17
Người chủ trì trên đài nghe thấy cái giá một vạn lượng kia thì đã cười đến độ thấy răng không thấy mắt.
Con số này đã vượt xa giá trị vốn có của đôi ngọc bội này rồi!
Hắn hào khí bừng bừng giơ lên tiểu chùy.
- Một vạn lượng lần thứ nhất! Còn vị nào muốn ra giá không?
Không ai đáp lại, hắn thanh thanh cổ họng, lại hô lên lần nữa.
- Một vạn lượng lần thứ hai!
Vẫn chẳng ai phản ứng. Tiểu chùy trên tay hắn đã sẵn sàng gõ xuống, một chùy này gõ xuống, vật phẩm sẽ được chốt giá bán ra ngoài.
- Một vạn...
- Hai vạn!
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm cực kỳ dễ nghe cũng vang lên từ nhã gian chữ "Thiên" số một.
Trên lầu lấp lánh ánh đèn, một bàn tay thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng, tùy ý gõ lên lan can gỗ.
Theo sau, một vị nam tử khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc, khí chất thanh lãnh tuyệt trần, giữa mày mang theo cỗ chính khí bức người, chầm chậm xuất hiện.
Hắn cúi đầu, rũ mi, sống lưng thẳng tắp, miệng chợt nở nụ cười.
Những người dưới đài chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, tất thảy giống như đều được ánh sáng chiếu soi.
Hay cho một giai công tử khí vũ hiên ngang, phong hoa tuyệt đại!
- Vật này ta định rồi! Tĩnh Nhi, mau tới xem! Đôi "Vĩnh Hằng Chi Tâm" này so với đôi "Mãn Đường Như Ý" của chúng ta còn đẹp hơn!
- Aii! Chàng thật là! Hai khối ngọc bội mà thôi, việc gì cần phải...
Nữ tử lầm bầm, chậm rì rì đi ra.
Chỉ thấy nàng dung nhan như họa, da trắng như tuyết, giữa trán điểm một đóa hồng mai, bộ dạng thục nữ yêu kiều.
Nhưng đôi mắt của nàng lại hết sức linh động hoạt bát, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy bừng bừng sinh cơ.
La Tú Vi lập tức xấu hổ che mặt lại.
- Phụ mẫu ta...
Nàng khổ sở than thở một tiếng.
- Lại vung tiền!
Huyền Thiên Ân cũng chợt có dự cảm không lành.
- Định cái gì mà định?
Quả nhiên, một thanh âm lười biếng tràn đầy từ tính, từ vị trí nhã gian chữ "Thiên" số hai, vang lên.
- La Hạo, từ khi nào vật phẩm đấu giá lại trở thành vật trong túi của ngươi thế?
Người dưới đài lại lần nữa chuyển tầm mắt, sau đó là ngập trời tiếng hít sâu bột phát.
Nếu nói nam tử vừa rồi chính khí bừng bừng, khiến người lóa mắt, thì nam tử trước mắt này, lại mới đúng là tuyệt thế chí mạng.
Dung mạo hắn sinh đến cực mĩ, giống như một phi ngọc thạch chạm khắc vô cùng công phu. Khuôn mặt ôn hoà tịnh lệ, tuấn mĩ vô trù, khí chất vốn phải là thanh lãnh xuất trần tựa như trích tiên hạ phàm, vậy mà đôi mắt hắn, lại là một khoảng tà khí kinh người.
Trích tiên không hạ phàm mà rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, từ dưới đáy vực thẳm, cuồng loạn giãy giụa mà bò lên.
Cực dụ hoặc nhưng cũng cực ngoan độc.
Một cái liếc mắt ngay lập tức câu dịnh nhân tâm, quả thật là điên đảo chúng sinh.
Huyền Thiên Ân sống không còn gì luyến tiếc mà che mắt lại.
- Phụ thân ta cũng thế!
Phụ thân lại chuẩn bị vung tiền như rác!
- Ba vạn!
Quả nhiên...
Ha ha ha... Huyền Thiên Ân thất hồn lạc phách cười một tiếng.
Hắn cuối cùng cũng chân thật thể nghiệm được nguyên nhân khiến chúng Huyết Ma giáo giống y như những con Tỳ Hưu, điên cuồng cắn vàng nuốt bạc, một chút cũng không chịu nhả ra ngoài.
Là không dám nhả ra thôi! Nhả ra chỉ sợ sẽ bị vị phụ thân đáng kính của hắn vung cho táng gia bại sản!
Phụ thân hắn trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ sợ mẫu thân hắn, nhưng mà mẫu thân lại một lòng vì trung, cực ít đối nghịch ý muốn của phụ thân...
Tưởng tượng một chút, thật giống là như hôn quân sủng ái mĩ nhân, sủng đến vô pháp vô thiên, "thiên hạ" sớm muộn gì cũng sẽ bị tàn phá không còn!
Cái nhà này, cuối cùng vẫn phải đè lên vai hắn!
Huyền Thiên Ân bi quan sâu sắc.
- Huyền Thiên Minh!
Oan gia gặp nhau, lập tức đỏ mắt.
- Tốt! Tốt lắm! Ngươi định đấu với ta đến cùng phải không? Hôm nay ngươi đã đập mất hai món đồ ta nhìn trúng rồi! Ngươi còn dám nói là không cố ý hả!
- A...
Trước cơn thịnh nộ của La Hạo, Huyền Thiên Minh cười ngạo nghễ.
- Ta chưa bao giờ nói không phải cố ý, ngươi lại làm gì được ta, hả?
Âm điệu khiêu khích tới cực hạn đó khiến La Hạo giận đến mức thái dương cũng bắt đầu nhảy thình thịch.
- Ba vạn năm!
- Bốn vạn!
- Năm vạn!
- Bảy vạn!
- Tám vạn!
- Chín vạn!
Giá cả phút chốc đạp phá chân trời. Người chủ trì tay hơi run, mắt thẳng đơ nhìn hai vị nam tử tuấn mĩ như thần ở trên lầu.
Trời đất ạ! Nhìn xem người ta đi! Không những có nhan sắc mà còn có tiền! Không những có tiền mà còn có gan nữa! Hô chữ "vạn" mà mắt nháy cũng không hề nháy lấy một cái!
Người so với người, quả thật là tức chết người!
Hai đứa bé đáng thương đứng trong một góc, giờ phút này đều đã hoàn toàn chết lặng, cảm giác giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là lập tức có thể hoá bọn họ đi tứ tán vậy.
Nhưng họ đâu biết, trên lầu, có một kẻ trong lòng so với họ còn sóng cuộn biển gầm hơn.
Hạ Tuyết Tâm từ bên nhìn sang, choáng váng, bàn tay không nhịn được siết muốn gãy cả lan can gỗ.
Ả tới hơi muộn, bây giờ mới phát hiện ra nhã gian bên cạnh chính là Huyền Thiên Minh và La Hạo.
Hai tên khốn đó chính là kẻ hại ả ra nông nỗi này! Thật không ngờ còn có thể gặp được bọn hắn tại đây!
Đã từng, đã từng bọn hắn đều phải quỳ gối dưới váy ả, vậy mà giờ...
La Hạo bạc tình bạc nghĩa, hắn vậy mà cũng lấy vợ rồi!
Hạ Tuyết Tâm trong lòng cuồng nộ, hận không thể ngay lập tức lăng trì đám người kia.
Chỉ là, ả lại không dám làm trò trước mặt vương gia, chạy đi tính toán nợ tình.
Trong nhà còn mụ vương phi kia, nếu biết chuyện năm đó, không biết mụ sẽ chỉnh ả thê thảm đến mức nào nữa.
Cổ đại vạn ác, đã ký khế ước bán thân, người cũng không tính là "người"!
Ả ủy khuất nhìn về phía chỗ dựa lớn nhất của mình, mắt to ngập nước, yêu kiều lên tiếng.
- Vương gia...
Có bao nhiêu đáng thương, không cần nói cũng hiểu.
An Vương vốn háo sắc, đã ngoại tứ tuần cũng không sửa được. Bị dung nhan tươi đẹp như mẫu đơn kia chăm chú nhìn, nhất thời hồn phách tán loạn, đầu óc choáng váng hô lên.
- Mười vạn!
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
- Mười... mười vạn...
Người chủ trì run cả chân.
Hai khối ngọc bội Phỉ Thúy Hồng Loan, cho dù xuất ra từ tay của đại sư Ngân Bằng, nhưng hắn vốn nghĩ giá trị cùng lắm cũng chỉ chạm tới ngưỡng một hai vạn gì đó thôi...
Ai ngờ thăng tới tận mười vạn!
Là mười vạn lượng bạc đó! Vượt xa giá trị dự tính ban đầu! Theo quy tắc của Kim Bảo Đường, hắn đã thổi được giá cao như vậy, thì sẽ được hưởng bốn phần trăm tổng số tiền giao dịch...
Bốn phần trăm chính là bốn ngàn lượng!
Bốn ngàn lượng đó nha! Bằng cả một năm tiền lương của hắn!
Ha ha ha ha! Phát tài!
Người chủ trì nhất thời bị bạc đập đến choáng váng đầu óc, quên mất cả việc giơ chùy lên.
Lúc này, Huyền Thiên Minh và La Hạo đều nghe tiếng nhìn sang.
- Ối chao!
Huyền Thiên Minh khoa trương kêu lớn một tiếng, qua loa hành lễ với An Vương xong, đôi mắt lạnh như hàn băng chiếu thẳng vào Hạ Tuyết Tâm, nhưng khóe miệng hắn vẫn niềm nở cười.
- Đây không phải là Hạ Tuyết Tâm cô nương sao? Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp! Không ngờ năng lực nhảy nhót của cô nương lại mạnh như vậy, quấn tới trên giường An Vương luôn rồi?
Hắn phũ phàng xé rách da mặt ả ta.
Hạ Tuyết Tâm phẫn nộ cực điểm, kém chút là mất trí nhào qua lan can, sang bên kia xé xác hắn.
- Huyền Thiên Minh! Tên khốn nhà ngươi, ngươi đừng có quá đáng!
- Ha ha...
Huyền Thiên Minh trầm thấp cười một tiếng, ánh mắt âm u nhìn ả ta như đang nhìn một cỗ thi thể.
Dám mắng hắn là "tên khốn"? Ha hả, ả còn tưởng rằng hắn vẫn giống y như lúc bị thứ tà ma ngoại đạo kia của ả giam cầm sao? Vẫn còn có thể chỉ thẳng vào mũi hắn mà hô to gọi nhỏ?
Thật đúng là ngây thơ đến vô pháp vô thiên!
Người "ngây thơ" như nàng ta ấy mà... Chẳng một trăm thì cũng một ngàn, cỏ trên mồ đều đã sắp mọc cao tới đầu gối hắn rồi.
À hắn suýt quên mất, hắn không thể giết ả được... Hắn không có từ bi đến thế!
Đau khổ ả gây ra cho Tâm của hắn, hắn phải bắt ả trả lại gấp trăm ngàn lần!
Sống tiếp để mà trả đi!
La Hạo cũng đã phản ứng lại. Hắn vốn là người ngay thẳng nên không muốn làm bộ, ánh mắt ghê tởm và chán ghét nhìn Hạ Tuyết Tâm.
Đúng quy củ hành lễ xong với An Vương, hắn nhàn nhạt nói.
- Cô nương này thoạt nhìn thật quen mắt... Dường như tại hạ đã gặp ở đâu rồi? À... Hoa khôi Di Hồng Lâu thành Phúc Châu?
Một câu nói giống như thiên lôi bổ thẳng xuống đầu Hạ Tuyết Tâm.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro