Cơn mưa đẫm máu
Nhà kho số 36 chìm trong sự hỗn loạn của tiếng súng, tiếng bước chân và tiếng kim loại rỉ sét va chạm nhau. Norman Jayden đã đến đúng lúc. Anh đứng ở lối vào, khẩu súng chĩa thẳng, đối đầu với Scott Shelby.
Scott, bị bất ngờ, thả khẩu súng xuống nền xi măng ướt sũng. Sự hoàn hảo của kế hoạch đã bị phá vỡ. Khuôn mặt ông ta, thoáng chốc, lộ ra sự phẫn nộ tột độ.
“Jayden,” Scott gằn giọng, ánh mắt ông ta tóe lửa. “Mày không nên can thiệp.”
“Trò chơi kết thúc rồi, Shelby,” Norman đáp, giọng anh lạnh lùng và kiên quyết. Anh nhìn thấy sự thật, và sự thật đó giờ đây đang cầm súng đối diện anh.
Ethan Mars, ôm chặt Shaun, cố gắng bò lùi lại, tránh khỏi trận chiến sắp xảy ra. Anh cảm thấy chất độc đang làm tê liệt cơ thể anh, nhưng anh phải giữ vững cho con trai mình.
Scott không đầu hàng. Ông ta lao về phía lối thoát hiểm.
“Dừng lại!” Norman hét lên, nhưng Scott đã biến mất sau dãy máy móc cũ kỹ.
Norman đuổi theo. Cả hai lao vào mê cung của những khối kim loại rỉ sét, những băng chuyền cũ kỹ và những chiếc cẩu trục khổng lồ bị bỏ hoang. Mưa vẫn tràn vào qua những lỗ thủng trên mái nhà, tạo ra những vũng nước lớn trên sàn.
Họ trượt trên nền nước.
Scott bất ngờ quay lại, dùng sức mạnh của một cựu cảnh sát để vật Norman xuống. Khẩu súng của Norman trượt khỏi tay, rơi xuống sàn, biến mất trong một vũng nước đen kịt.
Họ vật lộn với nhau. Scott đấm mạnh vào mặt Norman. Norman trả đòn, nhưng cơ thể anh đã mệt mỏi vì thiếu ngủ và sự căng thẳng của cơn nghiện.
“Mày không hiểu gì đâu!” Scott gầm lên, đẩy Norman ngã vào một chồng hộp gỗ.
“Tôi hiểu!” Norman hét lên, cố gắng đứng dậy. “Anh làm tất cả vì em trai mình! Vì cái chết của John! Anh muốn báo thù cho sự thất bại của cha anh và sự bất công của Kramer!”
Scott cứng người lại. Sự thật trần trụi khiến ông ta run rẩy.
“Đúng! Và không ai xứng đáng được hạnh phúc sau khi đã thất bại như cha tôi! Không ai ngoài tôi được phép quyết định ai là người cha xứng đáng!”
Họ lao vào nhau lần nữa, trượt trên nền nước xi măng. Scott dùng đầu gối thúc vào bụng Norman. Norman rên lên đau đớn, nhưng anh cố gắng bám lấy cánh tay Scott.
“Anh giết người vô tội, Shelby!” Norman vừa thở dốc vừa nói. “Anh là một kẻ sát nhân!”
Họ đến một khu vực có băng chuyền kim loại cũ, dùng để vận chuyển phế liệu. Chiếc băng chuyền đang chạy, chậm rãi nhưng đầy sức mạnh, dẫn đến một chiếc máy nghiền khổng lồ, dùng để ép kim loại.
Norman Jayden dồn toàn bộ sức mạnh cuối cùng của mình, đẩy Scott.
Scott mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống băng chuyền kim loại đang chạy.
Ông ta cố gắng lăn người, nhưng chiếc băng chuyền đang kéo ông ta về phía máy nghiền. Scott cố với tay bám vào mép băng chuyền. Móng tay ông ta cào vào kim loại rỉ sét, tạo ra những tiếng rít ghê rợn.
Norman đứng đó, thở dốc. Anh nhìn Scott.
“Anh không thể thắng, Shelby. Anh không thể xây dựng công lý trên sự điên rồ.”
Scott nhìn lên Norman, khuôn mặt ông ta đầy máu và nước mưa. Ánh mắt ông ta giờ đây là sự hỗn hợp của sự hối tiếc và sự kiêu ngạo tột cùng.
“Anh không hiểu gì đâu, Jayden!” Scott hét lên, tiếng ông ta bị méo mó bởi tiếng máy móc. “Tôi không giết để hận thù. Tôi giết để công bằng!”
Ông ta hét lên câu cuối cùng, một lời biện hộ cho hành động khủng khiếp của mình.
Norman Jayden nhìn ông ta, đôi mắt anh giờ đây đầy mưa, máu và sự mệt mỏi. Anh đã chứng kiến sự điên rồ này.
“Không, Shelby,” Norman đáp, giọng anh trầm tĩnh. “Anh giết… vì anh chưa bao giờ biết yêu.”
Scott trượt tay. Tiếng kim loại rỉ sét không thể chịu nổi trọng lượng của ông ta.
Ông ta rơi xuống.
CRÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉC!
Tiếng thép nghiến kinh hoàng của máy nghiền kim loại vang lên, lớn hơn cả tiếng mưa. Tiếng động kéo dài trong vài giây tàn khốc, sau đó, mọi thứ trở lại im lặng.
Scott Shelby, Origami Killer, đã kết thúc trò chơi của mình.
Norman đứng đó, không thở nổi. Anh nhìn vào chiếc máy nghiền đang nhỏ giọt chất lỏng màu đỏ sẫm.
Cơn mưa ngoài kia, đột nhiên, bắt đầu ngừng lại. Tiếng sấm xa dần. Ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh bắt đầu rọi vào nhà kho.
Norman lảo đảo đi về phía Ethan và Shaun.
Ethan đang ôm chặt con trai. Anh đã sống. Shaun đã sống.
Cơn mưa đã ngừng. Nhưng mọi thứ đã được rửa bằng máu. Norman Jayden đã chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả là sự tan vỡ của một người đàn ông khác, và sự tàn phá trong tâm hồn anh.
Anh quỵ xuống bên cạnh Ethan và Shaun. Anh đưa tay lên mặt, cảm nhận sự lạnh lẽo của nước mưa và sự nóng ran của cơn đau.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro