anh nghĩ các anh đã đau khổ đủ rồi," Min-hyung nói. "Đừng để nỗi đau quá khứ tiếp tục chi phối cuộc sống của mình nữa. Nếu các anh thực sự yêu nhau, thì hãy bước tiếp cùng nhau."
Ryu Min-seok mỉm cười, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn. "Em tin các anh có thể làm được."
Chưa kịp phản ứng, Sang-hyeok nhìn Wang-ho. Những ánh mắt đó đã quá quen thuộc, nhưng lần này, nó không còn lạnh lùng như trước. Trong ánh mắt ấy có một sự thừa nhận, một sự ngập ngừng, và có lẽ là một hy vọng nhỏ nhoi.
Wang-ho hơi run, rồi khẽ lên tiếng: "Nếu anh sẵn sàng...em sẽ thử lần nữa. Nhưng nếu không thể...thì chúng ta lại thất bại."
Sang-hyeok thở dài, nhưng lần này không còn là sự mệt mỏi. Anh nhìn Wang-ho, trong lòng không còn sự tự ti hay sợ hãi, chỉ còn sự quyết tâm. "Được, chúng ta thử một lần nữa."
Min-hyung và Seok nhìn nhau, sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt cả hai. Cuối cùng, hai người này đã tìm lại được con đường của mình. Họ đã chịu đối diện với quá khứ, đã không để nỗi đau cũ làm rào cản giữa họ.
Và từ lúc ấy, dù có những lúc khó khăn, Lee Sang-hyeok và Han Wang-ho đã học cách yêu lại từ đầu, không chỉ qua những nụ cười hay ánh mắt, mà là qua những lời nói thật lòng, qua những hành động quan tâm, và qua sự chấp nhận những điều chưa hoàn hảo. Họ bước qua những sai lầm, và tình yêu của họ, dù có những vết sẹo, vẫn đẹp một cách kỳ lạ.
Với sự giúp đỡ của Lee Min-hyung và Ryu Min-seok, họ đã không bỏ lỡ cơ hội thứ hai để yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro