Chương 1: Cậu bạn thân yêu nghiệt của tôi
" Yêu nghiệt. "
" Gì? "
" Tao đói, đi mua chút đồ ăn cho tao đi? "
" Mày không có chân? Đói thì tự đi mà mua. "
" Nhưng tao lười '^' "
"Kệ mày. "
Cậu gấp quyển sách đang đọc dở lại, không thèm liếc nhìn cô dù là một cái, rồi đi ra chỗ khác.
" Hừ, bạn bè như vậy đó ! "
Một lúc sau . . .
" Ha ha, tức cười quá đi. " Cô bỏ cuốn tiểu thuyết xuống, xoa xoa cái bụng đang muốn khởi nghĩa " Đói quá đi. "
Một túi đồ ăn vặt như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt cô.
Ôi, thần linh ơi, đúng là cầu được ước thấy !
Hạ Ân sung sướng cầm túi đồ ăn, tiện lấy một gói bánh ra bóc ăn. Cô cười híp mắt với ai kia: " Hôm nay nhân phẩm trỗi dậy à? Thế mà lại mua đồ ăn cho tao cơ đấy? ~ "
" Nói nhiều thế làm gì? Ăn đi. -.- "
" Cám ơn mày nha. "
" Ừ, không mua mày cứ lèo nhèo kêu đói, tao nghe đến phát mệt. "
" Xùy, thì đói thật mà. " Hạ Ân mặc kệ ai kia, tập trung chiến đấu với túi đồ ăn vặt. Ăn là trên hết a ~
Trần Kỳ Phong ngồi xuống bên cạnh cô, tựa lưng vào gốc cây phong đằng sau. Cậu cầm cuốn tiểu thuyết cô đang đọc dở lên, giở vài trang rồi lại đặt xuống: " Mày thích đọc mấy thể loại như này? "
" Hay mà. "
" Toàn mơ mộng viển vông. "
" . . . " Phát triển khả năng ảo tưởng đó. ><
" À mày. "
" Gì? "
" Mày là thẳng hay cong? Công hay thụ vậy? "
" . . . " Miếng khoai tây chiên bị mắc lại cổ họng. Người kia ôm ngực ho sặc sụa, trừng mắt nhìn kẻ thủ phạm. " Mày hỏi cái linh tinh gì đấy? "
" Ha ha, tại thời nay giới tính lệch lạc lắm. " Hạ Ân nhìn cậu bạn thân với ánh mắt như muốn nói " Mày cứ nói thật đi, tao sẽ giữ bí mật cho. "
" . . . "
" Bạn bè là phải chấp nhận cho nhau, dù là nhược điểm. "
" . . . Ừ. "
" Nào, nói đi. Vậy mày thẳng, công hay là thụ? "
" Tao là trai thẳng. -.- "
" Thật? "
" Ừ. "
Chẹp '-' Ai biết được chứ~ Cô nghĩ thầm ><
---------
" Này mày, tới cổ vũ tao chứ? "
" Được lợi gì? "
" Thắng tao mời mày đi ăn. "
" Ok. "
Tại sân bóng rổ.
" Chị Hạ Ân. . . " Một cậu thanh niên mặc bộ quần áo thể thao đi đến chỗ cô, mặt hơi phiến hồng, cúi thấp vì ngại ngùng. Cậu ta đưa cô 1 chai nước ngọt. " Chị khát không? Uống đi. "
" À, chị không khát. " Cô xua xua tay từ chối.
Cậu thanh niên cười tươi dúi vào tay cô: " Chị uống đi ạ, đừng ngại. "
" . . . " Ai đang là người ngại ở đây? Mặt đó tía tai -.-" Chẳng phải cậu đó sao hả? Cô tự nhủ thầm vậy.
Một cánh tay khỏe khoắn đột nhiên xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy chai nước: " Mua cho tao? Vậy tao không khách sáo. " Nói rồi cậu mở nắp, thong thả uống.
" . . . " Hạ Ân cố gượng cười. Cô biết nói gì đây? -.-"
Trần Kỳ Phong dường như lúc này mới để ý đến cậu thanh niên, khẽ gật đầu: " Chào. " Rồi quay trở lại sân. Lòng nhủ thầm: ' Cô bé của tôi, đừng hòng mà có thể nhòm ngó. '
---------
Tình duyên là sao nhỉ? Là vô tình gặp được nhau, quen biết, rồi dần dần trở nên thân thiết. Không rõ từ lúc nào mà trong lòng đã có bóng hình người kia, vô tình nhớ đến, vô tình nghĩ đến, . . . Sao lại có nhiều vô tình tới thế? Một câu nói: "Tao yêu mày" cũng chưa chắc diễn tả hết được tình cảm này. . .
-----------------
Ngày 29 tháng 8 năm 2019
-----------------
Hy mới tập viết nên mong mọi người góp ý thêm nha ^^
À, Hy nói rõ chút tình huống truyện nha.
Ân Ân và Phong dù là bạn thân, xưng mày tao nhưng chênh nhau 1 tuổi đó nhé. Bạn thân thì đâu phân biệt tuổi tác chứ~
Thân ái ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro