Cuộc gọi báo thức số 28

Theerakit Kian Arseny luôn được miêu tả là một kẻ nổi tiếng lạnh lùng, cứng đầu, đáng sợ, sắt đá và đầy quyết đoán. Sự hiện diện của hắn trong các cuộc đàm phán luôn mang tới áp lực ngạt thở cho đối phương và không bao giờ có chỗ cho sự thỏa hiệp. Những tin đồn dai dẳng về mối quan hệ của Theerakit với thế giới ngầm mafia tại Nga cũng định nghĩa hắn là một kẻ thực thi tàn nhẫn khiến hình ảnh của Thee càng trở nên khủng bố.

Nhưng đối với các vấn đề liên quan đến gia đình mình thì người đàn ông luôn đòi hỏi sự hoàn hảo trong công việc này luôn sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, thỏa hiệp mọi điều mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều.

Hiện tại người thừa kế tập đoàn mafia cao lớn với bờ vai rộng đang đứng khoanh tay, chờ đợi với sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên tại sân bay. Khuôn mặt hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ chút thất vọng nào khi phải chờ đợi em trai mình dù máy bay có tới muộn đến thế nào.

Chẳng mấy chốc, một hình dáng cao lớn khác xuất hiện ở phía lối ra - người đàn ông bước tới với mái tóc vàng rực rỡ và gương mặt nam tính. Đôi mắt xám xanh của anh ta lấp lánh sự tinh nghịch đầy hấp dẫn và lôi cuốn. Mặc dù trông khá giống Theerakit nhưng những đường nét khuôn mặt người này mềm mại hơn bởi nụ cười tinh nghịch luôn thường trực trên môi khiến anh ta trở nên khác biệt.

Ai mà tin được người đàn ông trông có vẻ dễ tính này lại chính là người đang điều hành các công việc sau bức màn đen tại Arseny - tổ chức mafia lớn nhất ở Nga?

Mặc dù tính cách hai anh em trái ngược hẳn nhau nhưng cả hai luôn hòa thuận và không hề tranh giành quyền lực. Theerakit - người có tính cách kiên quyết và không nao núng đã nhường bước cho em trai mình - Krichdanai - kẻ xảo quyệt và đầy kinh nghiệm trong việc điều hành các giao dịch "chợ đen" của Arseny. Đối với các hoạt động đằng sau bức màn đen, sự nhanh nhạy, tinh ranh bẩm sinh của Krich đã biến anh ta trở thành một nhà lãnh đạo thiên tài.

Thee vui vẻ nhường lại vị trí nắm quyền quản lý gia tộc mafia cho em trai mình, trong khi Rome cũng yên tâm giao phó đế chế kinh doanh ngoài sáng cho anh trai mà không chút do dự.

Rome sải bước về phía anh trai mình với nụ cười vui vẻ, choàng tay qua vai Thee và vỗ nhẹ vài cái để chào hỏi. Sau đó, anh ta quay bước về phía thư ký riêng của Thee rồi nháy mắt quyến rũ.

"Ở Thái Lan đang là mùa đông, mà Mork lại không thích lạnh nên anh đã vượt nửa vòng trái đất để đến sưởi ấm cho em đây."

"Thái Lan không có mùa đông!", Mork điềm tĩnh trả lời, cố tình lùi lại một bước. "Hơn nữa, ngài còn cả đống việc đang chờ. Không cần phải lo lắng cho tôi đâu."

Rome nghiêng người lại gần, cố tình để đầu mũi mình chạm vào má Mork. Nếu Thee không kiên quyết túm lấy cổ áo anh ta và kéo ngược lại thì chắc Rome sẽ còn trêu chọc Mork thêm một lúc nữa.

"Đừng có cư xử không đứng đắn với thư ký của anh."

"Vậy sao anh không giao cậu ấy cho em luôn đi?" Rome đáp lại ngay mà không hề nao núng, khuôn mặt bừng sáng lên với nụ cười tinh quái.

Thee khẽ mỉm cười rồi bảo em trai đi theo mình đến một nơi kín đáo hơn. Hai người đàn ông cao lớn lừng lững, đẹp trai nổi bật được một đội quân mặc vest đen hộ tống thật quá thu hút sự chú ý.

Khi hai anh em đi ngang qua một quán cà phê, Thee chợt dừng bước, ánh mắt sắc bén thường ngày bỗng trở nên dịu dàng. Sau vài giây phân vân, cuối cùng hắn cũng phải chịu đầu hàng trước sự cám dỗ, đi vào trong để gọi đồ. Rome đi theo anh trai với vẻ mặt bối rối khó hiểu.

"Anh chưa uống cà phê à, Thee?" Rome hỏi, lê bước theo sau mà không hề phản đối. Giờ đã là gần cuối buổi sáng rồi, và anh trai anh ta - người thường uống espresso ngay từ sáng sớm, có vẻ không phải là kiểu người có thể dễ dàng bỏ qua thói quen của mình.

"Thích thế!" Thee đáp ngắn gọn, không giải thích gì thêm. Rome nhún vai rồi quay sang nhân viên pha chế gọi đồ uống mà không hề chần chừ.

"Được rồi, cho tôi một ly latte, một ly espresso và..."

"Một ly Americano."

"Hả?" Rome khựng lại liếc nhìn anh trai mình đầy bối rối. "Anh chỉ uống espresso thôi mà. Hồi trước anh còn nói Americano có vị như nước rửa chén đấy?!"

"Anh muốn uống Americano. Có vấn đề gì không?" Thee đáp lại với khuôn mặt lạnh tanh, dập tắt mọi câu hỏi tiếp theo.

Có vẻ như hai anh em đang chuẩn bị tiếp tục tranh luận về sở thích uống cà phê cho đến khi cậu thư ký bước vào cửa hàng với vẻ mặt căng thẳng. Mork bước thẳng đến chỗ ông chủ của mình, hơi nghiêng người thì thầm:

"Boss, cô Plub vừa xin nghỉ phép khẩn cấp!"

Sau khi nâng cấp tầm quan trọng của nhiếp ảnh gia trẻ trong hệ thống phân cấp tinh thần của mình gần đây, Mork cũng đã mở rộng ưu tiên đó cho em gái của Peach. Bất kỳ đơn xin nghỉ đột xuất nào của hai anh em họ giờ đây đều phải được chuyển thẳng đến bàn làm việc của cậu.

Lông mày Thee hơi nhíu lại còn Rome thì lập tức ghé lại lắng nghe với vẻ thích thú.

"Cô ấy nói anh trai cô ấy vừa phải nhập viện."

Câu nói đơn giản đó khiến đôi mắt xám khói của Thee mở to vì hoảng sợ. Bầu không khí ngay lập tức trở nên ngột ngạt, áp lực đè nén tỏa ra tràn ngập không gian xung quanh. Mork nuốt nước bọt, buộc mình phải thật bình tĩnh để tiếp tục nói.

"Tôi đã sắp xếp xe rồi, thưa ngài. Tôi sẽ xử lý lịch trình buổi chiều khi ngài vắng mặt."

Thee nhanh chóng gật đầu rồi nắm lấy cánh tay của Mork và kéo cậu về phía Rome chỉ bằng một động tác đơn giản. Rome cũng nhanh nhẹn dang rộng cánh tay bắt lấy cậu thư ký đang sửng sốt với một nụ cười toe toét rồi kéo chàng trai nhỏ bé vào sát ngực mình.

"Trông chừng cậu ấy giúp anh!", tên mafia trẻ ra lệnh, gật đầu với em trai mình trước khi sải bước ra khỏi quán cà phê mà không đợi đồ uống nữa. Hắn ta bước nhanh đến lối ra, nơi chiếc xe đen bóng đã chờ sẵn và ngồi vào ghế sau.

Một vệ sĩ đáng tin cậy khác ngồi ở ghế lái gật đầu chào ông chủ và lập tức khởi động xe mà không cần thêm chỉ dẫn nào. Chiếc xe gầm lên, lao đi ngay lập tức. Khi nhiệt độ không khí băng giá trong xe dần xuống thấp như hầm băng, chiếc xe dường như cũng sợ hãi mà nhanh chóng tăng tốc. May mắn thay, bệnh viện nơi nhiếp ảnh gia trẻ được đưa vào không quá xa trung tâm thành phố. Sau khoảng bốn mươi phút di chuyển trên đường cao tốc, chiếc xe dừng lại một cách êm ái trước bệnh viện.

Ngay khi Thee ra khỏi xe, giám đốc quan hệ công chúng của bệnh viện đã nhanh nhẹn rảo bước về phía hắn. Mặc dù bước chân tự tin nhưng cô gái không thể che giấu sự lo lắng run rẩy trong nụ cười gượng gạo của mình. Nếu không phải giám đốc bệnh viện đích thân chỉ thị phải cung cấp dịch vụ VIP tốt nhất có thể, cô sẽ không bao giờ dám lại gần người đàn ông này.

"Dẫn đường đi." Thee ra lệnh một cách cộc lốc mà không để cô gái nói điều gì. Hắn đã gọi điện trực tiếp cho giám đốc bệnh viện để thông báo về sự xuất hiện của mình và mục đích của chuyến thăm. Thee không có ý định lãng phí thêm một giây nào nữa.

Sau khi đi thang máy lên khu vực phòng bệnh, ông trùm mafia sải bước về phía căn phòng ở phía cuối hành lang. Hắn gõ nhẹ vài lần trước khi mở cửa mà không cần đợi sự cho phép, chỉ là phòng trường hợp người bên trong vẫn đang nghỉ ngơi.

Thee không ngờ lại thấy Peach đang nằm đó, vẫn tỉnh táo và nhìn mình bằng ánh mắt tò mò. Ơn trời là ngoại trừ trông hơi xanh xao, nhiếp ảnh gia trẻ có vẻ đã ổn.

"Khun Thee? Hôm nay ngài không phải làm việc sao?" Peach hỏi, chậm rãi nghiêng đầu sang một bên - một cử chỉ cho thấy rõ ràng là anh đang không khỏe.

"Sao em nhập viện mà không gọi cho tôi?" Thee tức giận hỏi, bước lại gần hơn trong khi quét Peach một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt hắn dừng lại trên gò má bầm tím và khóe môi trầy xước của Peach, cả hai đều bị đỏ và sưng lên rõ rệt. Lông mày Thee càng nhíu chặt lại hơn.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao em lại phải vào viện?"

"Bác sĩ nói rằng tôi đã làm việc quá sức," Peach ngượng ngùng thừa nhận. "Tôi hơi chóng mặt... và hình như lượng đường trong máu của tôi cũng giảm, có lẽ vì tôi đã bỏ bữa tối qua." Anh cười yếu ớt đáp lại và giơ bàn tay vẫn còn gắn ống truyền tĩnh mạch lên để xin lỗi. "Họ đang truyền nước. Bác sĩ nói tôi có thể rời đi sau khi truyền xong."

"Bác sĩ không khuyên anh nên ở lại thêm một đêm nữa sao... để an toàn mà?"

Giọng nói xa lạ vang lên từ phía bên kia phòng làm Thee giật mình. Một chàng trai cao lớn mà hắn không biết mặt chợt xuất hiện từ khu vực chỗ ngồi dành riêng cho khách - nơi mà ông trùm không để ý khi mới bước vào.

Ánh mắt sắc bén của Thee quét qua người mới lên tiếng - một chàng trai trẻ chưa quá hai mươi tuổi. Cậu ta trông cao lớn và khỏe mạnh với nụ cười tươi tắn, thân thiện và đôi mắt cong cong quyến rũ. Nói một cách khách quan, cậu nhóc này là một người mẫu ảnh đẹp trai, chắc hẳn sẽ có tương lai đầy hứa hẹn trong ngành.

"Để bù đắp cho những rắc rối mà tôi đã phải trải qua khi cõng anh đến đây, ít nhất hãy ở lại thêm một đêm nữa nhé.", chàng trai trẻ nói với một nụ cười dễ dãi hướng về phía Peach.

Lông mày của Thee bắt đầu giật giật, cơn bực bội dần dâng lên, đe dọa phá vỡ con đê điềm tĩnh của hắn. Ông trùm mafia ngay lập tức gạch bỏ cụm từ "tương lai đầy hứa hẹn" mà mình vừa vẽ ra cho cậu người mẫu. Bất kể tương lai của anh chàng này có ra sao thì kể từ giây phút này, nó sẽ không còn liên quan đến Thee nữa.

Cõng ai cơ?!

Thee dịch người, cố tình chắn tầm nhìn của nam người mẫu trong khi kìm nén sự khó chịu của mình hết mức có thể.

"Tại sao cậu ta lại phải cõng em?" Giọng Thee dứt khoát và chắc nịch nhưng những ngón tay lướt nhẹ trên má Peach lại vô cùng dịu dàng, như thể chúng đang chạm vào đôi cánh bướm mỏng manh.

"Tôi ngất xỉu." Peach ngượng ngùng thừa nhận. "Cậu ấy ở gần đó nên đã giúp cõng tôi vào viện." Sau đó, như thể sực nhớ ra phép lịch sự, anh nhanh chóng nói thêm, "Tôi quên giới thiệu với cậu. Đây là Khun Thee, sếp của tôi. Và kia là Kin, người mẫu mà tôi đã chụp ảnh cho sáng hôm nay."

Peach dời mắt đi để tránh ánh nhìn của Thee - một dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang lờ đi một số thứ. Nhưng Thee quyết định không hỏi thêm vào lúc này nữa, Peach cần nghỉ ngơi hơn bất cứ điều gì khác. Những điều hắn muốn biết... hắn có thể tự mình tìm hiểu sau.

"Cảm ơn vì đã đưa người của tôi đến đây" Thee lạnh lùng nói, ném cho Kin một cái nhìn sắc lẹm toát lên vẻ không hài lòng. "Bây giờ cậu có thể đi rồi. Tôi sẽ xử lý mọi việc, cậu không cần phải ở lại đây nữa."

"Rất vui được giúp đỡ." Nụ cười của Kin rất thân thiện, nhưng lần này, ý cười ấm áp không lan đến khóe mắt. Chúng lóe lên vẻ sắc sảo, đầy hiểu biết.

"Ôi, hai người hãy đi cả đi." Peach bực bội xen vào nhưng hai người đàn ông này dường như không nghe thấy anh nói gì. Thee đã quay lưng lại với Kin, hoàn toàn phớt lờ chàng trai trẻ như thể cậu ta không tồn tại. Sự tập trung của hắn giờ đây chỉ dồn vào Peach - người đang nằm nhợt nhạt và kiệt sức trên giường bệnh.

"Làm sao tôi có thể rời đi khi không có ai chăm sóc em được?" Thee lẩm bẩm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên khóe miệng Peach. Ánh mắt sắc bén của hắn tối sầm lại trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường, dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Peach. Chỉ sau một ngày xa cách, Peach đã ở đây, nằm yếu ớt và thiếu sức sống trên giường bệnh. Làm sao Thee có thể yên tâm rời đi được?

"Tôi sẽ ổn thôi. Chỉ phải nằm đây cho đến khi hết dịch truyền." Peach thở dài, nghe có vẻ rất chán nản. "Tôi đảm bảo dự án của ngài sẽ không bị trì hoãn đâu. Hoặc tốt hơn là mang cho tôi một chiếc máy tính xách tay, tôi có thể hoàn thành công việc ngay tại đây.""

(Tới nước này mà còn dự án dự ẹo gì nữa hả Peachhhhhhhh)

"Công việc nào có thể quan trọng hơn em được?" Thee lẩm bẩm, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển từ má Peach xuống chiếc cổ thon thả của anh. Hơi ấm của làn da mềm mại đó như muốn câu hồn, khiến ông trùm mafia không thể buông tay. "Nghỉ lại đây một đêm đi, để bác sĩ theo dõi em. Hãy coi như đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi cần thiết ."

"Ở lại đây cũng vô ích thôi, chỉ lãng phí thời gian và tiền bạc."

Giọng nói của Peach mang theo chút hờn dỗi khiến Thee khựng lại. Đôi mắt hắn mở to vì ngạc nhiên. Thee không ngờ Peach lại có phản ứng hờn dỗi dễ thương như vậy và chắc chắn cũng không ngờ rằng nó khiến trái tim hắn hẫng một nhịp.

Kể từ khi nhận ra tình cảm thực sự của mình dành cho Peach, việc kiểm soát cảm xúc ngày càng trở nên khó khăn hơn.

"Ở lại đi. Tôi sẽ trả viện phí." Thee khăng khăng, kéo chăn quấn chặt quanh người Peach.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở vết bầm tím trên cánh tay Peach, vẻ mặt ngay lập tức cứng đờ lại . "Chuyện gì đây?"

"Có lẽ tôi đã đập tay vào đâu đó khi ngã. Chỉ là vết bầm tím thôi mà, không sao đâu."

Peach trả lời một cách bình thản và giơ cánh tay lên cho Thee xem.

"Còn cái này thì sao?" Ngón tay của Thee lướt qua vết mờ trên má Peach, ngực hắn thắt lại khi nhìn thấy nó, càng nhìn càng đau lòng hơn. "Tôi chắc chắn đây không phải là hậu quả của một cú ngã đơn giản đâu."

Khuôn mặt Peach căng thẳng, rõ ràng là không thoải mái. Thee nheo mắt lại, đầu ngón tay nán lại khóe môi Peach một lúc trước khi miễn cưỡng rụt lại.

"Tôi sẽ sắp xếp cho em chuyển đến phòng VIP. Nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi. Em gái em sẽ sớm đến đây thôi." Ánh mắt của Thee chuyển sang người đàn ông khác trong phòng, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo. "Cậu nên ra ngoài ngay đi. Không làm phiền cậu nữa."

"Không phiền phức gì cả đâu. Tôi rất vui khi được giúp đỡ.", chàng trai trẻ đáp lại với nụ cười dễ chịu, không hề bối rối trước bầu không khí lạnh lẽo.

Thee cau mày, muốn đá tên đó ra ngoài ngay lập tức nhưng lại sợ làm Peach buồn. Cuối cùng, ông trùm lặng lẽ ra hiệu cho vệ sĩ của mình canh chừng và báo cáo bất kỳ hành vi đáng ngờ nào trong khi mình đi nói chuyện với giám đốc bệnh viện về việc chuyển Peach đến một căn phòng tốt hơn.

Và nhân tiện, hắn sẽ tìm ra gốc rễ của mọi chuyện.

=====

Thee sải bước rời khỏi phòng, quyết tâm xử lý thật nhanh và quay lại giải quyết người mẫu phiền phức kia một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, ngay khi sắp rẽ qua phòng sinh hoạt chung của bệnh viện, hắn lại nghe được một đoạn hội thoại đầy căng thẳng. Bước chân Thee chậm lại, hắn khoanh tay chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang nghe lén.

Người đàn ông đang vướng vào lưới tình này sẽ không bao giờ quan tâm nếu như họ không nhắc đến tên Peach.

Nhìn vào phòng, Thee nhận ra hai người đang cãi nhau, đó là những người mẫu hiện đang làm việc cho một dự án của Arseny. Giọng nói giận dữ của họ vẫn vang lên ngay cả sau khi cánh cửa kính đóng sầm lại.

"Sao anh không chịu nghe tôi? Tôi đã bảo là không có chuyện gì mà!"

"Nghe?"

"Em suýt nữa đã hôn anh ta đó! Tất cả những gì tôi nghe được từ nãy đến giờ cũng chỉ có tên của anh ta." Nam diễn viên cười khẩy, nắm chặt cổ tay người mẫu nhỏ con và kéo cậu ta lại gần. "Em yêu anh ta nhiều đến vậy cơ à? Đó có phải là lý do em cứ bênh vực anh ta không?"

"Người tôi thích là anh, Tawan!" Giọng Aran trầm xuống, run rẩy vì cảm xúc bị kìm nén khi cố giật cổ tay mình ra khỏi tay nam diễn viên. "Anh có biết tại sao tôi không thể ở bên mặc dù thích anh rất nhiều không? Là vì cái ​​cách anh hành xử như thế này này!"

Aran lùi lại và đẩy nam diễn viên về phía sau, nước mắt chảy dài trên má. Tawan nhìn cậu chằm chằm, hoang mang và đau đớn, hoàn toàn không hiểu tại sao Aran lại đau lòng đến vậy.

Tawan là con trai duy nhất của một gia đình thương nhân mới phất lên. Cả cha và mẹ cậu ta đều điều hành những công ty riêng rất thành công. Từ khi còn nhỏ, Tawan luôn có được bất cứ thứ gì mình muốn chỉ bằng cách yêu cầu hoặc chỉ tay. Cậu ta đã quen với việc trở thành ưu tiên số một mà không bao giờ phải cạnh tranh với ai.

Ngoại lệ duy nhất là chàng người mẫu có khuôn mặt xinh đẹp này - Aran. Dù Tawan có cố gắng thế nào cũng chưa bao giờ chiếm được trái tim Aran. Tệ hơn nữa, Aran đối xử với mọi người đều bình đẳng với nụ cười ấm áp, thân thiện đó.

Tawan chưa bao giờ là người đặc biệt đối với Aran.

Nỗi sợ hãi dần len lỏi vào trái tim Tawan, sợ mất đi người duy nhất mình không thể kiểm soát này. Gần đây, cậu ta nghe đến tên nhiếp ảnh gia đó quá thường xuyên. Mỗi lần Aran nhắc đến anh, đôi mắt cậu lại ánh lên niềm vui, khuôn mặt của cậu bừng sáng. Sự ghen tuông đang thiêu đốt bên trong Tawan như bị đổ thêm dầu vào khiến nó bùng lên dữ dội hơn.

"Thành thật với tôi đi. Em thích anh ta, đúng không? Tại sao em cứ bênh vực anh ta suốt thế?" Tawan nghiến răng, không hề tin vào lời tỏ tình của Aran.

"Tôi và Peach chẳng có gì hơn một người bạn. Anh ấy giống như anh trai của tôi vậy. Người tôi thích... là anh, Tawan. Nhưng nếu anh cứ cư xử như thế này, thì chúng ta chấm dứt đi. Hãy biến khỏi cuộc đời của tôi."

"Không đời nào. Em là của tôi. Tôi sẽ không bao giờ để ai cướp em khỏi tôi đâu!"

Cậu ta lại nắm lấy cánh tay Aran, nhưng người mẫu trẻ đã giật ra, đôi mắt rực lửa quyết tâm.

"Anh nghĩ đấm Peach là để chứng minh anh yêu tôi sao? Đó là điều kinh tởm nhất mà anh có thể làm. Cút ra khỏi cuộc đời tôi. Nếu anh không thể hiểu ra vấn đề thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa." Giọng Aran trầm xuống như một lời cảnh báo nguy hiểm. Cậu người mẫu lùi lại một bước. "Tôi không phải đồ vật để anh sở hữu, cũng không cần sự cho phép của bất kỳ ai trong cuộc đời mình. Tôi đã cúi đầu xin lỗi Peach thay anh rồi. Đó là giới hạn của tôi. Từ giờ trở đi... kết thúc rồi. Chúng ta không thuộc về nhau!"

Aran quay lưng bước đi, bỏ lại Tawan hét lớn tên cậu và đuổi theo trong vô vọng. Cả hai không để ý đến dáng người cao lớn đang đứng trong bóng tối đã nghe thấy hết cuộc tranh cãi gay gắt của họ. Đôi mắt xám khói tối sầm lại, lóe lên vẻ dữ dằn của loài thú săn mồi.

Cuối cùng thì Thee cũng hiểu ra mọi chuyện.

----------

Kin - chiếc dằm mới trong tim Khun Thee 😆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro