Dấu vết đầu tiên

Scott Shelby rời khỏi tiệm tạp hóa của Ông Hassan, hòa mình vào bóng đêm ẩm ướt của thành phố. Phố đã lên đèn, những vệt sáng màu vàng cam từ cột đèn đường kéo dài và phản chiếu xuống mặt đường ướt sũng. Tiếng mưa rơi đều đặn, một âm thanh đơn điệu, buồn tẻ, hòa lẫn với tiếng xe ô tô vội vã từ xa xa.

Ông đi bộ chậm rãi, không vội vã, nhưng mỗi giác quan đều hoạt động ở cường độ cao nhất. Đối với Scott, thám tử tư đã ngoài năm mươi, sự tĩnh lặng và bóng tối không phải là điều để nghỉ ngơi, mà là môi trường săn mồi.

Ông dừng lại bên góc phố, dưới mái hiên của một tòa nhà bỏ hoang. Mùi gỉ sét và nước mưa xộc vào mũi ông. Scott rút chiếc hộp bìa cứng ra khỏi túi áo khoác. Chiếc hộp vẫn còn hơi ẩm, và những hình xếp Origami bên trong vẫn nằm yên vị.
Ông mở hộp lần nữa dưới ánh đèn đường mờ ảo, xem xét từng con vật. Con cá heo, con hổ, con thỏ, con khỉ, và con hạc.
Mỗi hình xếp là một dấu hiệu. Một thông điệp được mã hóa bằng giấy.

“Nhưng là của ai?” Scott lẩm bẩm, tiếng nói bị nuốt chửng bởi tiếng mưa.

Ông đã điều tra bốn vụ án tương tự trong hai năm qua. Bốn đứa trẻ mất tích, được tìm thấy chết đuối sau nhiều ngày tìm kiếm. Bốn người cha đã nhận được những hộp giấy tương tự. Tất cả các gia đình nạn nhân đều không có mối liên hệ rõ ràng nào, ngoài nỗi đau mất con và những hình xếp chết chóc này.

“Vì sao tất cả gia đình nạn nhân đều nhận được?” Scott suy ngẫm. Kẻ sát nhân không gửi chúng trước khi hành động, mà là sau khi thử thách. Ông Hassan kể lại rằng ông đã nhận được hộp này trước khi thi thể con trai ông được tìm thấy. Điều đó có nghĩa là: Origami Killer không giết ngay lập tức. Hắn ta thử thách những người cha.

Scott lật mảnh giấy ở đáy hộp. “Anh yêu con mình đến mức nào?”

Đây không phải là một trò chơi tình yêu. Đây là một thử thách về sự hy sinh, về giới hạn của nỗi tuyệt vọng. Và những người cha đó đã thất bại.

Bất giác, Scott có cảm giác bị theo dõi. Một cảm giác lạnh buốt, quen thuộc, như có một đôi mắt vô hình đang dán chặt vào lưng ông.

Ông nhanh chóng nhắm hộp lại, cất vào túi. Ông quay đầu lại, quét mắt qua con phố vắng vẻ. Những chiếc xe đỗ dọc lề đường, những bóng tối sâu hoắm dưới mái hiên.

Từ phía đối diện, ở đầu con hẻm tối đen, có một bóng người. Một hình dáng cao gầy, mặc áo khoác dài, đội mũ lưỡi trai thấp che khuất khuôn mặt, đứng bất động dưới mưa.

Scott Shelby, cựu cảnh sát có kinh nghiệm săn người, ngay lập tức nhận ra đó không phải là một người qua đường bình thường. Tư thế của người đó quá căng thẳng, quá chú ý.

Scott quay đầu lại.

Bóng người kia, thấy Scott đã nhận ra, lập tức biến mất vào ngõ, nhanh chóng và im lặng như một con ma.

“Chết tiệt,” Scott lẩm bẩm, một từ chửi thề khàn đặc thoát ra khỏi cổ họng.

Ông rút tay vào túi áo khoác, tay ông vô thức nắm chặt khẩu súng lục nòng ngắn giấu kín trong đó. Khẩu súng kim loại lạnh lẽo mang lại một sự trấn an giả tạo. Ông không thể chạy theo. Không trong bộ dạng ướt sũng và nặng nề này.

Ông nhìn chằm chằm vào con ngõ tối tăm. Có lẽ đó chỉ là một kẻ vô gia cư, hoặc một tên trộm vặt nào đó. Nhưng trực giác của Scott, thứ đã cứu mạng ông nhiều lần, đang hét lên: Đó là một mối liên hệ. Một người nào đó liên quan đến vụ án.

Scott Shelby biết rằng việc tìm kiếm Origami Killer là một nhiệm vụ nguy hiểm. Kẻ đó thông minh, kín đáo, và luôn đi trước một bước.

Ông tiếp tục bước đi, đi về phía ngã tư gần nhất. Đầu ông căng ra, cố gắng kết nối những mảnh vụn thông tin: Những người cha thất bại, những hình xếp động vật, và một bóng người bí ẩn trong mưa.
Ông đi đến ngã tư. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Ánh sáng đỏ rực phản chiếu xuống mặt đường ướt mưa, tạo thành một vũng máu giả khổng lồ.

Scott dừng lại. Ông không vội. Giờ đây, ông cần phải suy nghĩ.

Ông đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gáy. Một thói quen cũ. Sau đó, ông đưa tay lên lau những giọt nước mưa đọng trên khuôn mặt.

Và rồi, ông nhìn vào gương chiếu hậu của một chiếc xe tải đậu bên cạnh.

Trong gương, đôi mắt Scott lộ vẻ trĩu nặng. Đó không phải là đôi mắt của một thám tử đang hăng hái phá án, mà là đôi mắt của một người đàn ông mệt mỏi, bị ám ảnh. Đôi mắt ấy phản chiếu sự tăm tối của thành phố này.

Scott nhìn thấy thành phố đang chìm trong ánh đèn vàng, những tòa nhà cao tầng mờ ảo sau làn mưa. Một thành phố ẩm ướt, nơi mà, theo cảm nhận của ông:
Công lý cũng rỉ sét như những tấm biển cũ kỹ trên tường.

Mưa không chỉ rửa trôi bụi bẩn. Nó còn làm lộ ra sự mục nát, sự vô cảm và sự mục rữa của xã hội. Ai quan tâm đến những người cha thất bại, đến những đứa trẻ bị lãng quên? Ai ngoài Scott Shelby?
Ông lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi sâu. Hơi thuốc lá cay nồng làm dịu cổ họng ông.

Scott Shelby biết rằng, cuộc săn đuổi này sẽ không dễ dàng. Ông không chỉ đối mặt với một kẻ giết người, mà còn đối mặt với chính mình, với những bóng ma quá khứ của chính ông. Ông đã tự giao cho mình nhiệm vụ này để tìm kiếm một sự cứu rỗi cá nhân, một sự chuộc lỗi cho những điều ông đã không thể ngăn chặn trong quá khứ.

Ông đặt điếu thuốc xuống đất, dập tắt bằng gót giày. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh lá.

Scott bước qua ngã tư, đi thẳng vào màn đêm và cơn mưa. Giờ đây, ông phải tìm người cha tiếp theo. Người cha đã mất con trai, người cha đã tìm thấy con hạc giấy. Người đàn ông tên Ethan Miller.
Dấu vết đầu tiên đã được tìm thấy. Cuộc săn đuổi thực sự đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro