Ánh sáng sinh nhật

Căn nhà nhỏ nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh ở ngoại ô thành phố, nơi những hàng cây phong rợp bóng vẫn còn giữ lại chút màu xanh biếc cuối cùng của mùa hè, bỗng chốc trở nên sáng rực và náo nhiệt. Đó là buổi chiều cuối tuần, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua rèm cửa, hòa quyện với ánh sáng trắng ấm áp của đèn trần, tạo nên một không gian lấp lánh như vừa được rắc bụi tiên. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười của Jason, đứa con trai đầu lòng của Ethan.

Mùi bánh kem vani ngọt lịm và hương sô-cô-la thoảng nhẹ từ lò nướng lan tỏa khắp phòng. Khắp trần nhà, hàng chục chiếc bong bóng bay lơ lửng, đủ mọi màu sắc, phản chiếu ánh sáng như những viên ngọc thủy tinh. Dưới sàn nhà gỗ đã được đánh bóng, giấy gói quà đủ loại họa tiết - từ siêu anh hùng, phi thuyền không gian đến các nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh - nằm rải rác. Chúng là dấu tích của một cuộc chiến mở quà đầy hào hứng vừa kết thúc.

Giữa sự hỗn loạn ngọt ngào ấy, Jason - nhân vật chính của ngày hôm nay - đang cười ngặt nghẽo. Khuôn mặt cậu bé, vốn đã bầu bĩnh, giờ đây dính đầy kem tươi trắng xóa, có lẽ là chiến lợi phẩm từ trận chiến nếm thử lén lút nào đó. Cậu bé mặc chiếc áo phông mới tinh, chạy vòng quanh phòng khách, năng lượng dồi dào như một chú ngựa non. Mỗi bước chân của Jason là một tiếng cười giòn tan, là sự sống động không gì sánh bằng.

Ethan đứng ở giữa căn phòng, dựa lưng vào mép chiếc ghế sô-pha bọc da màu be. Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, không chút gượng ép, nhìn con trai mình như đang ngắm một kỳ quan nhỏ bé. Đối với Ethan, Jason không chỉ là con trai, mà còn là một bản sao gần như hoàn hảo của những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh: sự hồn nhiên, lòng dũng cảm và một đôi mắt biết cười. Mười năm trước, sự xuất hiện của Jason đã là khởi nguồn cho tất cả những hạnh phúc mà anh có.
Vợ anh, Sarah, đang đứng bên quầy bếp, đôi tay khéo léo cắt những lát bánh kem đầu tiên. Cô nhìn Ethan, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và thấu hiểu. Họ không cần nói gì, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ để cả hai hiểu rằng khoảnh khắc này, sự đầy đủ này, là tất cả những gì họ mong muốn.

"Cả nhà mình ơi, đến giờ rồi!" Sarah gọi, giọng cô mềm mại như nhung.

Ethan gỡ mình ra khỏi sự chiêm ngưỡng, tiến lại chiếc bàn nhỏ đã được dọn dẹp để đặt chiếc bánh sinh nhật. Chiếc bánh sô-cô-la ba tầng, được trang trí hình một sân bóng đá mini, nổi bật giữa căn phòng. Anh cẩn thận đặt mười ngọn nến nhỏ màu vàng lên trên, rồi châm lửa.

Mười ngọn nến cháy lên, ánh lửa nhảy múa trong không khí, hắt vào đôi mắt màu nâu ấm áp của Jason. Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như chìm vào một sự tĩnh lặng thiêng liêng.

"Chúc mừng sinh nhật mười tuổi, con trai yêu quý của bố." Ethan thì thầm, giọng anh nghẹn lại một chút vì niềm xúc động không tên. Anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu Jason, mùi hương quen thuộc của dầu gội trẻ em và sô-cô-la tràn vào lồng ngực anh.

Bên cạnh Sarah, Shaun, đứa em trai nhỏ hơn của Jason, đứng đó. Shaun, bốn tuổi, luôn rụt rè và trầm tĩnh hơn anh mình. Cậu bé mặc bộ đồ sơ mi kẻ sọc được mẹ chuẩn bị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn ngọn lửa. Khi Jason reo lên một tiếng đầy thích thú, Shaun mới rụt rè vỗ tay theo nhịp, đôi mắt to tròn lấp lánh trong ánh nến.

Cả gia đình cùng nhau hát bài "Chúc mừng sinh nhật". Giọng Sarah cao và trong trẻo, giọng Ethan trầm ấm, tiếng reo vui của Jason và tiếng vỗ tay rụt rè của Shaun hòa quyện vào nhau. Tiếng cười, tiếng hát lan khắp căn phòng, len lỏi qua từng kẽ tường, dường như xua tan mọi nỗi lo âu, mọi muộn phiền ngoài kia. Đó là một bản giao hưởng của hạnh phúc gia đình.

Trong khoảnh khắc ấy, Ethan thấy mình thực sự hạnh phúc. Không phải là thứ hạnh phúc hào nhoáng, xa xỉ, mà là sự an nhiên, đơn giản và trọn vẹn. Anh đã có một công việc ổn định, một người vợ yêu thương và hai đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Ngọn lửa nến phản chiếu trong mắt anh, rực rỡ và ấm áp. Anh hít sâu, lồng ngực căng đầy sự biết ơn.
Anh không hề biết. Anh không thể nào hình dung được.

Chỉ vài tiếng nữa thôi, ngay trong cái buổi tối trời còn đang trong xanh, dịu mát này, mọi thứ mà anh đang nắm giữ, mọi sự vững chãi mà anh tin tưởng, sẽ rơi xuống. Chúng sẽ sụp đổ, tan vỡ không thể cứu vãn, như một tòa nhà đã bị rỗng ruột, chỉ cần một cú đẩy nhẹ từ số phận.
Jason thổi nến. Một làn khói trắng mỏng manh bay lên, tan biến trong không khí. Căn phòng lại rộ lên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò. Ethan cúi xuống, cắt miếng bánh đầu tiên, miếng bánh dành cho con trai anh, đứa trẻ đã mang ánh sáng đến cho cuộc đời anh.

Sau buổi tiệc nhỏ, gia đình cùng nhau dọn dẹp. Jason và Shaun, với những bộ quần áo dính đầy kem, vẫn không ngừng đùa nghịch. Tiếng cười vang lên liên tục.
"Anh đi mua thêm sữa và một chút đồ ăn vặt nhé," Sarah nói, giọng cô có chút mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện. "Tủ lạnh hết sạch rồi."

"Để anh đi cho," Ethan đáp, đặt chiếc đĩa cuối cùng vào bồn rửa. "Em trông hai đứa bé. Anh đi một lát rồi về ngay."

Anh khoác vội chiếc áo khoác mỏng, hôn lên trán Sarah, vuốt mái tóc mềm mại của Jason và Shaun. Cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ lùng.

"Anh đi nhé," anh nói, và rồi đóng cánh cửa lại.

Đó là nụ cười cuối cùng, trọn vẹn nhất, mà Ethan nhìn thấy trên khuôn mặt Jason.

Anh lái xe đến trung tâm thương mại lớn cách nhà khoảng mười lăm phút. Khi bước vào, anh cảm thấy một sự bức bối vô hình. Khác với sự yên tĩnh ở nhà, trung tâm thương mại chật kín người vào buổi tối thứ Bảy. Âm thanh huyên náo của tiếng người nói, nhạc nền và tiếng giày dép va chạm vào sàn đá cẩm thạch khiến anh thấy khó chịu.

Anh nhanh chóng đi đến khu vực sữa và đồ ăn vặt. Anh lấy một hộp sữa lớn, một vài gói khoai tây chiên và một chai nước ngọt mà Jason đặc biệt thích. Đang đứng đợi ở quầy thanh toán, anh bỗng thấy một dáng người nhỏ bé lướt qua.

"Jason? Con làm gì ở đây?" Ethan hỏi, bất ngờ.

Jason quay lại, mắt sáng rỡ. "Bố! Con đi theo bố. Mẹ nói con ở nhà, nhưng con thấy buồn. Con muốn được đi chơi với bố." Cậu bé giơ lên một chiếc thẻ giảm giá sô-cô-la mà cậu vừa tìm được ở đâu đó.
Ethan thở dài. Anh biết Jason là đứa trẻ hiếu động, nhưng việc cậu bé lén đi theo anh ra khỏi nhà mà không nói với mẹ là một điều chưa từng xảy ra. Anh định mắng con, nhưng nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ, háo hức của cậu bé, anh lại không nỡ.

"Được rồi, nhưng lần sau phải xin phép mẹ. Lần này bố sẽ bỏ qua," Ethan nói, cố gắng giữ giọng nghiêm khắc. "Con đứng yên đây đợi bố trả tiền."

Anh đặt đồ lên băng chuyền, đưa thẻ thanh toán. Trong lúc Ethan đang loay hoay với máy cà thẻ, chỉ trong tích tắc, Jason đã chạy lạc khỏi tay anh.

"Jason! Đừng chạy xa quá!" Ethan gọi lớn, giọng anh vang lên giữa tiếng ồn ào.

Không ai trả lời. Ethan nhìn quanh. Đám đông người mua sắm như một biển người cuộn chảy không ngừng, nuốt trọn tiếng gọi của anh. Một sự lo lắng lạnh lẽo bắt đầu bò lên sống lưng Ethan.

"Jason!" anh gọi lớn hơn, bỏ lại chiếc thẻ tín dụng đang kẹt trong máy.

Ethan lao qua từng dãy hàng hóa, đẩy nhẹ những người đi ngược chiều. Tim anh đập loạn xạ, từng nhịp đập như những tiếng trống báo hiệu một điềm không lành. Anh chạy ra phía cửa chính, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt trẻ con. Không thấy.

Anh chạy ra đến sảnh chính, nơi ánh đèn đường màu vàng hắt vào từ cửa kính lớn. Anh thấy con trai mình. Jason đứng bên kia đường, đối diện lối ra vào chính của trung tâm thương mại.

Cậu bé đang cười.

Trong tay cậu bé, một quả bóng bay lớn màu đỏ rực rỡ, hình một chiếc phi thuyền, đang được giơ lên cao, hòa vào ánh đèn đường. Có lẽ cậu bé đã chạy theo một người bán hàng rong nào đó. Cậu bé nhìn thấy Ethan, vẫy tay chào, khuôn mặt ánh lên niềm vui sướng ngây thơ.

"Jason! Đứng lại! Đừng qua đường!" Ethan hét lên, toàn thân anh lạnh toát.

Đường phố lúc này đang chật kín xe cộ. Giữa những hàng xe đang lao đi, một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đang tiến đến với tốc độ chóng mặt.

Chỉ còn vài giây.

Một tiếng còi xe xé toạc không khí, kéo dài như một lời than khóc của số phận. Ethan lao ra đường, bất chấp tiếng xe cộ rít lên. Anh chạy, chạy như chưa bao giờ chạy, chỉ có một mục tiêu duy nhất: đứa con trai anh.

Anh chỉ kịp với tới Jason.

Ethan dùng toàn bộ sức mạnh của mình, đẩy Jason khỏi đường, sang phía vỉa hè.
Và rồi, một cú va chạm khủng khiếp.
Âm thanh kim loại méo mó, tiếng kính vỡ, và tiếng rên rít kéo dài của phanh xe.
Rồi, tất cả im lặng.

Ethan cảm thấy toàn thân mình bị xé toạc, như một con rối bị cắt dây. Anh không còn cảm giác đau đớn, chỉ là một sự tê liệt hoàn toàn. Anh nhìn thấy trần nhà quay cuồng, thấy ánh đèn đường lóa lên, và rồi, màu đỏ.

Màu đỏ lan ra trên mặt đường nhựa xám xịt.

Và ngay lúc đó, những giọt nước nặng nề bắt đầu rơi xuống. Mưa đầu mùa. Những giọt mưa lớn, lạnh lẽo, rửa trôi đi tất cả, nhưng lại làm nổi bật màu đỏ đang lan dần.

Ethan cố gắng vươn tay, nhưng mọi thứ mờ dần. Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là khuôn mặt Jason, với đôi mắt mở to, chiếc bóng bay đỏ đã vuột khỏi tay, bay lơ lửng rồi vỡ tung giữa những tia mưa.

Trước khi chìm vào bóng tối, anh nghe thấy tiếng ai đó khóc thét. Đó là giọng anh, hay giọng Sarah, hay chỉ là tiếng mưa? Anh không còn phân biệt được nữa.

Mưa đầu mùa. Nó không chỉ là nước. Nó là khởi đầu của sự mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro