P7
🌙 Hậu hồi: Cuộc vượt cạn chưa kết thúc
Chanon tưởng đã thoát, nhưng vừa ôm con vào lòng, cơn quặn đau bất ngờ lại ập đến.
Chanon (mặt tái mét, giọng run rẩy):
– A... Dương... còn... còn nữa... em thấy đau... đau thấu trời...
Máu vẫn chảy, bụng nàng co thắt dữ dội. Đứa bé nằm áp vào ngực mẹ, nhưng từ bên dưới, Dương thấy rõ khối nhau thai chưa chịu ra ngoài.
Dương (cắn chặt răng, giọng dằn xuống):
– Là nhau... nó chưa chịu ra... Nếu không đưa được ra, em sẽ nguy mất.
Chanon thở hổn hển, mồ hôi túa như tắm. Nàng gào lên, tay nắm chặt bờm ngựa, thân thể run bần bật.
Chanon:
– Không... em không còn sức... Dương... cứu em...
Dương một tay ôm con, tay kia đặt nơi hạ thể. Anh ra lệnh, giọng vừa khẩn thiết vừa cứng rắn:
Dương:
– Nghe ta! Rặn đi! Cố thêm lần nữa! Ta ở đây, ta sẽ kéo nó ra cùng em!
Một cơn co mạnh siết chặt bụng Chanon. Nàng hét thất thanh, tiếng gào rách cả cổ họng:
Chanon:
– AAAAAAAAAAaa... đau quá...!
Cơ thể nàng giật mạnh, từng tấc của khối nhau bắt đầu nhô ra ướt sũng máu.
Dương quan sát, mồ hôi nhỏ giọt trên trán anh, bàn tay siết lấy khối nhau đang lấp ló.
Dương (khàn giọng, thúc giục):
– Ta thấy rồi! Nó ra được một nửa... Ráng thêm chút nữa, Chanon!
Chanon (gào khóc, nghẹn ngào):
– Không... không nổi... em xé rách mất rồi...!
Dương ôm ghì nàng vào ngực, gầm lên như ra trận:
Dương:
– Ráng cho ta, Chanon! Ta thề không để em bỏ lại ta giữa biên cương này!
Cơn gò tiếp theo dồn xuống, toàn thân nàng co giật.
Âm thanh: "RỘT... RỘT..."
Khối nhau thai trượt thêm từng cm, máu chảy xối xả vào tay Dương.
Chanon hét đến khản giọng, mắt hoa đi, đầu gục xuống ngực chồng, thân thể run như chiếc lá.
Chanon (thều thào):
– Dương... em không còn sức...
Dương (nghiến răng, vừa kéo vừa thì thầm):
– Thêm một lần thôi... Chỉ một lần nữa...!
Anh siết chặt nàng, dùng lực kéo nhịp theo cơn gò cuối cùng.
Chanon (gào nghẹn, tiếng vang dội):
– AaaaaAAAAAaaaaaaa...!!!
Khối nhau thai bật ra toàn bộ, rơi ướt nhoẹt xuống lòng bàn tay Dương. Máu đỏ loang cả tấm áo giáp.
Chanon ngất lịm, ngực phập phồng yếu ớt. Dương run bần bật, một tay ôm lấy cả vợ lẫn con, một tay vội đặt khối nhau sang bên.
Anh áp mặt vào tóc nàng, nước mắt nóng rơi xuống làn da ướt lạnh:
Dương (thì thầm, run run):
– Hết rồi... Chanon... em đã thoát rồi... Con và em... đều ở đây với ta...
Trong lều tạm bợ giữa nơi biên giới khô cằn, tiếng khóc trẻ thơ vang lên, hòa cùng tiếng thở yếu ớt của người mẹ và tiếng nức nghẹn của người cha — chứng nhân cho một đêm dài sinh tử.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro