16

Lúc này, Huyền Thiên Ân còn chưa biết rằng tương lai mình đã bị kẻ ác độc nào đó sắp xếp cho mù mịt chướng khí. Hắn đứng cùng với La Tú Vi, vẻ mặt hết sức rối rắm.

Tú Vi cảm thông nhìn hắn, nàng nhích lại gần, chủ động phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

- Thiên Ân... huynh, nhũ danh của huynh cũng là Tiểu Thảo, phải không?

Huyền Thiên Ân giật thót. Tú Vi thấy thế thì an ủi vỗ vỗ vai hắn.

- Thật ra thì cỏ cũng rất tốt mà! Rất kiên cường! Cho dù gian nan cỡ nào nó cũng có thể sống sót được! So với các loài cây quý giá khác, nó lợi hại hơn nhiều!

Huyền Thiên Ân nghe vậy, cũng cảm thấy được an ủi đôi chút. Hắn hắng giọng, lấy lại phong độ bình thường.

- Xem ra Vi muội có kiến giải rất độc đáo!

- Cái này không phải muội nghĩ ra đâu...

Tú Vi lắc lắc đầu, hơi trẻ con bĩu môi ra.

- Là do mẫu thân muội nói đó! Nàng nói đạo lí lợi hại cực, ngay cả phu tử cũng không cãi lại nàng! Nhưng mà... ai... Muội biết, mấy lời này là nàng đang dỗ dành muội mà thôi...

Nàng lại lẩm bẩm.

- Rõ ràng phụ mẫu chỉ tùy tiện đặt nhũ danh cho muội và đại ca theo nơi sở sinh, lại bịa ra một đống lời hoa mĩ để dụ dỗ muội, thật đúng là coi muội như trẻ con!

Huyền Thiên Ân liếc dáng vẻ nhỏ bé của nàng một cái, nghe nàng dùng giọng điệu non nớt lên án, hắn rất thông minh mà không nói ra sự thực rằng, hai người họ thật đúng chỉ là trẻ con mới có vài tuổi.

Vẻ mặt hắn ham học hỏi mà nhìn nàng.

- Vi muội, thế nào là "đặt nhũ danh theo nơi sở sinh" vậy? Ta cảm thấy hai cái này có vẻ không liên quan lắm...

Tú Vi buồn buồn liếc hắn một cái.

- Muội cũng không rõ... Chuyện này là do chính mẫu thân của muội nói lỡ khi say rượu! À, nhắc mới nhớ, nhũ danh của ca ca muội là "Tiểu Lâm", nghĩa là "cánh rừng"... Nhưng mà, chúng muội đều sinh ra trong ngay trong viện của phụ mẫu mà! Hai cái này sao lại liên quan đến nhau được?

Nàng cau mày, khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ ngờ vực.

- Ca ca còn cười muội suy nghĩ nhiều quá, nhũ danh của chúng muội nhất định đều là phụ mẫu ngàn chọn vạn tuyển mới đặt, nào phải tùy tiện gì... Nhưng mẫu thân của muội ấy mà, say rượu rồi sẽ trở nên vô cùng thành thật, hỏi gì đáp nấy, ngay cả hũ vàng quý giá của nàng giấu ở đâu cũng có thể nói ra luôn! Vấn đề này sao lại lừa gạt muội cơ chứ!

Huyền Thiên Ân cũng rơi vào trầm tư.

Hắn chợt nghĩ tới chính mình.

Hắn là một bé trai, tương lai sẽ là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà không hiểu tại sao lại có cái nhũ danh "Tiểu Thảo" đầy ủy mị như thế!

Chẳng lẽ phụ mẫu hắn cũng dựa theo "nơi sở sinh" mà đặt nhũ danh cho hắn ư?

- Nhưng... Tiểu Thảo lại có ý gì đây?

Huyền Thiên Ân đau đầu suy đoán.

Hai đứa trẻ mới có vài tuổi đồng loạt rơi vào trầm tư, hết sức rối rắm bắt đầu tự vấn nhân sinh.

Đối với họ, đây chính là vấn đề hết sức quan trọng, so với việc trở lại tìm phụ mẫu còn quan trọng hơn!

Dù sao cũng khó khăn lắm mới tìm được người có cùng cảnh ngộ mà! Bỗng nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên!

Nghi vấn này kéo dài tới tận mười mấy năm sau, khi đôi tiểu nam nữ này đã chính thức song túc song phi rồi mới tự mình thể nghiệm chân ý của việc "đặt nhũ danh theo nơi sở sinh" là gì...

Ha ha, tất nhiên đó là chuyện còn xa.
Trở lại thời điểm hiện tại, trăng đã lên cao, đấu giá hội đang dần đi tới hồi kết.

- Các vị khách quý, các vị thần tài, xin các vị hãy tập trung vào đây!

Người chủ trì cuộc đấu giá là một nam tử trung niên khuôn mặt phúc hậu. Hắn cười trông hiền hòa y như Phật Di Lặc, khiến cho người khác không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác.

- Sắp ra mắt đây là một trong ba kiện bảo vật áp đáy của đấu giá hội hôm nay! Bảo vật này chính là kiệt tác có một không hai trên đời, nếu không phải do chủ nhân của nó bất ngờ  gặp khó khăn lớn, buộc phải từ bỏ thứ yêu thích, thì có lẽ các vị và ta đều không có khả năng chiêm ngưỡng kiệt tác này đâu!

Người chủ trì khoa trương mà thổi phồng một lát, sau đó mới lật tấm vải đỏ che phủ bảo vật trên đài lên trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.

- Vật này tên gọi là, Vĩnh Hằng Chi Tâm!

Cả khán đài ồ lên xôn xao.

Chỉ thấy vật trên đài lấp lánh màu đỏ, là một đôi ngọc bội long phụng được điêu khắc vô cùng chân thật sống động, tinh mĩ đến cực hạn.

- Chắc hẳn các vị đều đang tự hỏi, tại sao đôi ngọc bội này lại mang danh tự mĩ miều "Vĩnh Hằng Chi Tâm" phải không?

Người chủ trì bắt đầu quạt gió thổi lửa.

- Vượng Tài cũng không giấu giếm các vị, vật này chính là do đại sư Ngân Bằng tự tay chế tác mà thành, là kiệt tác cuối cùng ngài dành tặng cho phu nhân của mình, cả thiên hạ chỉ có một đôi, độc nhất vô nhị!

Đại sư Ngân Bằng là một huyền thoại trong giới chế tác châu báu, mọi tác phẩm của ông đều tinh mĩ tới nỗi trước nay không ai có thể vượt qua. Sau khi đại sư Ngân Bằng khuất núi, tất cả các tác phẩm càng trở nên trân quý hơn, thậm chí giá trị liên thành.

- Kim Bảo Đường chúng ta đã tự mình kiểm định qua, ngọc bội được chế tác hoàn toàn từ Phỉ Thúy Hồng Loan. Phỉ Thúy Hồng Loan* đại diện cho "Ái", đại diện cho sự tình yêu vĩnh cửu mà Ngân Bằng đại sư đã trao cho phu nhân của ngài! Vì thế, nó vô cùng thích hợp cho các vị quan khách nơi đây bày tỏ tình cảm đối với ý trung nhân của mình...

(*Tên ngọc nhưng cũng là mị bịa nốt)

Người chủ trì trên đài thao thao bất tuyệt, lưỡi xán hoa sen, nói "Vĩnh Hằng Chi Tâm" này hệt như là bảo vật độc nhất vô nhị trên thiên hạ, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Ngụ ý là, nếu hôm nay ngươi không mua, sau này sẽ không có cơ hội nữa, hối hận cũng không kịp.

- Chư vị, giờ chúng ta sẽ bắt đầu trả giá, giá lên sàn là một ngàn lượng bạc, mỗi lần trả giá không thấp hơn một trăm lượng! Mời!

Người chủ trì cầm tiểu chùy, gõ một cái xuống mặt bàn.

Người phía dưới bắt đầu nhao nhao trả giá.

- Một ngàn năm trăm lượng!

- Một ngàn bảy trăm lượng!

- Một ngàn chín trăm lượng!

- Hai ngàn!

...

- Hai ngàn bảy trăm lượng!
Giá cả rất nhanh bị đẩy lên cao, tức khắc đã vượt qua hơn ba ngàn lượng bạc.

- Nhân sinh bất công quá!

Huyền Thiên Ân lẩm bẩm.

- Mấy người này thực sự không biết bình dân bá tánh cơ cực tới mức nào!

Hắn nhìn giá cả của đôi ngọc bội bắt đầu phi lên hơn năm ngàn, trong lòng xót lại xót.

Năm ngàn lượng bạc đó trời!

Mùa đông năm ngoái, hắn xem sổ sách của Huyết Ma giáo, có khoản tiền âm thầm mua áo bông trợ cấp cho các binh lính nơi biên thùy, mua ba vạn bộ áo bông tốt nhất, lại kèm thêm giày ủng, kinh phí vận chuyển, cũng mới chỉ chi hết có năm ngàn lượng!

Lần trước góp bạc cứu tế nạn đói Hải Châu cũng chỉ chi hơn một vạn lượng.
Xây lại đê điều Triều Châu mới ba vạn hai...

Ủng hộ quân lương, trùng tu tường thành, diệt nạn sâu bọ... tổng cộng mới có năm vạn!

Vậy mà, chỉ một đôi ngọc bội cũng có giá đến mấy ngàn lượng...

- Bảy ngàn lượng!

Huyền Thiên Ân tay hơi run, trừng trừng nhìn kẻ trên khán đài vừa mới ra giá.

- Nhân gian khổ ải! Nhân gian thật quá khổ ải!

Hắn đau xót than thở.

- Tất cả đều là một đám không biết củi gạo dầu muối quý giá!

- Ngươi nói đúng!

Huyền Thiên Ân hơi giật mình nhìn sang. Không ngờ La Tú Vi cũng hết sức đồng tình với hắn.

- Bảy ngàn lượng đó nha! Năm ngoái phụ mẫu muội cứu tế hạn hán Dương Châu cũng mới chi hết có một vạn lượng! Hai khối ngọc bội mà thôi, có cần khoa trương như vậy hay không?

Hai đứa trẻ nhìn nhau, giờ phút này đều nảy sinh ảo giác tựa như tri kỷ cùng chung chí hướng.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Một vạn lượng!

Thiên Ân và Tu Vi choáng váng nhìn lên gian chữ "Thiên" số ba - nơi phát ra âm thanh vừa rồi.

Chỉ thấy trên lan can đứng một đôi nam nữ.

Nam tử tuổi đã ngoại ngũ tuần, dáng vẻ có hơi gầy yếu, nếp nhăn đã tụ đủ bên khóe mắt, tóc bạc phân nửa.

Nữ tử lại mới chỉ đôi mươi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn, vô cùng động lòng người. Chỉ là, lớp son phấn dày đặc cũng che không được vẻ mặt tái nhợt cùng ánh mắt cằn cỗi đầy phiền muộn của ả.

- An Vương gia?

Tú Vi xuất hiện vẻ mặt "chẳng trách lại thế".

- Đó là phụ vương của An Dương quận chúa, muội từng nhìn thấy vài lần. Người bên cạnh... nhìn trang phục của nàng ta, có lẽ là thiếp thất nào đó...

Nàng thì thầm giải thích với Huyền Thiên Ân.

- Nghe đồn An Vương gia thê thiếp thành đàn, có đến ba mươi lăm phòng thiếp thất! Mấy lần muội nghe An Dương than thở đều là phiền lòng vì mấy vị thiếp thất này!

- Ồ...

Huyền Thiên Ân vẻ mặt hiểu ra.

Tuy rằng phụ thân hắn không hề có thiếp thất, nhưng hắn từng nghe chuyện về đường chủ Chu Ninh rồi. Chính bởi phu lang tiền nhiệm của nàng nạp cả đống thiếp về nên mới hại nàng bạc trắng cả đầu!

Thật quá đáng! Con người tại sao lại làm như vậy chứ!

Tóm lại, nạp thiếp không phải thứ gì tốt!

Huyền Thiên Ân nhanh chóng nhận định.

Lúc này, đứng trên lan can gỗ, vị thiếp kia của An Vương thấy mọi người đều im lặng, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt không khỏi kiêu ngạo nhìn xuống toàn trường.

Nhìn xem, cho dù chỉ là làm thiếp, cho dù phải hầu hạ một lão già lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, cho dù phải uốn gối trước mụ đàn bà An Vương phi kia... Nhưng nàng vẫn cẩm y ngọc thực! Vẫn muốn gì được nấy! Vẫn người người cúi đầu!

Nàng còn chưa bại!

Huyền Thiên Minh, La Hạo... Các ngươi không diệt được ta!

Trong lòng Hạ Tuyết Tâm nổi lên một chút đắc ý vặn vẹo.

...
Nữ 8 đã lên sàn :)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro