Chương Đặc Biệt: Buổi Phân Tích - Vật Mang Dấu Ấn
(Màn hình tối đen, rồi sáng lên. Vẫn là văn phòng đó, vẫn là người đàn ông đó sau chiếc bàn kim loại. Ông ta không nhìn bạn ngay. Ánh mắt ông ta đang dán vào một màn hình lớn, chiếu cảnh một chàng trai trẻ đang ngủ vạ vật trên ghế nhựa cứng ở sân bay Athens.)
Chúng ta đã từng thảo luận về những kẻ đi tìm một gia đình. Về những tâm hồn lạc lối khao khát một mục đích, và bị nuốt chửng bởi lời hứa hẹn về sự thuộc về. Trường hợp của Alex là một ví dụ điển hình.
Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ xem xét một mẫu vật khác. Một loại hình tuyển chọn tinh vi hơn.
(Ông ta hướng mắt về phía bạn, một cái gật đầu nhẹ.)
Đối tượng của chúng ta lần này, chúng ta hãy gọi cậu ta là "Người Du Hành", cũng bắt đầu với một khoảng trống. Cậu ta 21 tuổi nhưng đã thấy đời mình đủ dài để mệt mỏi. Cậu ta trốn chạy khỏi giấc mơ Mỹ hóa ra chỉ là một giấc ngủ mê , và trở về Việt Nam mà không thực sự trở về. Cậu ta là một con tàu không neo, trôi dạt vô định.
Và rồi, cậu ta làm một điều mà những con tàu không neo thường làm: cậu ta để cho con sóng quyết định. Cậu ta gõ bừa một cái tên vào trang đặt vé. Lesbos. Một hòn đảo ít người biết. Một lựa chọn hoàn hảo.
Bạn thấy không? Quá trình tuyển chọn đã bắt đầu ngay từ trước khi cậu ta đặt chân lên máy bay. Các tổ chức như thế này không cần phải đi tìm. Họ chỉ cần giăng lưới và chờ đợi những kẻ muốn được mất tích tự bơi vào. Hành động bốc đồng của cậu ta không phải là một hành động của tự do, mà là một tín hiệu. Một tiếng kêu cứu được ngụy trang bằng sự bất cần.
(Trên màn hình, cảnh chuyển đến khách sạn trên đảo. Bà chủ già đang đưa cho cậu ta chìa khóa phòng 305.)
Giai đoạn 1: Cô lập và Gieo mầm hoang tưởng.
Hòn đảo vắng vẻ. Khách sạn im lìm. Người dân địa phương nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Đây là những bước cơ bản. Tách đối tượng ra khỏi môi trường quen thuộc, và tạo ra một cảm giác paranoia nhẹ. Lời cảnh báo của bà chủ về ngọn gió và những giấc mơ không phải là lời nói đùa. Đó là một câu thần chú. Một sự gieo mầm. Bà ta đang nói với tiềm thức của cậu ta:
"Những gì sắp xảy ra sẽ không có thật. Mày sẽ không tin vào chính mình đâu."
Và rồi, tiếng thì thầm lúc 3 giờ sáng. Gió lùa qua căn phòng đã khóa kín. Những hiện tượng này được thiết kế để làm xói mòn nhận thức của đối tượng về thực tại. Để cậu ta tự hỏi: "Mình có điên không?". Khi một người bắt đầu nghi ngờ chính sự tỉnh táo của mình, họ sẽ trở nên cực kỳ dễ bị thao túng.
(Màn hình chiếu cảnh cô gái mặc váy đỏ ngồi xuống cạnh nhân vật chính ở quán rượu.)
Giai đoạn 2: Người Khởi Đầu và Vật Giao Ước.
Nếu bạn nghĩ đây là một cuộc tình một đêm lãng mạn thì bạn đã nhầm. Cô gái này không phải là một người. Cô ta là một công cụ. Một "Người Khởi Đầu". Vai trò của cô ta là tạo ra một mối liên kết thể xác, một cánh cổng để đưa những yếu tố siêu nhiên vào thế giới vật chất của đối tượng.
Vết cắn trên cổ. Đó không phải là dấu vết của đam mê. Đó là một dấu ấn, một sự đánh dấu quyền sở hữu.
Chiếc vòng tay bằng da. Đó không phải là một món quà. Đó là một vật giao ước, một chìa khóa. Nó sẽ "ấm lên" khi nghi lễ đến gần, kết nối cậu ta với tần số của hòn đảo.
Giai đoạn 3: Điểm không thể quay đầu.
Và rồi, cái bẫy sập xuống. Vali, hộ chiếu, tiền bạc biến mất. Đối tượng giờ đây bị mắc kẹt hoàn toàn. Cậu ta không thể rời đi. Nhưng thay vì để lại một khoảng trống, họ đặt vào đó một thứ khác. Một con dao nghi lễ. Tại sao? Bởi vì họ không muốn cậu ta hoảng sợ bỏ chạy. Họ muốn cậu ta tham gia. Con dao không phải là một lời đe dọa. Nó là một vé mời.
(Cảnh phim chuyển nhanh đến nghi lễ trên bãi đá. Tám người áo choàng, người đàn ông bị trói, và con dao được giơ lên.)
Bây giờ là phần thú vị nhất. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng Người Du Hành của chúng ta đã may mắn thoát chết. Rằng cậu ta suýt nữa đã trở thành nạn nhân tiếp theo.
(Người Phân Tích mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo.)
Họ đã sai.
Hãy nghe lại lời của kẻ chủ lễ: "chúng ta dâng linh hồn kẻ vãng lai để mở cổng... Hắn là sự trống rỗng được chọn."
Cậu ta không phải là vật hiến tế. Cậu ta là nhân chứng được chọn. Người đàn ông tóc vàng trên bàn đá kia mới là "linh hồn kẻ vãng lai" được dâng lên. Nhưng một nghi lễ cần nhiều hơn một vật hiến tế. Nó cần một "Vật Mang Dấu Ấn". Một người mang năng lượng của nghi lễ, mang linh hồn bị giam cầm của nạn nhân, trở về thế giới bên ngoài.
Người Du Hành của chúng ta, với "sự trống rỗng" của mình, là một vật chứa hoàn hảo. Cậu ta được dẫn đến đó, được trao cho con dao để trở thành một phần của vòng tròn năng lượng, để chứng kiến, để hấp thụ. Khi cậu ta bỏ chạy, nghi lễ đã hoàn tất. Nhiệm vụ của cậu ta đã bắt đầu.
(Trên màn hình cuối cùng, nhân vật chính đang ở Việt Nam, nhìn vào gương. Bóng người đàn ông tóc vàng thấp thoáng phía sau.)
Một số giáo phái muốn tín đồ chết cùng họ. Một số khác muốn tiền bạc. Nhưng những giáo phái cổ xưa và nguy hiểm nhất, họ không muốn những thứ tầm thường đó. Họ không muốn mạng sống của bạn.
Họ muốn bạn phải sống.
Sống với một hình xăm xoắn ốc trên lưng mà bạn không nhớ đã có từ khi nào. Sống với một bóng ma trong gương. Sống như một cánh cổng di động, một lời nhắc nhở rằng có những cánh cửa một khi đã mở ra, sẽ không bao giờ đóng lại được.
Cậu ta không phải là người sống sót. Cậu ta chỉ là kẻ được tha... để tiếp tục phục vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro