25.Bồi thường cho tôi
" Còn chuyện gì nữa." Chân Vinh hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên là chuyện về Vương Gia Nhĩ."
"Cậu Phác, chuyện này tôi và cậu không có gì để nói."
Đoàn Nghi Ân khẽ nhíu mày : " Tôi sẽ điều tra kỹ trả lại sự công bằng cho cậu ấy, nhưng cậu không phải là gì của cậu ấy. Chúng ta nói cũng chẳng có kết quả gì. Huống chi tranh chấp không tốt, tôi cũng không muốn tranh chấp với cậu. Muốn thì chờ cậu vơi tức đi rồi hẵng nói. Trong khoảng thời gian này cúng ta không liên hệ thì tốt hơn, để khỏi phải thật sự phá huỷ giao tình! "
Anh nói xong liền xoay người không muốn nán lại, Chân Vinh hô to phía sau " Đoàn Nghi Ân! Gia Nhĩ nợ anh cái gì mà anh phải đối xử với cậu ấy như vậy? Sao không chịu buông tha, cứ phải làm khó nhau. Cậu ấy cho dù là thay thế cũng đã theo anh nhiều năm hiện tại anh cũng nên thả rồi! Hay anh phải giết — chết cậu ấy mới cam lòng? Thả cho Gia Nhĩ một con đường sống khó đến vậy à.."
Vương Gia Nhĩ muốn đứng lên, cậu cảm thấy toàn bộ đã trở nên khác biệt. Ánh sáng lạ lùng, gương mặt con người cũng vậy. Cảnh trong một cơn ác mộng cũng tương tự thế thôi. Bản thân muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy ra khỏi cơn ác mộng này. Nghi Ân ngăn cậu, bị bao phủ trong thân hình to lớn, cậu tựa hồ chỉ nhỏ như con kiến. Toàn thân Gia Nhĩ đều căng thẳng, giống bị kẹt trong ác mộng, giọng kỳ lạ đến mức nói không nên lời: "Tôi muốn quay về, không muốn ai vì tôi mà chết..chết nữa ".
Con người ấy với sắc mặt tái nhợt bị anh ấn ngồi lại trên ghế giường, Nghi Ân đứng đối diện người đã không bình tĩnh kia cố nói: " Gia Nhĩ, chúng ta cần nói chuyện."
Vương Gia Nhĩ run rẩy nói, không hề ăn nhập. Cậu vẫn đang chìm trong thế giới riêng mình. Tự lẩm bẩm rì rầm " Bồi thường cho tôi, tôi.. tại sao tôi cứ sống ?"
Gương mặt anh bị khuất đi một nửa trong bóng tối, nửa rõ nửa mờ ảo vô cùng. Trong sự yên lặng kéo dài ấy, ai cũng chỉ ngậm miệng không phát ra tiếng. Vương Gia Nhĩ có phần sợ hãi lại mờ mịt nhìn người nọ.
Lần đầu tiên Đoàn Nghi Ân dường như rất giống đang dỗ dành cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi rất xin lỗi, là tôi làm cậu bị thương."
Gia Nhĩ nhăn mi, đúng thế nếu như không phải Nghi Ân là kẻ có quyền thế sẽ không có nhiều người phải chết. Đứa nhỏ sẽ không chết, cậu không cố ý khiến bọn họ chết. Cậu như không còn đầu óc toàn thân lao về phía trước mà đánh, tất cả sự tấn công của Gia Nhĩ dùng vào Nghi Ân đều chẳng theo thứ tự gì, loại thù hằn này rất khó hình dung, như thể cũng đang tự phá hủy chính mình.
Đoàn Nghi Ân chế trụ hai tay hai chân cậu, cậu cố hết sức dùng đầu dùng mặt mà tấn công, chảy máu mũi cũng hoàn toàn không cảm thấy đau. Anh đang muốn mở miệng, đột nhiên cằm bị đánh trúng, cắn phải lưỡi, kêu lên một tiếng đau đớn lấy tay che miệng, bụng liền trúng một đấm thật mạnh, rồi sau đó là hai chân, phải đỡ lấy bàn mới đứng vững. Ẩu đả hỗn loạn thế mà Gia Nhĩ cũng đánh bại được người kia.
Hai mắt cậu đỏ ngầu, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, quơ được một con dao gọt hoa quả trên bàn, không thèm nghĩ liền đâm loạn.Vương Gia Nhĩ mất khống chế phát cuồng lên, giãy giụa, chém lung tung, rốt cục rạch một vệt dài trên vết thương nơi cánh tay Nghi Ân, đối phương chảy máu cũng không làm Gia Nhĩ ngừng lại. Nghi Ân thậm chí không có cách nào lấy con dao ra khỏi tay cậu chỉ có thể cố hết sức.
Tiếng cổ tay bị trật khớp vang lên 'rắc' một cái, con dao rơi xuống đất, nhưng cậuhoàn toàn chẳng biết đau, còn liều mạng vung tay, như con quái vật mất đi tâm trí. Đoàn Nghi Ân sớm đã quen nhìn phản ứng của cậu thấy thế lại có phần kinh hãi " Gia Nhĩ, như vậy không được, em điên rồi! "
Vệ sĩ ngoài cửa xông tới, hai gã cao to vạm vỡ được huấn luyện bài bản rốt cuộc làm cậu không thể giãy dụa. Cả góc tay áo Nghi Ân đỏ thẫm, cúi đầu ôm lấy cánh tay sắc mặt trắng bệch. Vương Gia Nhĩ vẫn còn giãy giụa một cách vô ích, nói chẳng thành lời trong cổ họng chỉ có thanh âm khò khè khàn khàn, khiến người khác biết được cậu đau đớn biết bao nhiêu.
Chờ Nghi Ân băng bó tốt rồi, nhắm mặt lại ngồi trong chốc lát mới đến trước mặt Gia Nhĩ. Tay chân cậu đã bị đè nặng, mất đi vẻ kích động, ánh mắt cũng dần dại ra. Chỉ tại thời điểm Đoàn tổng cúi xuống gần, đôi mắt ngây ngốc ấy mới chấn động, rồi sau đó dùng hết sức lực phun nước bọt vào gương mặt mà mình đã từng hết sức kính trọng.
____________
Kiểu Gia Nhĩ tưởng đứa nhỏ chết rồi ý nên là nghĩ mng đều bị mình hại. Xong kiểu ổng nửa bê nửa tỉnh do sang chấn tâm lý quá mà lúc nhận ra được N.Ân lúc lại tưởng N.Ân là người khác í. Đứa nhỏ thì vẫn còn dưỡng bệnh nên từ từ, khi nào gặp nhau Nhĩ mới bớt lú. Còn giờ ổng đang bị mất niềm tin trong cs nên vẫn tưởng mng lươn lẹo.
Còn C.Vinh kiểu nghĩ là ông Ân bày ra trò ác để trả thù Nhĩ vụ giả mạo, muốn làm cho Nhĩ thành người điên để sống khó hơn chết nên là mới cáu bẩn đi gây war.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro