Tình Yêu Trong Bóng Tối

Lee Sang-hyeok, hay còn được biết đến với cái tên Faker, nổi tiếng không chỉ vì tài năng vượt trội mà còn vì vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần. Cao 1m77, anh luôn giữ khoảng cách với người khác, thậm chí là đồng đội trong đội tuyển của mình. Nhưng trong mắt Han Wangho, hay Peanut như mọi người vẫn gọi, Faker lại là một người mà anh luôn cảm thấy có điều gì đó đặc biệt, một thứ không thể diễn tả bằng lời.

Peanut cao 1m69.5, thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu nhưng lại sở hữu một lưỡi sắc bén có thể "sấy khô" bất kỳ ai bằng những lời nói đầy châm chọc, đôi khi là đùa cợt. Mặc dù vậy, anh luôn tỏ ra dịu dàng với Faker. Không ai biết rằng, giữa hai người, ngoài những ánh mắt lướt qua và những cử chỉ vô tình, còn là một tình yêu thầm lặng, ẩn giấu trong bóng tối của thế giới game.

Vào một buổi tối muộn, khi những âm thanh của trận đấu kết thúc, cả đội ngồi lại trong phòng họp của đội tuyển. Faker thường là người cuối cùng rời đi, nhưng Peanut lại là người hay kéo dài cuộc trò chuyện. "Hyung, sao hôm nay lại im lặng thế?" Peanut cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời dưới ánh đèn vàng nhạt.

Faker ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh không lộ vẻ gì ngoài sự lạnh lùng vốn có. Nhưng đôi mắt ấy lại dừng lại một chút lâu hơn khi gặp ánh mắt Peanut, một sự mềm mại thoáng qua. "Chỉ là một ngày bình thường," anh đáp, giọng điệu không hề thay đổi.

Peanut cười, nhưng là kiểu cười rất nhẹ, như thể biết rõ điều gì đó mà Faker không nói ra. "Anh lúc nào cũng như vậy, lạnh lùng, không chịu nói gì cả." Anh ngồi xuống gần Faker, giữa họ là một khoảng cách nhỏ nhưng lại như bao vây cả không gian. "Nhưng mà, em thích anh như thế."

Faker hơi giật mình, nhưng ngay lập tức anh làm như không có chuyện gì. "Anh không hiểu ý em." Dù câu nói đó vang lên rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt của Faker lại không thể che giấu một sự ngập ngừng. Cái cảm giác khó hiểu này, nó chưa bao giờ xuất hiện khi anh nhìn bất kỳ ai khác, chỉ có Peanut là khiến anh cảm thấy bất an theo cách mà anh không thể giải thích.

Peanut nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên đầy ẩn ý. "Em biết, nhưng mà… em có thể chờ. Anh không phải là người dễ dàng để hiểu. Nhưng em muốn thử."

Faker nhìn anh, tim anh đột ngột đập nhanh hơn. Họ đã cùng nhau chơi những trận đấu căng thẳng, chiến đấu bên nhau trong những khoảnh khắc căng thẳng nhất, nhưng đây lại là một trận đấu hoàn toàn khác. Một cuộc chiến không có lời nào có thể diễn tả, chỉ có sự im lặng. Sự im lặng của hai người đang dần thấu hiểu nhau.

Ngày qua ngày, tình yêu trong bóng tối của họ không cần lời nói. Họ giao tiếp qua những ánh mắt, những cử chỉ vô tình nhưng lại có sức nặng. Faker sẽ lén lút nhìn Peanut từ xa, rồi lại vờ như không có gì. Peanut thì luôn biết cách tạo ra những trò đùa khiến Faker không thể không mỉm cười, mặc dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận.

Tình yêu của họ như một ngọn lửa ấm áp trong bóng tối, nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, không vội vã mà cũng không hề mờ nhạt. Đối với Faker, Peanut là một sự hiện diện mà anh không hề muốn đánh mất, dù anh không thể hiện điều đó ra ngoài. Còn Peanut, anh vẫn luôn chờ đợi, dù có thể phải đợi rất lâu, vì anh biết rằng trong trái tim Faker, anh có một chỗ đứng vững chắc, dù chỉ là một nơi trong bóng tối.

Và đó là cách tình yêu của họ phát triển, trong lặng lẽ, không cần những lời hứa hẹn hay sự công khai, mà chỉ cần sự thấu hiểu và những cảm xúc chân thành ẩn giấu dưới những ánh nhìn thoáng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro